Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Chương 162
Chương 162
Trương Nhã nhìn trúng một người đàn ông.
Ngay tại quán bar.
Lúc Giản Viên Viên biết tin này còn bất ngờ liếc nhìn cô: “Nhìn trúng khi nào thế? Sao nhìn trúng thế? Mới thế mà cô đã di tình biệt luyến rồi à?”
Cô ấy ném liên tục mấy câu hỏi ra khiến Trương Nhã không biết nói từ đâu.
Cô nằm sấp trên mặt bàn, gương mặt tròn mũm mĩm trông rất đáng yêu, cặp mắt rất to, xưa giờ chính là một đại tiểu thư quen được nuông chiều.
Cô liếc Giản Viên Viên, cảm thấy rất cạn lời: “Gì mà di tình biệt luyến chứ.”
Cô nhỏ giọng lấm bấm: “Trước kia tôi cũng từng sùng bái Hoắc Thâm đó thôi.”
Đúng là từ nhỏ Trương Nhã đã thích Hoắc Thâm, nhưng loại thích đó không phải kiểu chẳng phải anh ấy thì không được, cũng chẳng phải loại khiến cô động lòng.
Mà chính là anh trai hàng xóm đẹp trai lại tài giỏi, là đối tượng được người người sùng bái trong giới bọn họ.
Cho nên Trương Nhã khẳng định đó là thích nhưng khác về mặt ý nghĩa mà thôi.
Nghĩ vậy, cô hừ hừ hai tiếng: “Nhưng từ sau khi anh Hoắc Thám và Lê xinh đẹp kết hôn xong, tôi đã cắt đứt ý niệm đó rồi.”
Giản Viên Viên cười nhạo cô: “Thế cũng phải.”
Cô nàng cười: “Trước kia tôi còn lo cô nhớ mãi không quên ấy chứ.”
“Sao có thể.”
Trương Nhã nói: “Trước đó là vì tôi cảm thấy Lê xinh đẹp đối xử không tốt với anh Hoắc Thâm nên mới có ý kiến.”
Cô hừ một tiếng: “Ai bảo Lê xinh đẹp có chồng rồi còn đi theo đuổi thần tượng làm gì.”
Giản Viên Viên cười.
Hai người nhớ đến những việc xảy ra lúc trước cảm thấy vừa buồn cười vừa ấu trĩ.
May là hiện tại bọn cô đều tốt cả rồi.
Trò chuyện hồi lâu, Giản Viên Viên lại kéo chủ đề câu chuyện trở lại.
“Người đàn ông cô nhìn trúng trong quán bar, cô biết thân phận của người ta không?”
Trương Nhã ngẩng đầu, buồn rầu ngó cô: “Không biết.”
Nhưng phong thái của người đó hơn người, cô đoán chẳng phải là nhân vật đơn giản. Nhưng
lần nào cũng không dám chụp hình, cho nên
vẫn phải đi quán bar đế chờ cơ hội tao ngộ.
Nghe cô nói xong, Giản Viên Viên cạn lời triệt để.
“Ý của cô là cô chưa hỏi gì cả, cũng chưa hiểu gì hết thì đã thích phải người ta rồi?”
Trương Nhã ngơ ngác gật đầu: “ừm.”
Giản Viên Viên không còn lời để nói.
Cô liếc vẻ mặt của Trương Nhã, lấy làm dở khóc dở cười: “Được rồi, vậy cô có hỏi người chung quanh đó chưa?”
“Người đi quá nhanh, chưa kịp hỏi.”
“Vậy cô ”
Trương Nhã cười hì hì nhìn cô ây, đôi mắt phát sáng: “Tối nay chúng ta đi bar nhé?”
Giản Viên Viên:” ”
Lê Nhất Ninh đi làm rồi cho nên chỉ có Trương Nhã và Giản Viên Viên tới quán barthôi.
Bởi vì không xác định được đối tượng nên Giản Viên Viên và Trương Nhã đều không ôm hy vọng quá lớn, nói không chừng có thể gặp mặt.
