Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Chương 161
Chương 161
Trong việc dỗ bà xã, Hoắc Thâm chưa từng chịu thua.
Trước giờ anh luôn biết đâu là trọng điếm, biết trả lời thế nào khiến Lê Nhất Ninh vui vẻ nhất.
Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười nhưng phải thừa nhận đáp án này của Hoắc Thâm khiến cô không cách nào phản bác được.
Cô cười, camera trong phòng quay lại nụ cười ấy.
Lúc bọn họ ở trong phòng riêng, bên trong không có người quay phim.
Cô suy nghĩ định đáp lại Hoắc Thám thì có người đến gõ cửa phòng.
Lê Nhất Ninh nhíu mày, đi tới cửa xem quả nhiên là Hoắc Thâm về rồi.
“Các con đâu?”
“Ngủ hết rồi.”
Lê Nhất Ninh nhìn anh: “Sao lại mua nhiều như vậy?”
Hoắc Thâm liếc nhìn cô: “Chẳng phải muốn ăn ư?”
Lê Nhất Ninh mỉm cười bất lực nói: “Mua một phần là được rồi.”
“Không sao.”
Hoắc Thâm an ủi cô: “Không phiền phức.”
Hai người im lặng nhìn nhau, Lê Nhất Ninh theo anh đi vào phòng bếp thuận tiện giúp anh.
Hình ảnh này quá đẹp, khán giả xem đài nhìn thấy ngoại trừ xem hai cục cưng đáng yêu ra
thì họ càng thích xem bát quái của hai vợ chồng hơn.
Càng thích xem hình ảnh ngọt ngào của họ.
Thỉnh thoảng xem phải phân đoạn rải đường khiến người ta như nở gan nở ruột.
Tuy rất ganh tỵ nhưng không thể không thích.
Bận trong bếp xong đi ra thì tiếu công chúa của hai người đã dậy rồi.
Hầu hạ các con xong, Hoắc Thâm nhìn sang cô hỏi: “Sao lại đột nhiên hỏi anh vấn đề đó?”
Lê Nhất Ninh kế lại chuyện các con cãi nhau cho anh nghe, Hoắc Thâm nghe xong bóp mi tâm: “Chuyện nhỏ.”
Anh nói: “Giữa chị em với nhau nhất định sẽ có cãi nhau.”
Lê Nhất Ninh hết nói nổi: “Em chỉ không ngờ chút chuyện này cũng có thể cãi nhau được.”
Hoắc Thâm cười: “Đó là bởi vì các con lớn rồi.
Chuyện cãi nhau của trẻ nhỏ đều là sáng ‘âm ĩxích mích, đến chiều là làm hòa ngay.
Đều là vì một vài chuyện nhỏ, nhưng thời điếm này chính là lúc ngây thơ nhất vui vẻ nhất cả các con bởi chúng chưa biết ghi thù.
Lê Nhất Ninh gật đầu buộc phải chấp nhận lời giải thích này.
Cô nghĩ xong bỗng cười ra tiếng.
“Ngắm nhìn các con, em cảm thấy bản thân già rồi.”
“Nào có.”
Bây giờ lời ngon ngọt của thây Hoắc ngày càng phong phú: “Em vẫn xinh đẹp giống như trước.”
Nghe xong Lê Nhất Ninh cố ý làm khó anh: “Không đẹp thêm chút nào à?”
Hoắc Thâm: ” Có.”
Anh nói: “ở trong lòng anh em là người đẹp nhất.”
Lê Nhất Ninh cười.
Chương trình này đến đây mọi người xem không chỉ hai tiểu công chúa nữa, mà còn mỗi ngày đều ăn phải cẩu lương của Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh.
Cách mấy năm trời, cảm giác khi xem nhật ký ngọt ngào của năm đó nay đã quay lại rồi.
Mỗi ngày điên cuồng đớp đường một cách vui vẻ, cặp đôi này giống như trước giờ luôn nằm trong trạng thái yêu đương vậy.
