Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Chương 160
Chương 160
“Hôm nay đã ăn kem rồi đúng không?”
Hai cô nhóc sững người, động tác lắc đầu vô cùng thống nhất: “Không có.”
Hoắc Thâm im lặng, ngồi xốm trước mặt hai nhóc: “Thật không?”
“Thật ạ.”
Mặt Tưởng Tưởng đầy vẻ vô tội: “Bọn con không có ăn.”
Hoắc Thâm đưa mũi tới ngửi trên người các con, bình tĩnh hỏi: “Vậy sao ba ngửi được mùi dâu tây trên người các con?”
Lời vừa dứt, Tưởng Tưởng lập tức trợn tròn mắt bụm miệng mình lại.
Lê Nhất Ninh:” ”
Không còn gì để noi.jpg
Cuối cùng, trải qua sự tra hỏi nghiêm ngặt của Hoắc Thâm cả kem và bánh kem đều bay
mất.
Lê Nhất Ninh và hai bảo bổi bị khuất phục dưới uy nghiêm của Hoắc Thâm, ngoan ngoãn uống canh cá do thầy Hoắc nấu, ăn bữa ăn dinh dưỡng do thây Hoắc làm.
Lê Nhất Ninh biểu thị, khó quá mà.
Lão cán bộ thật là có quá nhiều yêu cầu.
Những tất cả đều là muốn tốt cho mình, cho dù cô muốn kháng nghị cũng khó, làm không được.
Tập thứ nhất ghi hình hai ngày, ngày ghi hình thứ hai cả Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh đều xuất hiện, dân mạng biết tin tức này đồng bày tỏ có thế hiểu.
Con mẹ nó là quá hiểu ròi, vốn dĩ họ chính là muốn xem Hoắc Thâm chăm con, đây đúng là ước gì được nấy còn gì!
Hai ngày ghi hình nhanh chóng kết thúc, ghi hình tập một xong tổ chương trình lập tức sắp xếp kỳ ghi hình tập hai cho Lê Nhất Ninh.
Tập thứ hai chỉ có cô một mình đưa con ra ngoài thôi.
Có điều nằm ngoài dự liệu của cô là các con rất ngoan.
Cả hai đều rất nghe lời khiến cô vô cùng kinh ngạc.
Vừa hỏi thì biết là trước khi ra ngoài Hoắc Thâm có dặn dò không được gây phiền phức cho mẹ, không được khiến mẹ nổi giận.
Lúc đoạn này được phát trên tivi vô sổ dân mạng nói muốn tới nhà Lê Nhất Ninh cướp con, muốn có một ông chồng quốc dân giống như
Hoắc Thâm vậy, muốn có hai cục cưng đáng yêu xinh đẹp lại thông minh hiếu chuyện như thế này.
Tất nhiên mọi người chỉ ở đó ước ao mà
thòi.
Thầy Hoắc sẽ không cho họ cướp đi đâu.
Kỳ ghi hình lần thứ hai là gặp mặt các gia đình còn lại.
Tống cộng có ba gia đình, hai gia đình kia đều là có bé trai.
Vừa gặp mặt, bốn đứa trẻ đã cảm thấy như thân thiết đã lâu, chỉ chốc lát đã chơi cùng nhau rồi.
Lê Nhất Ninh làm quen với hai người mẹ còn lại, nhịn không được nói đùa: “Làm trẻ con vẫn là tốt nhất.”
Chuyện gì cũng không biết, chỉ cho một viên kẹo là đã hớn hở chạy đi.
Hai người kia một là diễn viên và một là ca sĩ, nghe cô nói vậy cũng nói: “Đúng vậy, đây là lúc bọn trẻ đáng yêu nhất.”
Mẹ ơi mình đi đâu thế không có cực khổ mệt nhọc như trong bố ơi mình đi đâu thế, về tống thể chính là ở nhà làm cơm, ra ngoài đi dạo, chơi một vài trò chơi vô cùng nhẹ nhàng nhưng áp lực cũng rất lớn.