Nhưng cho dù như vậy Trương Nhã vẫn
ăn mặc trang điếm thật đẹp.
“Tôi mặc chiếc váy này thế nào?”
Giản Viên Viên đánh giá, suy nghĩ rồi nói: “Không được, chiếc váy này hơi trẻ con quá mức.”
Trước Nhã nhìn chiếc váy công chúa trước mắt, chớp mắt hỏi: “Có sao?”
“Có.”
Giản Viên Viên nghiêm túc nói: “Đối bộ nào sexy chút đi.”
“Hả?”
Từ nhỏ Trương Nhã chính là một đại tiểu thư kiêu ngạo tùy tính, nhưng thói quen sinh hoạt thì không hề hỗn loạn.
Tuy số lần cô đi quán bar khá nhiều nhưng ăn mặc đều rất kín kẽ, hơn nữa cũng chưa từng làm chuyện xấu gì, rất ít khi ra ngoài chơi với con trai, bình thường chỉ đi với mấy chị em tốt thôi.
Phong cách ăn mặc trước giờ của cô đều là phong cách công chúa, còn về đồ sexy đối với cô mà nói không hợp không nói, mà là trước giờ
chưa từng mặc thử.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Trương Nhã chỉ phòng quần áo của mình.
“Cô nhìn xem, trong đám váy của tôi có kiểu đó không?”
Giản Viên Viên ngó một lượt, đúng là không còn gì để nói.
Trong tủ quần áo của Trương Nhã, trừ lễ phục tương đối sexy ra thì chính là váy xếp tầng và váy công chúa.
Có phần khoa trương không nói, còn gây khó khăn trong việc lựa chọn.
Cô ấy sờ cằm suy nghĩ: “Hay là để tôi quay video gửi đi cho Lê xinh đẹp chọn giúp một bộ?”
“Được đấy được đấy.”
Hai người ăn nhịp với nhau.
Cuối cùng, Lê Nhất Ninh chọn một chiếc váy đen hơi sexy cho Trương Nhã nhưng không hở hang lắm.
Một chiếc váy không tay, kiểu dáng bắt mắt mặc vào vô cùng có khí chất.
“Được không?”
Lê Nhất Ninh cười nhạo: “Đương nhiên là được rồi, đâu phải là đi coi mắt đâu.”
Giản Viên Viên đứng cạnh bên cười: “Chuyện này có khác gì đi coi mắt đâu.”
“Ui da.”
Trương Nhã giẫm chân cô ấy.
Hai người họ phì cười trêu chọc cô.
Tính cách của Trương Nhã tốt, tuy có phần kiêu ngạo nhưng đúng là một thiên kim đại tiếu thư khiến người ta yêu thích.
Lê Nhất Ninh và Giản Viên Viên luôn yêu thương cô.
Lúc đến quán bar thời gian hãy còn sớm.
Lúc này người không nhiều, quán bar này là quán nổi tiếng nhất trong khu, không ít nghiệp giới tinh anh thường đến đây.
Trương Nhã ăn mặc xinh đẹp, gương mặt cô thuộc loại đáng yêu nhưng vóc dáng không tệ.
Tuy luôn bị trêu chọc là đáng yêu nhưng thật ra cái nên có vẩn có cộng thêm do được chăm
sóc bảo dưỡng từ nhỏ nên người rất trắng, trắng trắng mềm mềm khiến người ta yêu thích.
Vừa đi vào quán bar, lập tức có nhiều người chú ý đến cô.
Cô ngó nghiêng ngang dọc có hơi thất vọng khi không nhìn thấy người đó.
Ban đầu Giản Viên Viên còn kiên nhẫn ngồi đợi, sau khi đợi hồi lâu thì bắt đầu mất hết kiên nhẫn.
“Tiếu Á Tử, cô đợi nhé, tôi đi qua bên đó một chút.”
“Được.”
Hai người không sợ ở đây xảy ra chuyện gì, nghe nói ông chủ của quán bar này là bạn của Trần Trụ.
