Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Chương 159
Chương 159
Liên quan tới việc đưa các con lên chương trình, thật ra trước đó họ đã từng thảo luận nhưng khi đó con còn quá nhỏ.
Hai tiếu bảo bối của Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm từng bị lộ mặt rồi, hai người cũng chẳng đế ý việc các con bị nhiều người chú ý. hơn nữa —
Không biết có phải là do vấn đề di truyền hay không, hai tiếu công chúa đều rất thích ống kính chẳng hề có vẻ sợ sệt gì cả.
Lê Nhất Ninh nhớ có lần cô đi quay phim, Hoắc Thâm đưa con tới thăm ban, Tưởng Tưởng và Niệm Niệm còn xuất hiện một cảnh ở trước ống kính.
Tuy chỉ là hai bóng lưng nhưng có thể nhìn ra được hai bé rất thích.
Hơn nữa Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm đều có năng lực bảo vệ tốt các con nếu một khi bị bại lộ.
Hiện tại còn nhỏ, có thế giữ video làm kỷ niệm cũng không tệ.
Điều quan trọng là hai bé chẳng có bạn bè đế chơi, mang chúng đi tham gia chương trình quen biết nhiều bạn nhỏ cùng lứa cũng tốt.
Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh trưng cầu ý kiến của hai bạn nhỏ xong thì phát hiện hai bé đều rất vui mừng đối với việc sắp quay phim.
Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười, thảo luận với Hoắc Thâm: “Tưởng Tưởng và Niệm Niệm rất thích ống kính đúng không?”
Hoắc Thâm cười: “Có thể lắm.”
Anh cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói: “Từ nhỏ hai đứa đã xem phim truyền hình và điện ảnh của em, có lẽ vì vậy mà thích.”
Lê Nhất Ninh liếc yêu anh: “Xem anh nói kìa ”
Cô nhịn không được cười: “Bọn trẻ đang nhìn anh đây.”
Hoắc Thâm nhướng mày: “Mẹ của chúng nó diễn tốt hơn anh.”
Lê Nhất Ninh buồn cười, nghe mấy lời này của Hoắc Thâm có cảm giác nhịn không được cười.
Tuy là lời nịnh nọt nhưng khi nghe vẫn có phần vui vẻ.
Cô quay đầu nhìn anh, sau đó kiễng chân hôn anh một cái: “Cảm ơn nha thầy Hoắc, đều nhờ anh chỉ dạy cả.”
Hoắc Thâm cười, nắm lấy cằm cô, ánh mắt sâu thẳm bên trong như cất giấu ngọn lửa.
“Cảm ơn đơn giản như vậy?”
Lê Nhất Ninh bất lực: “Vậy anh muốn cảm ơn thế nào?”
Hoắc Thâm ám chỉ quá mức rõ ràng, cho dù cô có giả ngốc không biết cũng hết cách. Cô không biết nói sao, đỏ mặt đấy vai anh: “Đừng nháo, em còn chưa tắm đâu đấy.”
Cổ họng Hoắc Thâm cử động, nói một cách tự nhiên: “Đúng lúc, cùng tắm chung.”
Lê Nhất Ninh:”
Đêm dài đằng đẵng, còn như muốn cảm ơn thế nào, đương nhiên thầy Hoắc có cách khiến cô Lê cảm ơn.
Đủ mọi tư thế, tuyệt đối không khiến cô cảm thấy chán ghét hoặc không thoải mái.
Đương nhiên cô Lê cũng cam tâm tình
nguyện rồi.
Tin tức Lê Nhất Ninh đồng ý đưa con ghi show giải trí nhanh chóng được lan truyền, còn chưa bắt đầu ghi hình mà trên mạng đã xuất hiện rất nhiều tin đồn.
Fan vô cùng mong đợi nhưng lại cảm thấy khả năng không cao.
Mỗi ngày chạy xuống weibo của Lê Nhất Ninh hỏi có thật không có thật không.
Lê Nhất Ninh rất muốn nói cho mọi người biết nhưng tổ chương trình lại ký thỏa thuận giữ bí mật, tạm thời không thể nói.
Ghi hình tập đầu tiên được thực hiện tại nhà, tuy nói mẹ ơi mình đi đâu thế nhưng thực chất
khác hoàn toàn so với bố ơi mình đi đâu thế.
Tống cộng có sáu kỳ ghi hình chia thành mười hai tập phát sóng.
Đa số show giải trí đều là như vậy.
Chương trình không chọn cách phát sóng trực tiếp bởi vì có trẻ con nên không thuận tiện lắm, mọi người cũng chẳng có thời gian để xem.
Chỉ riêng khoảng dỗ trẻ ngủ thôi đã khá là nhàm chán, cho nên phải trải qua khâu biên tập chỉnh sửa xong mới phát ra, đợi khi ghi hình hoàn tất sẽ phát vào mười giờ tối mỗi thứ sáu hàng tuần.