Ngày tháng ngọt ngào thỉnh thoảng cũng có chút tranh cãi nhỏ nhưng đều là những cuộc tranh cãi mang tính vui vẻ.
Rất chân thật, ngọt ngào vừa phải.
Hai tiểu công chúa cũng thế, đáng yêu đến không thế đáng yêu hơn, làm gì cũng khiến người ta yêu thích.
Khán giả xem ngày một hứng thú.
Cuối cùng tỷ suất xem đài của chương trình này đều đột phá cực cao, tất cả đều nhờ Lê Nhất Ninh và hai cô công chúa nhỏ.
Chương trình này kết thúc, Hoắc Thâm bắt đầu chuyển sang bận việc tổ chức hôn lễ.
Dân mạng luôn biết họ chưa làm hòn lễ nên rất lấy làm tò mò, với khả năng tài chính của hai người mà nói rốt cuộc phải tới đâu tổ chức hôn lễ mới thích hợp.
Trên mạng luôn có tin đồn lan truyền Hoắc Thâm đang bận chuyện này, nhưng cụ thể làm ở đâu thì chẳng thấy tin nào tiếc lộ.
Hoắc Thâm giấu rất kỹ ngay cả Lê Nhất Ninh cũng không biết.
“Cậu không biết luôn hả?”
Lê Nhất Ninh nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Giản Viên Viên, nói: “Không biết.”
Giản Viên Viên:” Hoắc Thâm này giấu
cũng quá kỹ rồi đó.”
Lê Nhất Ninh cười: “Để mặc anh ấy giày vò đi, dù sao đến lúc đó mình có mặt ở đấy là được rồi.
Nghe xong, Giản Viên Viên cười nhạo: “Không lẽ cậu không định xuất hiện à?”
Lê Nhất Ninh im lặng suy nghĩ mấy giây bỗng mắt vụt sáng: “Cũng không phải không được.”
Giản Viên Viên:” ”
Cô nàng bật cười nhìn Lê Nhất Ninh nói: “Nếu Hoắc Thâm nghe thấy lời này, cậu có tin bắt đầu từ hôm nay anh ta sẽ bắt cậu nhốt ở trong phòng không cho cậu ra ngoài không.”
Lê Nhất Ninh nghẹn, cạn lời nói: “Hoắc Thâm không có biến thái như vậy đâu.”
“Ai nói thế.”
Giản Viên Viên nhắc nhở cô: “Cậu đã quên sự kiện anh ta lấy cà vạt trói cậu rồi à.”
Lê Nhất Ninh:”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cả hai bắt đầu rơi vào im lặng.
Được rồi.
Có đôi lúc Hoắc Thâm biến thái thật, nhưng cái kiểu biến thái ngầm đó Lê Nhất Ninh rất thích.
Ây da, cuộc đời mà, luôn phải tìm kích thích mới có ý nghĩa.
Tối đó, Lê Nhất Ninh còn đặc biệt quấn Hoắc Thâm để nghe ngóng tin tức.
“Hôn lễ của chúng ta được tố chức ở đâu thế?”
Hoắc Thâm nhìn cô chăm chú: “Trước đó chẳng phải không có hứng thú sao?”
Lê Nhất Ninh liếc anh: “Là em không có hứng thú hay do anh không nói với em.”
Hoắc Thâm cười kéo cô ôm vào lòng: “ừm, vậy thì giấu em thêm mấy ngày nữa.”
Lê Nhất Ninh đấm vai anh, dịu giọng nói: “Không cần quá phiền phức đâu.”
“Không được.”
Hoắc Thâm nói: “cả đời chỉ có một lần, phải phiền phức một chút.”
Lê Nhất Ninh cười.
Cô chẳng phải người chú trọng đến hình thức, ngược lại Hoắc Thâm khá là chú trọng.
Bất kể là lên chương trình hay là trong các ngày lễ kỷ niệm, Hoắc Thâm đều chuấn bị kỹ càng, nhưng Lê Nhất Ninh thì không thể thậm chí cô còn thường hay quên.