Trương Nhã một mình ngồi trên ghế nhìn xung quanh, ngó nghiêng mấy lượt mà vẫn chưa nhìn thấy người mình thích xuất hiện.
Cô nghĩ có thể người đó đang bận rồi.
Thở dài.
Đang suy nghĩ bỗng bên cạnh có người đàn ông cầm theo ly rượu đi tới.
“Chào người đẹp.”
Trương Nhã ngẩng đầu nhìn sang thì thấy người đàn ông trước mắt mặc một bộ đồ công sở, gương mặt điển trai cùng với một đôi mắt biết cười đang cúi đầu nhìn mình.
Ánh mắt anh ta nhìn mình rất dịu dàng nhưng Trương Nhã chẳng phải là người không hiểu nhân tình thế thái, cô nhìn ra được thâm ý trong mắt rất nhiều người.
Cô mỉm cười, à một tiếng: “Xin chào.”
Người đàn ông nhìn cô: “Tiểu thư đến đây tìm người sao?”
Trương Nhã: “Tới chơi thôi.”
Người đàn ông gật đ’âu, tủm tỉm nói: “Nhìn ra được.”
Ánh mắt của anh ta rơi lên cánh tay đế trần của cô, màu mắt tối đi trông thấy: “Còn chưa hỏi tên của tiểu thư.”
Trương Nhã sững người nhìn anh ta: “Anh không cảm thấy cách bắt chuyện có hơi lỗi thời rồi sao?”
Người đàn ông ngấn người đột nhiên bật cười ra tiếng.
Hai người đứng đó trò chuyện, cách đó không xa có người chú ý tới bên này.
Từ Kính Chi và bạn bè đang nghỉ ngơi ở trong phòng bao trên lầu.
Bỗng người bạn bên cạnh cười nói: “Đó chẳng phải là cô bé đơn thuần hôm trước gặp phải sao?”
Từ Kính Chi cúi đầu nhìn xuống, cặp mắt kính trên mắt chợt lóe ra tia sáng.
Cổ họng anh cử động: “Hôm nào?”
Người bạn đó mỉm cười xoay đầu nhìn sang anh: “Cậu nói gì đấy? Quên rồi à?”
Từ Kính Chi không lên tiếng.
Người bạn đó nhìn gương mặt của Trương Nhã nói: “Sao mình cảm thấy trông cô ấy khá quen mắt ấy nhỉ.”
Từ Kính Chi hớp một ngụm rượu, vẫn im lặng nhưcũ.
Người bạn đó người giễu: “Người đang đứng bên cạnh là Trương Hiểu phải không, hoa hoa công tử, thế này cô bé đơn thuần chẳng phải như dê rơi vào miệng cọp rồi sao?”
Ánh mắt của Từ Kính chi nhàn nhạt lướt qua bên đó.
Người bạn đó nói một lúc bổng cảm thấy vô vị nên không nói nữa.
Trương Nhã không hề hay biết tình cảnh dưới này của mình đều bị người ta nhìn thấy, cô chỉ cảm thấy người đàn ông bên cạnh rất phiền.
Đã nói là không có cảm giác rồi, sao cứ đứng đây mãi thế.
Nhưng sự giáo dục từ nhỏ nói với cô không được tùy tiện nổi nóng.
Nghĩ vậy, Trương Nhã mỉm cười nhìn người đàn ông trước mắt: “Xin lỗi nha Trương tiên sinh, tôi phải đi tìm bạn tôi rồi.”
Trương Hiếu mỉm cười: “Không sao, đi đi.”
Trương Nhã gật đầu.
Nói thật nếu không phải tên này cùng một họ với mình, có khi tám trăm năm trước còn là người một nhà thì cô đã sớm trở mặt rồi.
Cô nhảy xuống khỏi ghế đi về phía toilet.
Trương Nhã đang suy nghĩ nên lơ là cảnh giác, cô vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Giản Viên
Viên bỗng sơ ý va phải người ta.
“A tôi xin lỗi.”
Trương Nhã nhanh chóng xin lỗi.