Trước khi ghi hình tố chương trình đã bàn bạc với Lê Nhất Ninh xong cả rồi, kỳ đầu tiên được ghi hình tại nhà vẫn chưa gặp mặt với các bà mẹ khác.
Bắt đầu từ kỳ thứ hai mới xuất phát đi nơi khác ghi hình, Lê Nhất Ninh nghĩ cứ xem như là đưa các con ra ngoài du lịch thôi.
Vừa làm việc vừa được bên cạnh các con, tiện cả đôi đường.
Mấy hôm trước, tổ chương trình đã tới nhà lắp ráp camera.
Tưởng Tưởng và Niệm Niệm rất có hứng thú với ống kính, cả ngày hôm đó đều đứng dưới máy quay, nếu không phải Lê Nhất Ninh nói nó không nhúc nhích được thì có lẽ hai nhóc sẽ ở đấy nghiên cứu cả ngày.
Hôm ghi hình thời tiết khá tốt.
Chính thức bắt đầu ghi hình.
Lê Nhất Ninh dẫn theo Tưởng Tưởng Niệm Niệm cùng Hoắc Thâm xuất hiện trước ổng kính chào hỏi với mọi người.
Mẹ ơi mình đi đâu thế không yêu cầu nghiêm ngặt tới mức ba không thể xuất hiện, bình thường đều có thế.
Thực hiện chào hỏi xong, Hoắc Thâm lập tức đến công ty.
Lê Nhất Ninh cười, nhìn ống kính nói: “À, hiện tại trong nhà chỉ còn lại một mình tôi thôi, hôm nay tôi sẽ chăm sóc hai bảo bối, nói thật tôi có hơi thấp thỏm.”
Cô xoay đầu nhìn hai cô nhóc: “Hôm nay các con sẽ nghe lời mẹ chứ?”
Tưởng Tưởng và Niệm Niệm đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh đáp: “Sẽ ạ.”
Nghe xong, lòng Lê Nhất Ninh cũng mềm theo.
Thật ra bản thân cô chăm sóc các con chẳng có trở ngại gì lớn, trước ống kính, một nhà ba người ăn sáng xong cô cùng xem tivi với các con.
“Mẹ ơi mẹ ơi.”
“Hửm?”
Lê Nhất Ninh cúi đầu nhìn hai bé: “Sao thế?”
Tưởng Tưởng ôm cô nói: “Muốn xem phim của mẹ.”
Lê Nhất Ninh cười: “Được.”
Ghi hình buổi sáng tương đối đơn điệu, đến buổi trưa hai bảo bối theo Lê Nhất Ninh vào phòng bếp làm trợ thủ ngược lại tạo hứng thú cho mọi người.
Sau bữa trưa, Lê Nhất Ninh có hẹn với Trương Nhã và Giản Viên Viên thuận tiện mang theo cả hai cô nhóc ra ngoài.
Tập đầu tiên chính là để mọi người biết sơ qua, làm mẹ chăm con cực nhọc thế nào.
Đồng thời cũng đế mọi người xem sự đáng yêu của trẻ.
Trẻ con chơi với nhau cũng cực ngọt ngào.
Lê Nhất Ninh mỉm cười nhìn hai tiểu công chúa nhà mình.
“Lát nữa phải đi gặp mặt mẹ nuôi và dì xinh đẹp rồi, các con có nhớ họ không?”
“Nhớ ạ.”
Niệm Niệm ôm Lê Nhất Ninh, non nớt nói: “Mẹ ơi, lâu lắm không gặp mẹ nuôi rồi.”
Mẹ nuôi là Giản Viên Viên, dì xinh đẹp đương nhiên là Trương Nhã.
Không sai, cái xưng này là do Trương Nhã tự mình yêu cầu.
Ban đầu nói là cả hai đều làm mẹ nuôi nhưng sau đó đột nhiên chỉ còn mỗi Giản Viên Viên làm mẹ nuôi thôi, điều này khiến Lê Nhất Ninh rất kinh ngạc.
Lê Nhất Ninh gật đầu: “ừm, con nhớ mẹ nuôi rồi đúng không?”
“Nhớ ạ.”
Niệm Niệm cọ mặt của cô làm nũng: “Nhưng nhớ mẹ nhất.”
Lê Nhất Ninh cười, xoa đầu cô bé: “Lần trước chẳng phải còn nói không nhớ mẹ sao?”
Niệm Niệm nhớ lời Hoắc Thâm nói với cô bé, lập tức dổ người mẹ yếu ớt của mình: “Lúc đó là nói đùa với mẹ thôi, phải không chị.”
“Đúng vậy.”