Nghĩ vậy, cô nằm sấp lên vai Hoắc Thâm hỏi: “Có phải em rất vô tâm không?”
Hoắc Thâm nghiêng đầu nhìn cô rồi cúi đầu hôn lên vành tai của cô.
Vành tai của cô mềm mại, lúc hôn lên đó nó vô cùng nhạy cảm.
“Không đâu.”
Anh hôn tiếp xuống dưới, giọng nói trở nên khàn khàn: “Mình anh nhớ là đủ rồi.”
Lê Nhất Ninh ừm một tiếng, vừa định mở miệng nói thì miệng đã bị che kín lại.
Sau đó thẳng đến khi nằm lên giường rồi, Lê Nhất Ninh vẫn không hỏi được rốt cuộc hôn lễ
được cử hành ở đâu.
Có điều, thời gian đã được chọn xong.
Là vào ngày mười tháng mười.
Tuy không hiểu ý nghĩa đặc biệt của nó nằm ở đâu, nhưng ngày đó được ba mẹ hai bên cảm thấy rất tốt.
Lê Nhất Ninh chẳng có ý kiến, Hoắc Thâm càng không.
Bước vào đầu tháng mười, Lê Nhất Ninh mới được Hoắc Thâm đưa đi thử áo cưới
Trước đó hai người đã chụp ảnh cưới xong rồi, mấy bộ áo cưới đó đến giờ vẫn còn đặt ở trong nhà.
Nhưng lần hôn lễ này, Hoắc Thâm không hề định đế Lê Nhất Ninh mặc áo cưới đã từng mặc qua, anh còn chuấn bị cái mới.
Hai người đi đến một văn phòng, lúc Lê Nhất Ninh bước vào lập tức nhìn thấy có mấy bộ áo cưới được đặt ở giữa đại sảnh.
Mắt cồ lập tức sáng lên.
Hoắc Thâm nhìn bộ dáng của cô buông tiếng cười khẽ: “Thích không?”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Vô cùng thích.”
Khóe môi của Hoắc Thâm cong lên: “Có đến mấy bộ, em đi thử xem sao.”
“Được.”
Bộ áo cưới đầu tiên Lê Nhất Ninh thử, không phải màu trắng thuần nhưng có hơi hướng màu rượu sâm banh, trông rất cao cấp.
Váy xòe lớn, hơn nữa phong cách trong
giống kiểu trang phục cung đình châu Âu.
Vạt váy và trước ngực được thiết kế rườm rà, cô cúi đầu nhìn mới phát hiện đó là đám hoa nhỏ li ti, mỗi một đoá hoa nhìn không rõ lắm nhưng bên trên nó đều có đính một hạt kim cương.
Vóc người Lê Nhất Ninh tốt, sinh con xong mà vóc dáng còn đẹp hơn lúc trước, tóm lại là vô cùng hoàn mỹ.
Eo mảnh chân thon, trước lồi sau vểnh.
Vì đế giữ lại chút bất ngờ, cô không cho Hoắc Thâm vào giúp.
Là Tiểu Ngọc giúp cô mặc vào.
Khoảnh khắc kéo rèm ra, đúng lúc Hoắc Thâm ngấng đầu lên.
Anh vừa ngước mắt lập tức nhìn thấy tiên nữ đứng gần đó.
Lê Nhất Ninh mặc váy, gương mặt được trang điếm đẹp đẽ, trong mắt mang theo ý cười nhìn về phía anh.
Cho dù đã nhìn thấy Lê Nhất Ninh rất nhiều lần cũng biết vợ mình rất xinh đẹp, nhưng giờ phút này vẫn khiến Hoắc Thâm ngẩn ngơ như cũ.
Anh bị kinh ngạc tới mức thất thần.
Hồi lâu sau, Lê Nhất Ninh hắng giọng gọi một tiếng: “ông xã.”
Hoắc Thâm đứng dậy đi tới đứng bên cạnh cô: “Rất đẹp.”
