Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Chương 163
Chương 163
Đợi khi Giản Viên Viên cũng quay đầu lại nhìn thì Từ Kính chi đã biến mất ở trên hành lang rồi.
Cô quay sang Trương Nhã: “Vừa rồi sao cô không gọi tôi nhìn!”
Mặt Trương Nhã đầy vẻ vô tội: “Tôi quên mất.”
Giản Viên Viên:” ”
Nhìn xem, đây chính là chị em tốt thấy sắc quên bạn đấy.
Cô đỡ trán nhìn chai rượu trước mặt: “Còn chai rượu này, uổng không đây?”
“Hỏi Ninh Ninh thử xem?”
“Cũng đúng, lỡ như bị bỏ thuốc thì sao.”
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh nghe xong nhịn không được cười: “Yên tâm, chai này vẫn chưa khui đâu.”
Anh ta suy nghĩ rồi nói: “Đây là rượu được quán bar chúng tôi cất lâu lắm rồi.”
Mắt Trương Nhã vụt sáng nhìn người thanh niên này: “Phải không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy người bảo anh tặng rượu là khách quen của quán bar các anh à?”
Nhân viên phục vụ:”
Vấn đề này, hình như có chút khó trả lời.
Trương Nhã nhìn chằm chằm anh ta: “Khó trả lời lắm sao?”
Nhân viên phục vụ không biết nói sao, thật ra hơi khó bởi vì Từ Kính Chi nói không được tiết lộ thân phận của anh ra.
Anh ta im lặng suy nghĩ mấy giây, nhanh nhảu nói: “Không tính là khách quen, nhưng người đó là khách quý của quán chúng tỏi.”
Trương Nhã gật đầu: “Vậy sao.”
“Vậy tên của anh ta là gì, làm nghề gì, anh biết không?”
Nhân viên phục vụ:” vấn đề này liên quan
đến bí mật khách hàng, tiểu thư có thể chủ động đi hỏi thử.”
“Ồ.”
Trương Nhã bĩu môi: “Không thú vị chút nào.”
Nhân viên phục vụ:” ”
Khó cho anh ta rồi.
Ông chủ muốn chọc gái tại sao không tự mình tới, còn muốn chơi trò bịt mắt bắt dê nữa.
Trương Nhã chẳng thuộc người muốn truy hỏi đến cùng, nhìn thấy vẻ mặt nhân viên phục phụ không muốn nói nên không hỏi nữa.
Sau khi hỏi Lê Nhất Ninh xong, hai người bèn lấy rượu này đi uống.
Phải công nhận rượu này khá ngon, mùi vị rất thơm mà nồng độ cồn cũng không cao.
Trương Nhã uống ly này tới ly khác, bất tri bất giác uống cạn cả chai.
Tửu lượng của cô bình thường chỉ tốt hơn Lê Nhất Ninh chút chút, sau khi uổng xong nhân viên phục vụ và Giản Viên Viên đưa mắt nhìn nhau.
“Uống say rồi?”
Giản Viên Viên gật đầu, lấy điện thoại ra gọi điện cho tài xế trong nhà bảo người tới đón.
Chốc lát sau, Từ Kính Chi cũng nhận được tin nhắn.
Anh nhìn người nằm gục xuống trên bàn, khóe môi lặng lẽ cong lên.
“Đưa người về nhà an toàn.”
“Vâng.”
Sau hôm đó, số lần Trương Nhã tới quán bar ngày một tăng lên.
Thỉnh thoảng Giản Viên Viên không có thời gian thì cô một mình tới.
Hôm đó, cũng chỉ có một mình Trương Nhã tới.
Cô phát hiện Từ Kính chi đã không xuất
hiện trong quán bar được mấy ngày rồi.
Nghĩ xong, cô bấm điện thoại gửi tin nhắn cho người ta.
Trương Nhã: [Từ tiên sinh.]
Xu: [?]
Trương Nhã: [Hôm nay anh có tới quán bar không?]
Lúc nhận được tin nhắn của Trương Nhã, Từ Kính Chi hãy còn đang bận.
Anh đang mở họp ở công ty, trước mặt là một đám lão cổ đông vì một hạng mục mới mà tranh cãi tới mặt đỏ tai hồng chết đi sống lại.
Anh cúi đầu nhìn tin nhắn xong khẽ cười một tiếng, tiếng cười thu hút sự chú ý của trợ lý.
Xu: [Em đang ở bar?]
Trương Nhã: [ ừm.]
Xu: [Đi với bạn hay một mình.]
Trương Nhã: [Một mình.]
Từ Kính Chi nhìn tin nhắn xong lại nhìn lên đám người trước mặt, bỗng lạnh giọng nói: “Cãi nhau đủ chưa?”
Đám người đó sững người, quay đầu lại nhìn anh.