Buổi tối dỗ hai đứa trẻ ngủ xong thì cuộc gọi video của Hoắc Thám tới.
“Bà xã, mệt không em?”
Lê Nhất Ninh nhìn Hoắc Thâm bắt đầu làm nũng: “Mệt.”
Cô đáng thương nói: “Chẳng làm gì nhiều nhưng tinh thần của các con quá tốt, em buồn ngủ quá.”
Hoắc Thâm thấy mà đau lòng: “Thôi thì đừng quay nữa?”
Lê Nhất Ninh phì cười, mắt mày cong cong nhìn anh: “Anh có biết hiện tại còn đang ghi hình không? Anh nói như vậy không sợ đạo diễn nghe thấy à?”
Hoắc Thâm: ” ”
Đúng là anh không sợ.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, Hoắc Thâm nói: “Mai anh qua đó với em nhé?”
“Thôi đừng tới.”
Cô nói: “Ngày mốt là về rồi, anh tới sân bay đón mẹ con em là được rồi.”
“Được.”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi nhìn Hoắc Thâm nói: “Lúc em đóng phim anh cực đủ rồi.”
Lúc cô đóng phim đều là Hoắc Thám ở nhà.
Tuy có hai mẹ ở đó, chú Hứa cũng theo săn sóc nhưng con trẻ đều thích ba mẹ dính ba mẹ nhiều hơn, cho nên dù ông bà có tốt cách mấy cũng không tốt bằng ba mẹ mình.
Hoắc Thâm cười khẽ.
Lê Nhất Ninh thì thầm kế những chuyện xảy ra trong ngày cho Hoắc Thâm nghe, còn anh yên lặng lắng nghe.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rất đẹp, chỉ có điều tiếc nuối duy nhất đó là bọn họ không được ở cạnh nhau.
Sau khi trò chuyện xong, hai người cúp điện thoại.
Lê Nhất Ninh về giường ngủ cùng hai con, vừa ấm áp vừa tươi đẹp.
Kỳ ghi hình thứ hai kết thúc, tổ chương trình cho bọn họ nghỉ ngơi hòa hõa một thời gian.
Bởi vì ghi xong hai kỳ là đã có thể cắt thành bổn tuần phát sóng, hoàn toàn không vội.
Bởi vì độ hot của chương trình cao, cho nên chẳng bao lâu thì chương trình này sắp phát sóng rồi.
Hôm phát sóng, hai bảo bổi đều đi ngủ cả.
Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm ngồi trong phòng xem tivi.
Mười giờ tới thứ sáu mọi người cũng bắt đầu được nghỉ rồi, bởi vì có sự tuyên truyền của cô và Hoắc Thâm nên fan đã trực chờ trước tivi từ sớm.
Trước đó phần lớn mọi người đều đã từng thấy qua ảnh của hai cô nhóc nhưng không được rõ lắm, tính ra đây là lần đầu tiên xuất hiện hoàn chỉnh như vậy.
Chương trình vừa bắt đầu, xuất hiện đầu tiên không phải là gia đình của Lê Nhất Ninh, mà là của hai tố khách mời còn lại.
Nhưng cô vẫn xem say sưa, bởi vì chương trình này không đến nỗi tệ cùng với hình ảnh ấm áp nên xem khá thú vị.
Lúc đến phiên gia đình Lê Nhất Ninh xuất hiện, trong đạn mạc xuất hiện đầy bình luận xúc động.
[A a a a a a tiểu bảo bối!! chị gái tới đây!]
[Hu hu hu hu đáng yêu quá đi thôi!! Hai bé giống nhau như đúc luôn.]
[Mẹ ơi, có ai muốn tổ đội đi cướp trẻ con không?]
[A a a a a a a!!!!]
[Tưởng Tưởng và Niệm Niệm, cái tên này đặt cũng hay nữa.]
[Hu hu hu hu tôi yêu rồi, tôi yêu gia dinh bốn người này rồi!]
Lê Nhất Ninh nhìn đạn mạc ngã lên vai Hoắc Thám cười ngất.