Giọng nói anh dịu dàng, cúi đầu xuống hôn lên khóe môi cô rồi kề tai cô nói: “Vô cùng đẹp mắt.”
Mắt Lê Nhất Ninh lóe sáng, cô đẩy anh: “Thật không?”
“ừm.”
Cổ họng Hoắc Thâm chuyến động lên xuống, con ngươi tối đi: “Muốn thử thêm mấy bộ khác không?”
“Được.”
Mỗi một bộ váy cưới đều rất xinh đẹp.
Có một bộ được làm bằng chất liệu lụa tạo hình cánh hoa, Lê Nhất Ninh thích nhất là bộ đó.
Nhưng cuối cùng cô quyết định chọn bộ được thử đầu tiên.
Đẹp nhất và nổi bật nhất, hơn nữa càng quan trọng hơn là bộ váy cưới đó do chính tay Hoắc
Thâm thiết kế.
Đưa cho một nhãn hiệu nào đó tốn rất nhiều thời gian gấp rút làm ra, mỗi một đường kim mũi chỉ đều được làm bằng tay.
Lê Nhất Ninh tò mò: “Sao anh biết thiết kế cái này nữa?”
Hoắc Thâm liếc nhìn cô: “Không biết rành lắm, có người chỉ dạy anh làm.”
Anh xoa đầu cô: “Muốn dành tặng một món quà bất ngờ cho em.”
Thích một người là luôn muốn tặng cho cô ấy những điều độc nhất vô nhị.
Hoắc Thâm chính là như vậy.
Váy cưới rất vừa người, đối với vóc dáng của bà xã nhà mình Hoắc Thâm đương nhiên biết rõ.
Hơn nữa Lê Nhất Ninh khống chế rất tốt, bình thường sẽ không xuất hiện tình trạng tăng vượt quá ba cân thậm chí chỉ tăng có một cân.
Thử áo cưới xong, không cần sửa chỗ nào cứ thế đặt ngay bộ váy ấy.
Đến hôm sau, cuối cùng Lê Nhất Ninh cũng biết hôn lễ được tổ chức ở đâu.
ở Ireland.
Lúc nghe thấy địa chỉ, Lê Nhất Ninh ngạc nhiên nhìn Hoắc Thâm rất lâu.
Hoắc Thâm cúi đầu ngắm nhìn cô: “Thích không?”
Lê Nhất Ninh nhìn anh chăm chú:” Sao
anh có thể nghĩ tới nơi đó thế?”
Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng, bình thản nói: “Quốc gia này không cho phép ly hôn.”
Lê Nhất Ninh: ” .”
Cô cười, nằm sấp trong lòng anh: “Thì ra anh còn tin cả chuyện này à?”
Hoắc Thâm: “Tin chứ.”
Chỉ cần có thế khiến họ luôn bên nhau đời đời kiếp kiếp thì anh đều tin.
Nói không cảm động là giả, trước giờ Lê Nhất Ninh chưa từng nghĩtới Hoắc Thâm lại muốn đến một nơi lãng mạn như vậy đế làm hôn lề.
Ireland.
Cô từng du lịch qua đó mấy lần nên rất thích nơi đó, nhưng nói sao đây, trước giờ cô chưa từng ra hiệu cho Hoắc Thâm nói là muốn làm hôn lễ ở đó.
Nhưng nếu như hỏi cô một nơi để làm hôn lễ thì cô nhất định cũng sẽ chọn nơi đó đầu tiên.
Cô và Hoắc Thâm giống nhau đều chưa từng nghĩ sẽ tách ra.
Cả hai đều muốn trọn đời trọn kiếp ở bên nhau.
Bạn bè thân thiết đều đã nhận được thiệp mời, Hoắc Thâm vung tay bao vé máy bay cho tất cả mọi người, điều động toàn bộ máy bay tư nhân xuất phát.
Họ không mời truyền thông.
Đây là kết quả cuối cùng sau khi họ bàn với nhau.
Họ chỉ muốn một hôn lễ ấm áp và khó quên, một hôn lễ chỉ thuộc về họ.