Người đến có giọng nói rất lạnh giống như được bọc trong băng tuyết ngàn năm vậy: “Không sao.”
Trương Nhã sững người ngẩng phắt đầu lên.
Người đàn ông đang đứng trước mặt là
người đàn ông hôm đó cô gặp.
Từ Kính Chi nhìn cô gái trước mặt, cặp mắt đằng sau mắt kính nhìn thẳng vào cô không hề tránh né, càng không có cảm xúc dư thừa nào khác.
Trương Nhã hoàn toàn ngớ người.
Chốc lát sau, được sự nhắc nhở của Từ Kính Chi, cô hoảng hốt tỉnh táo lại.
“Xin lỗi xin lỗi ”
Từ Kính Chi chậm rãi đáp một tiếng: “Không sao.” Mặt Trương Nhã đỏ lên, cô lén lút ngước mắt liếc nhìn anh:” Chuyện đó.”
“Còn có chuyện gì sao?”
Trương Nhã hít sâu một hơi, tự tiếp thêm dũng cảm cho mình: “Có.”
Từ Kính Chi mỉm cười nhìn cô.
Từ Kính Chi rất đẹp trai, không phải kiểu đẹp của Hoắc Thâm, anh thiên về vẻ lạnh lùng, trên sống mũi cao thẳng còn có một chiếc mắt kính, cặp mắt rất to rất sáng là mắt hoa đào, gương mặt đẹp đẽ không cao ngạo quá mức nhưng lại tạo cho bạn cảm giác xa cách không tên.
Trương Nhã giống như đại đa số nữ sinh ở chỗ đều là nhan khống, hơn nữa cô từ nhỏ đã
có thiện cảm đặc biệt đối với những chàng trai đeo mắt kính, nếu phải tìm ai đó đế mượn đồ mà cả hai đều có vẻ ngoài không tệ, nhưng chỉ cần trong đó có người đeo mắt kính thì cô nhất định sẽ mượn đồ của người đeo kính đó.
Đúng vậy, cô có phần hơi thiên vị.
Cô nhìn Từ Kính Chi, trong lòng càng nhìn càng thấy thích.
Tuy không biết ngành nghề của người này là gì nhưng cô luôn cảm thấy bản thân hiếu rõ
cùng với thích anh ta.
Cô cảm thấy trái tim thiếu nữ của mình sống lại rồi.
Trương Nhã không biết người khác có biết nhất kiến chung tình hay không, nhưng cô xác định bản thân đã nhất kiến chung tình với
gương mặt và khí chất của người này rồi.
Nghĩ vậy, cô chẳng còn xấu hổ nữa.
“Em có thể xỉn anh phương thức liên lạc
không?”
Từ Kính Chi hơi ngấn người, đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên: “Tiếu thư.”
“Hả?”
“Cách bắt chuyện này có hơi lỗi thời rồi.”
Trương Nhã:” ”
Cô sững sờ, sao cảm thấy câu này quen tai quá vậy.
Mặt Trương Nhã lập tức nóng lên.
Câu này chẳng phải là câu cô vừa nói với người đàn ông ồn ào ban nãy ư, phút chổc Trương Nhã trở nên lúng túng.
” Vậy hả.”
Cô ngờ nghệch đáp một tiếng.
Từ Kính Chi thấy cô như vậy, trong mắt lướt qua ý cười nhẹ.
Anh cúi đầu nhìn cô bạn nhỏ khờ khạo trước mắt, khựng lại nói: “Có điều.”
“Cái gì?”
Trương Nhã trừng lớn mắt.
Từ Kính Chi nhìn cô: “Điện thoại đâu?”
Cho đến khi có được vveixin mình muốn rồi, Trương Nhã hãy còn ngơ ngác.
Thuận lợi như vậy sao? Ị
Sức hấp dẫn của cô lớn như vậy sao? Ị
Nhìn theo bóng lưng đi xa của Từ Kính chi, Trương Nhã nhảy nhót ‘a’ một tiếng, âm thanh không lớn không nhỏ vừa đủ đế người đàn ông gần đó nhìn thấy.