Hoắc Thâm nhíu mày không hiểu, nhìn đạn mạc hỏi: “Tại sao muốn tổ đội tới cướp con?”
Anh cầm điện thoại lên: “Còn muốn cướp trẻ con?”
Lê Nhất Ninh nhìn anh mà hoảng hốt không thôi, buồn cười hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Anh nhìn sang cô, sững người nói: “Báo cảnh sát.”
Dám tới đây cướp con anh, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Lê Nhất Ninh: “
Cô liếc nhìn đạn mạc, không biết nên đồng tình với tan hay đồng tình với lão cán bộ này đây.
Khó quá.
Chuyện này đúng là khó thật.
Hoắc Thâm nhìn thấy vẻ cạn lời trong mắt bà xã của mình, khựng lại hỏi: “Khồng thế báo cảnh sát à?”
Lê Nhất Ninh cười: “Không phải, tan chỉ nói đùa thôi.”
Cô xoay đầu nhìn sang anh: “Đừng tính toán với tan, họ là do thích hai công chúa nhỏ nhà chúng ta nên mới nói như vậy.”
Mặt Hoắc Thâm đầy vẻ nghi ngờ: “Phải không?”
Lê Nhất Ninh nói bằng giọng ghét bỏ: “Ai dám tới nhà chúng ta cướp con chứ, không muốn mạng nữa à?”
Hoắc Thâm im lặng suy nghĩ mấy giây, hình như cũng đúng.
Không có ai dám tới.
Hai người tiếp tục xem chương trình, màn đầu tiên là quay ở nhà điều này Hoắc Thâm biết.
Đợi khi anh đi rồi thì xem Lê Nhất Ninh chăm sóc các con, lại xem tới cảnh ba người cùng ngồi xem tivi, nói chung cảm giác rất ấm áp.
Trong mắt anh mang theo ý cười, trông anh trở nên dịu dàng hơn.
Tiếp là nhìn thấy Lê Nhất Ninh thay đồ cho con xong rồi đi ra, anh xem rất chăm chú.
Đến cảnh hai người ra ngoài, Hoắc Thâm hỏi: “Đi gặp Trương Nhã à?”
“ừm.”
Lê Nhất Ninh hắng giọng, nghĩtới hình ảnh sắp xuất hiện bèn nói: “Em hơi khát nước.”
Hoắc Thâm nhướng mày.
“Anh đi rót cốc nước cho em đi.”
Hoắc Thâm cười khẽ, chỉ tivi hỏi: “Tới đây là
em dẫn các con đi ăn kem đúng không?”
Lê Nhất Ninh: ” .”
Ống xã thông minh quá có chỗ nào tốt chứ!!
Quả nhiên, sau khi nghe thấy đoạn đổi thoại của ba mẹ con, Hoắc Thâm vừa muốn giận lại cảm thấy buồn cười.
Còn như fan thì đã bị vẻ đáng yêu của hai bảo bối làm cho tan chảy rồi.
Mẹ ơi, con nhà ai mà đáng yêu thế nào, cưng quá đi thôi.
Lê Nhất Ninh chỉ muốn che mặt, quá mất mặt.
Hoắc Thâm xoa mặt cô: “Em cứ thế thỏa hiệp một cách dễ dàng như vậy à?”
Lê Nhất Ninh bĩu môi: “Em cũng muốn ăn mà, em không thỏa hiệp thì ai thỏa hiệp.”
Hoắc Thâm: ” .”
Vô cùng có lý.
Cả tối hôm đó, khi chương trình phát sóng xong, không bất ngờ khi Lê Nhất Ninh và hai bạn nhỏ lên hot search.
Hot search ngập đầy những lời khen.
[Hu hu hu hu tố đội đi cướp con của nhà Lê Nhất Ninh nào!]
[Mẹ của tôi ơi, Lê Nhất Ninh đang lừa tôi sinh con gái này!!]