Hai người đến nơi tổ chức trước ba ngày.
Hoắc Thâm cho Lê Nhất Ninh một hôn lễ ở một tòa lâu đài mà bất cứ người phụ nữ nào cũng ao ước, khiến cô trở thành một nàng công chúa chân chính.
Đó là tòa lâu đài rất xa hoa rất nổi tiếng đồng thời từng tiếp đón vô số nhân vật tên tuối.
Lâu đài rất lớn, đẹp như tiên cảnh.
Xung quanh trồng đầy thực vật um tùm, bên cạnh còn có hồ nước, nước hồ trong thấy đáy.
Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm thuận lợi đến nơi, trước kia cô chưa từng tới chỗ này, chỉ cần vừa nhìn thấy nó thôi đã yêu phải nó rồi.
Tòa lâu đài này được gọi là một trong những tòa lâu đài cổ thần bí nhất, xinh đẹp xa hoa hơn nữa tràn đầy hơi thở lịch sử.
Tất cả những điều đó tạo nên bầu không khí khác biệt.
Hoắc Thâm bao toàn bộ tòa lâu đài này, lúc hai người đến thì bên trong đã bắt đầu trang trí rồi.
Hoắc Thâm quay sang nhìn cô: “Thích không?”
Lê Nhất Ninh gật đầu không hề do dự: “Đương nhiên.”
Tố chức hôn lễ ở nơi thế này, ai mà không thích chứ.
Trước đêm diễn ra hôn lễ, bạn bè thân thích đều có mặt đông đủ.
Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh làm một dạ tiệc, hai người cùng xuất hiện.
Có một cảm giác xúc động nói không nên lời, Lê Nhất Ninh luôn cảm thấy dường như cô và Hoắc Thâm chỉ mới bước vào thời kỳ đầu của tân hòn.
Tối hôm đó, bởi vì do hôn lễ của ngày hôm sau nên hai người còn bị tách ra.
Trong phòng của Lê Nhất Ninh có mấy người đang ngồi, Trương Nhã và Giản Viên Viên, Mạnh Lạc Xảo và Phó Mộng đều ở bên trong.
Có thời gian đều họp mặt đông đủ cả rồi.
“Quy định gì thế này.”
Lê Nhất Ninh nhịn không được oán trách: “Tại sao trước khi kết hôn một đêm thì không thể bên nhau chứ?”
Giản Viên Viên nhìn cô hết nói nổi: “Cậu không thế nhịn chút sao?”
Lê Nhất Ninh gật đầu không hề do dự: “Đương nhiên.”
Tố chức hôn lễ ở nơi thế này, ai mà không thích chứ.
Trước đêm diễn ra hôn lễ, bạn bè thân thích đều có mặt đông đủ.
Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh làm một dạ tiệc, hai người cùng xuất hiện.
Có một cảm giác xúc động nói không nên lời, Lê Nhất Ninh luôn cảm thấy dường như cô và Hoắc Thâm chỉ mới bước vào thời kỳ đầu của tân hòn.
Tối hôm đó, bởi vì do hôn lễ của ngày hôm sau nên hai người còn bị tách ra.
Trong phòng của Lê Nhất Ninh có mấy người đang ngồi, Trương Nhã và Giản Viên Viên, Mạnh Lạc Xảo và Phó Mộng đều ở bên trong.
Có thời gian đều họp mặt đông đủ cả rồi.
“Quy định gì thế này.”
Lê Nhất Ninh nhịn không được oán trách: “Tại sao trước khi kết hôn một đêm thì không thể bên nhau chứ?”
Giản Viên Viên nhìn cô hết nói nổi: “Cậu không thế nhịn chút sao?”
Lê Nhất Ninh thẳng thắn nói: “Không có Hoắc Thâm bên cạnh mình ngủ không được.”
Giản Viên Viên:” Cậu chú ý cho mình chút
nhé, đêm này mình ngủ với cậu đấy, cậu ghét bỏ mình đúng không?”
“Đúng vậy.”