Khóe môi Từ Kính chi cong lên thành nụ cười, sau đó cầm điện thoại trở về phòng bao trên lầu.
Bạn anh nhìn anh tò mò hỏi: “Cậu đi đâu thế?”
Từ Kính Chi hất đâu: “Toilet.”
Anh ta tò mò nhìn Từ Kính Chi: “Đi toilet?”
“ừm.”
“Vậy sao cậu đi từ dưới lầu lên?”
Từ Kính Chi mỉm cười, tâm tình cực tốt: “Đi toilet ở lầu dưới.”
Người bạn đó ngơ ngác hoàn toàn không hiếu người này tại sao phải đi toilet dưới lầu, càng không hiếu tại sao sau khi trở lại tâm tình anh đột nhiên trở nên tốt như vậy.
Cảm xúc của Từ Kính chi chẳng mấy khi bộc lộ ra ngoài, nhưng lúc này trông rõ ràng quá
mức.
Người bạn đó nghi ngờ liếc anh hai cái: “Gặp được vận đào hoa rồi?”
Từ Kính Chi lạnh lùng cho anh ta một ánh mắt.
Người bạn đó cười khẽ: “Nói thật, nụ cười vừa rồi của cậu khiến mình cho rằng cô nương
ngốc nào lại rơi vào bẫy của cậu nữa rồi.”
Anh ta lấm bẩm: “Cậu chỉ biết dựa vào gương mặt này để trêu ghẹo người ta thôi.”
Nghe xong, Từ Kính chi không hài lòng.
“Mình đã lừa ai chứ?”
“Cậu đó hả không chủ động đi lừa người ta, nhưng gương mặt đó của cậu chẳng biết có bao nhiêu cô gái người trước ngã xuống người sau kế tục.”
Từ Kính Chi không cho ý kiến.
Chuyện này không thể trách anh.
Hơn nữa anh cũng chưa từng làm vậy với bất kỳ người nào.
Anh liếc điện thoại bổng bật cười.
Bạn anh:” ”
Ngồi đổi diện nhìn thấy mà kinh hồn táng đảm nhưng không dám nghi ngờ điều gì.
Dưới lầu, lúc Trương Nhã tìm được Giản Viên Viên càng đừng nói vui vẻ tới nhường nào.
Cả gương mặt tràn ngập vẻ vui mừng.
“Viên Viên! Tôi tìm được anh ấy rồi.”
Mắt Giản Viên Viên vụt sáng, có phần bất ngờ: “Thật không? ở đâu vậy?”
Trương Nhã bĩu môi: “Đi rồi.”
“Đi đâu rồi?”
“Không biết nữa.”
Giản Viên Viên cạn lời: “Vậy sao cô gặp được anh ta?”
Trương Nhã kể lại, Giản Viên Viên im lặng chốc lát rồi nhìn cô nói: “Thế cô không biết hỏi nhiều thêm mấy câu sao?”
Mặt Trương Nhã đầy vẻ vô tội: “Nên hỏi gì đây?”
Giản Viên Viên:” .”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Trương Nhã nói: “Ngại hỏi lắm.” Cô lắc chiếc điện thoại: “Hơn nữa tôi thêm được weixin của anh ấy rồi.”
Giản Viên Viên nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô nàng cảm thấy rất đau đầu.
“Anh ta dễ dàng cho cô weixin như vậy, chắc không phải là tra nam chuyên môn lừa gạt đấy chứ.”
Lúc này tra nam đang ở trên lầu bỗng hắt hơi một cái.
“Đương nhiên là không rồi.”
Trương Nhã nói: “Tôi cảm thấy không phải đâu.”
Giản Viên Viên rất bất lực đối với người đang chìm trong bể tình, bèn vội nói: “Vậy thì nhanh xem vòng bạn bè của anh ta đi.”
“ừ.”
Nhấn vào avatar rồi đi vào xem.