[A a a a a tôi thích Niệm Niệm quá, mới có tí xíu mà cool ngầu như vậy, nói rất ít nhưng câu nào cũng đúng trọng điểm.]
[Hề tôi nghĩtới cảnh thầy Hoắc cưng chiều ba người này là tôi chịu không nổi nữa.]
[Trời ạ, tôi thích gia đình của Lê Nhất Ninh quá.]
[A!! Nhan sắc của một nhà bốn người này cao ghê đó! Tôi thích!]
[A a a a a a đi cướp con thôi!!]
Lê Nhất Ninh xem hot search xong, sau đó đăng một weibo.
@Lê Nhất Ninh V: Mọi người cứ nói cướp con đi thầy Hoắc sẽ tổ cáo mọi người đó.
Fan:????
Chuyện gì vậy? Ị
@Hoắc Thâm V: chớ nghĩ, cướp không được.
Fan tiếp tục:????
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha mọi người cùng cười mau, thầy Hoắc cho là thật kìa!!]
Thân làm một lão cán bộ ít khi lên mạng, đối với những bình luận đả kích kiểu này đúng là
không hiểu lắm.
Mặt Hoắc Thám đầy vẻ ngơ ngác, phải đến khi được Lê Nhất Ninh giải thích cho mới hiếu ra.
Hai người nằm trên giường xem weibo, xem một hồi bỗng Hoắc Thâm gọi cô: “Bà xã.”
“Dạ?”
Lê Nhất Ninh nhìn sang anh: “Sao thế?”
Hoắc Thâm khẽ cười cúi đầu hôn khóe môi cô, hỏi: “Khoảng tháng mười rút ra thời gian trống được không?”
Lê Nhất Ninh ngẩn người, ngạc nhiên nhìn anh: “Muốn đi du lịch à?”
“Không phải.”
Hoắc Thâm nói: “Chúng ta nên làm hôn lề rồi.
Hôn lề luôn bị kéo dài tới bây giờ, nếu không phải không có thời gian thì chính là thời gian không thích hợp nên mãi vẫn chưa làm.
Mắt Lê Nhất Ninh lóe sáng, nhìn vào mắt Hoắc Thâm cười dịu dàng nói: “Được thôi.”
Hoắc Thâm xoa mặt cô, giọng nói khàn khàn: “Kéo dài lâu quá rồi, sớm đã muốn tổ chức.”
Lê Nhất Ninh gật đầu không từ chổi nữa.
“Được, vậy thì tổ chức thôi.”
“ừm.”
Hiệu suất làm việc của Hoắc Thâm luôn cao, anh phụ trách tất cả các khâu chuẩn bị cho hôn lễ.
Lúc Lê Nhất Ninh đưa con đi ghi hình chương trình thì Hoắc Thâm đã làm xong tất cả mọi thứ rồi.
Đương nhiên, những điều này mãi đến sau đó Lê Nhất Ninh mới biết.
Kỳ ghi hình thứ ba là một nhà bổn người cùng tham gia.
Lần này đi đến bên bờ biển.
Có Hoắc Thâm theo cùng, Lê Nhất Ninh đỡ cực hơn nhiều.
Hoắc Thâm là người ba toàn năng, cái gì cũng biết, chuyện gì cũng làm được.
Tưởng Tưởng và Niệm Niệm cũng rất ngoan, chẳng hề gây rối gì.
Có điều cũng có lúc giở tính trẻ con.
Trưa hôm đó, Tưởng Tưởng và Niệm Niệm bởi vì một chuyện nhỏ mà sinh cãi nhau.
Hai cô nhóc ầm ĩ tranh cãi, ai cũng không chịu nhường ai.
Lê Nhất Ninh đứng bên cạnh xem một lúc mới dịu dàng hỏi: “Các con cảm thấy đây là lỗi
của ai?”
Tưởng Tưởng không nói chuyện, Niệm Niệm càng không muốn nói.
Cô đau đầu, lúc này Hoắc Thâm ra ngoài mua thức ăn rồi.