Giản Viên Viên không còn lời nào đế nói.
Lê Nhất Ninh ngồi bên cạnh cười vui vẻ không thôi.
Mạnh Lạc xảo nhìn ngoài cửa sổ, sắc đêm dày đặc, ánh đèn ngoài lâu đài đều được thắp sáng, mọi người hãy còn đang bận rộn.
Dạ tiệc đêm nay quá đẹp, quá xa hoa.
Cô ấy buông lời cảm khái: “Hoắc Thâm tốt thật đó.”
“Chủ yếu là có lòng.”
Mạnh Lạc xảo nói: “Có lòng thì cái gì cũng làm tốt hết.”
Lê Nhất Ninh nghe họ khen Hoắc Thâm, bản thân cũng vui vẻ.
Hai bảo bối nhà họ được mẹ Hoắc mang đi rồi nên không ở đây quấy nhiễu.
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi bèn gửi tin nhắn cho Hoắc Thâm.
Lê Nhất Ninh: [Anh căng thẳng không?]
Hoắc Thâm: [Không căng thẳng.]
Lê Nhất Ninh: [Thật không đấy? Anh không sợ ngày mai em bỏ chạy sao?]
Hoắc Thâm: [?]
Hoắc Thâm: [Không sợ, em chạy thì anh đi trói em về.]
Lê Nhất Ninh cạn lời nhìn tin nhắn Hoắc Thâm gửi tới.
Sao giống hệt như lời trước đó Giản Viên Viên nói vậy.
Hai người trò chuyện chốc lát, Lê Nhất Ninh ‘sắp kết hôn’ chuyển sang trò chuyện với đám chị em, cả tối hôm đó cho dù không có Hoắc Thâm bên cạnh cô vẫn thấy rất vui.
Hôm diễn ra hôn lễ.
Thời tiết cực tốt.
Sáng sớm Lê Nhất Ninh đã bị lôi dậy trang điếm.
Hóa trang xong thay áo cưới, lúc nhìn thấy áo cưới, Giản Viên Viên và Trương Nhã đã chấn động rất lâu, nhưng khi Lê Nhất Ninh thay xong bước ra họ càng kinh ngạc hơn nữa.
“Bộ váy này đẹp thật đó.
“Đúng vậy, mình có thể mời thầy Hoắc thiết kế một bộ cho mình được không?”
Lê Nhất Ninh tươi cười nhìn mấy cô gái: “Mọi người đi hỏi Hoắc Thám xem.”
“Mình đoán là không được.”
“Mình cũng thấy vậy, thái độ của Hoắc Thâm đối với bà xã rất tốt nhưng với bọn mình thì không.”
Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười: “Nào có, cũng khá tốt mà.”
“Đó là đối với cậu.”
Giản Viên Viên nói: “Chủ yếu là do bọn mình là bạn của cậu nên Hoắc Thâm mới ôn hòa với bọn mình một tí, cậu thử đi hỏi người khác xem, thái độ của Hoắc Thâm đối với các cô ấy luôn lạnh lùng.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh nhướng mày nói: “Đó là tất nhiên rồi.”
Ông xã của cô không cần đối xử quá dịu dàng với người phụ nữ khác.
Bằng không cô đã nghi ngờ Hoắc Thâm muốn vượt tường rồi.
Cứ lạnh lùng như vậy cũng rất tốt.
Chẳng lâu sau, Hoắc Thâm tới đón dâu.
Trương Nhã và Giản Viên Viên không sợ anh, bởi vì quen thuộc nên dám nháo.
Phải biết hôn lễ chỉ có một lần, không giày
vò Hoắc tổng một chút sao được chứ.
Đến cuối cùng vẫn là các phù rế ra mặt ngăn chặn đám phù dâu tinh ranh này lại.
Lê Nhất Ninh ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đi từng bước về phía mình, trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
Rõ ràng đã kết hôn rất nhiều năm rồi, rõ ràng con cũng đã ba bốn tuối rồi, nhưng nay
trong hôn lễ của mình cô vẫn có nhiều cảm giác đan xen.