Trống không một mảnh.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau khi im lặng hồi lâu Giản Viên Viên nói: “Có khi người ta lấy nick giả lừa cô không?”
Trương Nhã: “Không thể nào tôi vừa hỏi
thì anh ta thêm tôi ngay mà.”
Chẳng có thời gian đi tạo nick giả đâu.
Giản Viên Viên tiếp tục im lặng, bắt đầu đánh giá người này.
“Tôi cảm thấy người này nếu không phải
là cao thủ thì chính là không thích đăng vòng bạn bè rồi.”
“ừm.”
Hai người không còn gì để nói, im lặng uống rượu.
Giản Viên Viên quay đầu nhìn xung quanh: “Giờ không thấy anh ta nữa sao?”
“ừm.”
“Đợi đã, ông chủ quán bar này là bạn của Trần Trụ, bảo Trần Trụ xem giúp máy giám sát? Bọn mình đi xem rốt cuộc người đó là ai?”
Giản Viên Viên đề nghị.
Trương Nhã ngây người, nhìn cô nàng: “Như vậy được không?”
“Cô thấy sao?”
“Không tốt lắm đâu.”
Trương Nhã thở dài nói: “Hay là tôi nhắn tin trò chuyện với anh ấy?”
“Cũng được.”
Trương Nhã cầm điện thoại lên, nhíu mày nửa ngày cũng không biết nên nhắn cái gì.
Từ Kính Chi ngồi trên lầu vừa xoay người lập tức nhìn thấy cô gái nhỏ đang cầm điện thoại bấm bấm.
Bỗng điện thoại anh rung lên, là một sticker.
Từ Kính Chi cong môi.
Bên đó lại gửi tới một tin nhắn: [Xin chào.]
Từ Kính Chi: [?]
Trương Nhã trừng to mắt nhìn tin nhắn gửi tới.
Cô kích động túm cánh tay Giản Viên Viên.
Giản Viên Viên nhìn xong vội giục: “Hỏi tiếp đi.”
“Hỏi gì đây?”
Hai cô nàng độc thân căn bản không biết nên trò chuyện với đàn ông thế nào, nhất là trong tình huống này.
Giản Viên Viên im lặng suy nghĩ rồi nhìn cô: “Tôi cũng không biết.”
Trương Nhã: “Tôi cũng vậy.”
Chỉ có gương mặt xinh đẹp thôi quên vận
động đầu óc thế nào rồi.
Lúc này điện thoại Trương Nhã rung lên.
Là Từ Kính Chi chủ động gửi tin nhắn tới.
Xu: [Trong quán có một loại rượu không tệ, có thể uống thử, nồng độ rượu không cao.]
Trương Nhã: [Anh còn đang trong quán bar à?]
Xu: [ừm.]
Bên cạnh Từ Kính chi có một nhân viên phục vụ đứng đó, sau khi nghe anh dặn dò đôi câu thì người đó lập tức đi xuống lầu.
Năm phút sau, trước mặt Trương Nhã và
Giản Viên Viên đặt một bình rượu.
“Xin chào tiểu thư, đây là một vị tiên sinh gọi tặng cho cô.”
Trương Nhã:” cảm ơn.”
Cô nhìn điện thoại, sau chữ ‘ừm’ đó cô hoàn toàn không biết nên nhắn lại thế nào nữa.
Nghĩ vậy, cô dè dặt gửi một tin nhắn đi: [Là anh tặng à?]
Xu: [ừm, có thế uống thử một chút, chưa khui đấy, yên tâm mà uống.]
Trương Nhã đỏ mặt quan sát xung quanh: [Vậy anh ]
Chữ còn chưa gõ xong thì điện thoại cô lại nhận được một tin nhắn mới.
Xu: [Nhìn trên lầu bên trái.]
Trương Nhã làm theo vừa xoay đầu lập tức nhìn thấy người đàn ông trên lầu không biết đã ra đứng trên hành lang từ lúc nào.
Bổng nhịp tim của cô đập nhanh mấy nhịp.
Toi rồi.