Nguyên nhân dẫn đến cãi nhau là
Tưởng Tưởng muốn xem phim của mẹ, Niệm Niệm muốn xem phim của ba nhưng trong khách sạn chỉ có một chiếc tivi mà thôi.
Vì vậy, Lê Nhất Ninh rất muốn ném vấn đề khó này cho Hoắc Thâm.
Cô nhìn bọn trẻ mà lấy làm đau đầu: “Vậy giờ các con muốn xem gì đây?”
Hai cô nhóc cúi đầu, một đứa chơi đồ chơi, một đứa ăn đồ ăn.
Lê Nhất Ninh tự chủ trương: “Hôm nay xem hai nhóc bướng bỉnh này nhé.”
Hai bé vô thức ngấng đầu nhìn cô.
Lê Nhất Ninh xuôi tay: “Xem chương trình của một nhà bốn người chúng ta được không?”
Cô xoa đầu hai bé: “Mẹ muốn xem các con.”
Tưởng Tưởng là người mềm lòng trước, ừm một tiếng: “Dạ.”
Lê Nhất Ninh cười, xoa mặt cô bé: “Còn Niệm Niệm thì sao, có muốn xem chị không.”
Niệm Niệm ngấng đầu ngó Tưởng Tưởng sau đó lặng lẽ ngồi bên cạnh Lê Nhất Ninh.
So sánh lại, Niệm Niệm không thích nói chuyện, thời gian giận dổi cũng dài hơn, Tưởng Tưởng thì chỉ cần dỗ dành một chút là được rồi nhưng Niệm Niệm thì khác.
Cô nghiêng đầu nhìn cô bé: “Muốn xem phim của ba hả?”
Cô bé không nói chuyện.
“Nhớ ba rồi phải không?”
Niệm Niệm nhìn cô: “ừm, con cũng nhớ mẹ.”
Cô bé non nớt nói: “Mẹ sẽ buồn chứ?”
“Không đâu.”
Lê Nhất Ninh cười: “Ba mẹ đều như nhau, bất kể Niệm Niệm nhớ ba hay nhớ mẹ đều được, chúng ta là một gia đình đúng không nào, xem ai cũng như nhau cả.”
Cô nhìn sang Tưởng Tưởng: “Tưởng Tưởng cũng thế, chúng ta cùng thương lượng lại nhé.”
Cô chỉ tivi nói: “Bây giờ chúng ta sẽ xem của hai bảo bối trước, lát nữa sẽ xem của ba nhé, muộn một chút sẽ xem của mẹ thế nào?”
Cô nói: “Mẹ sẽ ở bên cạnh các con, chúng ta cùng xem ba được không?”
Tưởng Tưởng xoắn xuýt một giây rồi gật đầu:
“Được ạ.”
Niệm Niệm nhìn chị gái, sau đó lặng lẽ đưa đồ chơi của mình ra.
Trẻ con cãi nhau đa số đều là như vậy, thật ra chúng cũng không biết tại sao lại nổi nóng nhưng vẫn tranh cãi.
Thỉnh thoảng người lớn cũng cần phải kiên nhẫn dỗ dành các con.
Lê Nhất Ninh chẳng phải là người giỏi kiên nhẫn nhưng đổi với con của mình cô bằng lòng bỏ ra thời gian, cũng bằng làm đi tìm hiểu con mình.
Đồng thời đây cũng là ước nguyện ban đầu khi cô tham gia chương trình này.
Thành thật mà nói, không lên chương trình cô còn chẳng biết thì ra hai chị em còn có thể
vì chuyện này mà cãi nhau.
Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh lặng lẽ gửi một tin nhắn cho Hoắc Thâm.
Lê Nhất Ninh: [Hiện tại nhà chúng ta xuất hiện một vấn đề rất lớn.]
Hoắc Thâm: [?]
Lê Nhất Ninh: [Yêu ba nhiều một chút hay yêu mẹ nhiều một chút, đây là vấn đề nghiêm túc.]
Hoắc Thâm: [Yêu em.]
Lê Nhất Ninh: [ ]