Xúc động, căng thẳng và nhiều cảm xúc nói không nên lời.
Cô nhìn Hoắc Thâm, trải qua sự mài giũa của thời gian người đàn ông này vẫn đẹp trai nam tính như ban đầu.
Trong mắt của anh cũng chỉ có mỗi bóng hình cô như lúc ban đầu.
Hai người nhìn vào mắt nhau, Hoắc Thâm quỳ một chân ở trước mặt cô, dịu dàng nói: “Bà xã.”
“Anh tới đón em đây.”
Lê Nhất Ninh cười, kéo vạt váy lên để lộ ra bàn chân xinh xẻo: “Nhưng không thấy giày đâu nữa.”
Hoắc Thâm cười khẽ: “Không cần giày.”
Nói xong, anh bế Lê Nhất Ninh lên.
Lê Nhất Ninh kinh ngạc hô ra tiếng, Hoắc Thâm nhìn dáng vẻ này của cô chỉ xúc động muốn hôn nhưng buộc phải nhịn xuống.
Anh bồng Lê Nhất ra ngoài, lúc ra đến bên ngoài thì thấy ba Lê đã đứng đó rồi.
Lúc này Hoắc Thâm mới giao Lê Nhất Ninh cho ba vợ.
Trong lâu đài, chung quanh đều là người quen thuộc, người nhà và bạn bè, còn có hai tiếu hoa đồng chính là bảo bối của bọn họ.
Lê Nhất Ninh khoác tay ba Lê đi từng bước về phía Hoắc Thâm.
Anh nhìn chăm chú người đang đi tới, trừ cô ra anh chẳng nhìn thấy người nào khác.
Lúc ba Lê giao Lê Nhất Ninh cho Hoắc Thâm cũng nhịn không được cơn sụt sùi.
Không nỡ.
Cho dù đã kết hôn nhiều năm rồi nhưng đổi với đa số người hôn lễ có một tầng ý nghĩa rất quan trọng.
Khi hai người tuyên thệ hay khi trao nhẫn kết hôn, Lê Nhất Ninh đều không cầm được nước mắt khóc ra tiếng.
Ánh mắt Hoắc Thâm nhìn cô sáng ngời, nói từng câu từng chữ: “Tôi đồng ý.”
Lê Nhất Ninh đưa tay cho anh.
Cô nhìn thấy trong mắt Hoắc Thâm cũng lấp lánh ánh nước.
Rõ ràng anh là người đàn ông lạnh nhạt nhưng vào giây phút này cũng xúc động khóc rồi.
Lê Nhất Ninh không biết nên dùng từ gì để hình dung.
Cô chỉ biết, buổi hôn lề này đối với bọn họ có tầng ý nghĩa đặc biệt.
Hóa ra, một Lê Nhất Ninh luôn không có khát vọng đối với hôn lễ, đến khi tố chức rồi cô mới phát hiện cô khát vọng, cô mong đợi.
Cả đời khó quên.
Hôn lễ long trọng mà Hoắc Thâm cho cô nhất định sẽ trở thành một trong những ấn tượng khó phai mờ trong kí ức của bọn họ.
Sau khi buổi lễ kết thúc, hai người về phòng thay quần áo.
Hoắc Thâm nhìn cô chăm chú rồi hôn lên mắt cô: “Bà xã.”
“Hửm?”
Lê Nhất Ninh chủ động ôm cổ anh hôn anh.
Hoắc Thâm đảo khách thành chủ, hôn cô rất láu mới dừng lại.
Hai người thở hốn hến nhìn đối phương, Hoắc Thâm bưng mặt cô đột nhiên cười nói: “Mãn nguyện rồi.”
Lê Nhất Ninh cười, nhẹ giọng nói: “Em cũng vậy.”
Có thế gả cho anh thì không còn tiếc nuối gì nữa.
Hai người nhìn nhau, tình ý ngập tràn trong mắt, đồnq thanh nói: “Anh/em yêu em/anh.”