Tưởng Tưởng ra sức gật đầu: “Chúng con đều rất nhớ mẹ.”
Lê Nhất Ninh chẳng biết thế này là thế nào, rõ ràng chỉ là một đoạn đối thoại rất bình thường nhưng cô nghe lại thấy cảm động.
Có thể là do tâm hồn người làm mẹ yếu đuối đi rất nhiều, mỗi lần nhìn thấy hai bảo bối nói chuyện hoặc làm chuyện gì đó cô đều rất dễ cảm động, thường xuyên xúc động đến chảy nước mắt.
Cô giơ tay ôm lấy hai bé: “Cảm ơn các con, mẹ cũng rất nhớ các con.”
“Dạ.”
Thân làm bảo bối của nhà họ Hoắc, thứ không thiếu nhất chính là quần áo và đồ chơi.
Hai cô nhóc còn nhỏ nhưng đã có phòng quần áo riêng của mình, tính cách của hai chị em có sự khác biệt, Niệm Niệm thì hơi trầm lặng một tí, Tưởng Tưởng thì khá thích làm nũng cũng nói nhiều hơn so với Niệm Niệm.
Cho nên Lê Nhất Ninh ăn mặc cho hai bé, mổi bé một kiểu.
Tưởng Tưởng là váy, Niệm Niệm là quần yếm, vô cùng đáng yêu.
Hai nhóc thay quần áo xong đi ra, chuyện đầu tiên chính là chạy tới trước ống kính.
Tưởng Tưởng chớp mắt, xoay một vòng: “Mình đẹp không?”
Ống kính có thể chuyển động được, lúc này
nó gật đầu.
Mắt Tưởng Tưởng trợn to lên, vội vàng quay đầu: “Em ơi em ơi mau tới đây, cái này nhúc nhích được này!”
Người quay phim ở phía sau điều khiển: tí II
Tưởng Tưởng và Niệm Niệm nổi dậy hứng thú, Lê Nhất Ninh trang điểm xong đi ra thì thấy hai bé vẫn còn đang chơi với máy quay.
Cô dở khóc dở cười, vội nói: “Được rồi, không chơi nữa, chúng ta ra ngoài được không?”
“Dạ.”
Niệm Niệm ngó ống kính: “Mình đẹp không?”
Máy quay tiếp tục gật đầu.
Tóm lại bất kế hai nhóc hỏi bao nhiêu lần
thì máy quay bằng lòng gật đầu cho hai nhóc bấy nhiêu lần. Nhân viên công tác ở phía sau nhìn thấy cũng bắt đầu thảo luận.
Quá đáng yêu rồi.
Hai đứa bé của nhà Lê Nhất Ninh quả thật rất dễ thương.
Bởi vì đang ghi hình nên Lê Nhất Ninh không để cho lái xe trong nhà đưa đi mà tự mình lái xe ra ngoài.
“Đừng quậy phá nha, mẹ sắp lái xe đây.”
“Dạ.”
Hai bảo bối ngoan ngoãn ngồi được một lúc bỗng bắt đầu nói chuyện với nhau.
“Em này.”
Tưởng Tưởng chỉ ngoài cửa sổ nói: “Em muốn ăn kem không?”
Lê Nhất Ninh nghẹn.
Niệm Niệm: “Muốn, chị muốn ăn không.”
“Chị cũng muốn.”
Tưởng Tưởng thở dài: “Nhưng ba không cho phép chúng ta ăn.”
Niệm Niệm: “Hôm nay là mẹ đi cùng chúng ta mà.”
Mắt Tưởng Tưởng vụt sáng nhìn sang Lê Nhất Ninh: “Mẹ ơi, hôm nay bọn con có thể ăn kem chứ?”
Lê Nhất Ninh cảm thấy tiếu công chúa
nhà mình muốn chọc chết mình mà.
Tại sao ném cho cô vấn đề khó như vậy chứ! Ị Ị
Cô hắng giọng, bình tĩnh nói: “Ba sẽ biết đấy.”
“Không đâu.”
Niệm Niệm lúc lắc đôi chân bé xíu: “Ba sẽ không biết đâu.”
Tưởng Tưởng gật đầu: “Chúng ta lén ăn thôi.”
Tưởng Tưởng nhìn Lê Nhất Ninh: “Chẳng lẽ mẹ không muốn ăn sao?”
Lê Nhất Ninh:” ”
Cuối cùng, Lê Nhất Ninh thèm ăn kem không thể không xuống xe nhanh chóng đi mua kem.
Người quay phim bên cạnh cười nói: “Cô Lê, bảo bối nhà mọi người quá thông minh rồi.”
Lê Nhất Ninh đau đầu: “về chuyện này, hai nhóc luôn rất nhanh nhạy.”
“Bình thường thầy Hoắc không cho mọi người ăn kem sao?”
Lê Nhất Ninh gật đầu dở khóc dở cười nói: “Bởi vì kem quá lạnh, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe, thầy Hoắc thuộc hệ dưỡng sinh, bình thường không cho ăn.”
Người quay phim trò chuyện với cô, bởi vì đây cũng là nội dung mà khán giả muốn biết.
“Vậy dưới tình huống nào sẽ cho phép?”
Lê Nhất Ninh: “Bị chúng tôi làm nũng quá thì sẽ cho phép.”
Quay phim:” .”
Anh ta chỉ là một người quay phim, tại sao lại muốn cưỡng ép nhét cấu lương cho ăn chứ.
Mua kem xong, Lê Nhất Ninh dè dặt nhìn ống kính nghiêm túc nói: “ông xã, đây không phải là em muốn ăn kem đâu nhé, là hai cô tình nhân kiếp trước của anh muốn ăn đấy, em bị buộc phải xuống mua, không phải em muốn ăn đâu.”
Quay phim:” .”
Tưởng Tưởng và Niệm Niệm: ” ”
Được rồi, có kem rồi, mẹ muốn nói sao thì nói.
Trương Nhã nhìn hai tiểu thiên sứ, cô và Giản Viên Viên mỗi người ôm một đứa, yêu thích không muốn buông tay.
“Hu hu hu hu đáng yêu quá.”
Lê Nhất Ninh buồn cười nhìn cô nàng: “Con cô không đáng yêu à?”
“Không đáng yêu.”
Trương Nhã nói không do dự: “Chỉ biết chọc tức người ta.”
Cô ấy xoa mặt Tưởng Tưởng: “Có thể đối con với nhà mấy người mấy ngày không?”
Lê Nhất Ninh nhướng mày, thong thả uống một ly thức uống rồi nói: “Nếu cô thuyết phục được Hoắc Thâm, đương nhiên là được.”
Trương Nhã:” Vậy thôi bỏ đi.”
Hoắc Thâm là người đàn ông cuông vợ và cuồng con gái nối tiếng trong giới bọn họ, ai dám đi nói chứ.
Trương Nhã vừa nghĩ đến cảnh tượng đó thì cảm thấy nối da gà.
Cô nàng rùng mình nói: “Tôi chủ động từ bỏ.”
Giản Viên Viên ha ha cười lớn.
Phụ nữ tụ họp lại, đa số là tám đủ chuyện trên trời dưới đất.
Fan cũng thích xem.
Trò chuyện đủ rồi cô mang theo hai bảo bối đi dạo phố mua quần áo, suốt đoạn đường đều có máy quay đi theo, người đi đường nhìn thấy cũng biết đại khái là đang làm gì.
Chiều hôm đó, tin tức Lê Nhất Ninh mang con tham gia show bị bại lộ triệt đế.
Fan kêu gào tiếc bản thân không có mặt tại hiện trường, chỉ mới xem câu từ miêu tả của người có mặt tại hiện trường thôi họ đã muốn đi nhà Lê Nhất Ninh trộm con rồi.
Về đến nhà, đương nhiên có Hoắc Thâm cùng góp mặt.
Nhà người ta chỉ có mẹ cùng con cái, nhưng nhà Lê Nhất Ninh thì khác, có hai bảo bối cộng thêm do thân phận của Hoắc Thâm nên tổ chương trình cũng nhiệt tình mời anh tham gia,
cho nên thực tế là nhà của Lê Nhất Ninh là ba mẹ ơi mình đi đâu thế chứ không đơn giản là mẹ ơi mình đi đâu thế nữa.
Hoắc Thâm vừa về tới nhà, hai bảo bối lập chạy lên đón.
“Ba về rồi.”
“Ba nhớ Tưởng Tưởng không?”
Hoắc Thâm xoa đầu hai cô nhóc: “Nhớ chứ, hôm nay ở nhà có ngoan ngoãn nghe lời mẹ không?”
Anh đi đến bên cạnh Lê Nhất Ninh, cúi đầu hôn cô: “Cực khố rồi.”
Lê Nhất Ninh nhìn anh như cười như không: “Không cực khố, dù sao tới tối là giao cho anh rồi.”
Hoắc Thâm bật cười: “Được, tối nay muốn ăn gì?”
Tưởng Tưởng: “Ăn kem.”
Niệm Niệm: “Ăn bánh kem.”
Hoắc Thâm: ” ”
Anh ngước mắt nhìn bà xã đang ngồi trên sô pha, Lê Nhất Ninh nhún vai, trên mặt nở nụ cười đắc ý: “Thầy Hoắc, phải xem anh rồi, cố gắng lên nha.”
Hoắc Thâm nhìn hai gương mặt giống nhau như đúc, đau đầu bóp mày.