Anh đứng dậy, lạnh giọng nói: “Cãi đủ rồi thì tan họp.” Anh liếc nhìn trợ lý, nghiêm giọng dặn dò: “Đợi khi có kết quả rồi báo cáo cho tôi.”
Còn anh rời khỏi.
Đám người ở phía sau chấn động mấy giây sau đó giật mình tỉnh táo lại: “Từ tổng!”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mọi người nhìn về phía trợ lý.”
Mặt trợ lý đầy vẻ ngơ ngác:” Có lẽ Từ
tổng có chuyện gấp.”
Mọi người:” ”
Lúc Từ Kính chi đến quán bar thì Trương Nhã đang buồn chán xem ca sĩ đang hát trên sân khấu.
Đó là một tiếu thịt tươi khá là đẹp trai, giọng ca cũng hay.
Cô nghe một hồi bắt đầu say mê, chủ yếu là chẳng có thứ gì đế phân tán lực chú ý nên chỉ có thế xem cái này thôi.
Vừa xem cô còn vừa chia sẻ với Giản Viên Viên.
Trương Nhã: [Em trai nhỏ hôm nay phát huy không tệ.]
Giản Viên Viên: [Rốt cuộc cô đi ngắm soái ca hay đi xem em trai nhỏ thế?]
Trương Nhã: [Đều xem.]
Giản Viên Viên: [Từ tiên sinh đó có đến quán bar không, nếu như không đến thì cô gọi cho tài xế đến đón, về nhà sớm một chút.]
Trương Nhã: [Tôi biết rồi, anh ấy nói muộn chút anh ấy sẽ đến.]
Lúc đang gõ chữ hăng say thì bên cạnh vang lên giọng nói quen thuộc.
Từ Kính Chi mặc một bộ tây trang đứng bên cạnh Trương Nhã, anh cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại của cô, hạ giọng hỏi: “Đang xem gì đấy?”
Trương Nhã sững người quay đầu nhìn anh.
Hai người đối mắt nhìn nhau, phút chốc mặt của Trương Nhã đỏ lên.
“Em đang nhắn tin với bạn.”
Từ Kính Chi nhướng mày mỉm cười, ánh mắt sau cặp kính nhìn qua cô: “Chán à?”
Trương Nhã chớp mắt nhìn anh không nói.
Từ Kính Chi từ công ty đến thẳng đây nên quần áo còn chưa kịp thay. Nay trong mắt Trương Nhã nhìn thấy ngoại trừ chiếc cà vạt được anh
tháo ra, bên trên chỉ còn chiếc áo vest màu đen và áo sơ mi trắng bên trong.
Cô luôn cảm thấy đàn ông mặc áo sơ mi
trắng đeo mắt kính trông vô cùng cấm dục, nhất là dưới tình huống toàn bộ cúc áo sơ mi của anh được cài hết, khiến người ta sinh ra một loại xúc động muốn
Muốn cởi hết nút áo sơ mi của anh ra.
Vừa nghĩ đến đây, mặt của Trương Nhã càng đỏ hơn.
Từ Kính Chi cảm nhận được sự thay đối ở ánh mắt của cô, anh hơi nhướng mày, giọng nói khàn khàn văng vẳng bên tai cô: “Đang nghĩ gì thế, mặt đỏ như vậy.”
Bầu không khí trong quán bar náo nhiệt, gần đó còn có tiếng hát truyền tới, từ Kính Chi dựa cô rất gần, hơi thở phun lên vành tai của cô khiến da thịt nơi đó nóng bừng.
‘Ầm’ một tiếng, mặt cô nóng hơn nữa.
“Không có ”
Đáy mắt Từ Kính chi đầy ý cười nhìn bộ dáng lúc này của cô, đột nhiên anh giơ tay ra vỗ đầu cô: “Không nghĩ cái gì là sao?”
Trương Nhã vô tội nhìn anh, mặt đỏ như muốn nhỏ máu.
“Không nghĩ gì hết.”
“Thật không?”
” ừm.”
Ánh mắt Trương Nhã xoay tròn nhìn sang nơi khác, hoàn toàn không biết vẻ mặt của bản thân đã bán đứng suy nghĩ của cô.
Từ Kính Chi nhìn thấy chỉ cảm thấy thú vị.
Anh tủm tỉm nhìn cô chốc lát, sau đó thuận tiện ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh vừa ngồi xuống, Trương Nhã bỗng thấy càng căng thẳng.
Nói không ra là tại vì sao, nhưng cô cảm thấy từng hơi thở của người đàn ông này khiến trái tim của cô đập nhanh hơn bình thường nửa nhịp.
Trương Nhã nhắm mắt muốn đế bản thân bình tĩnh hơn một chút nhưng cô phát hiện khó thật.
Làm không được.
Thật ra Từ Kính chi chẳng làm gì cả, nhưng người này đổi với cô mà nói có sức ảnh hưởng rất lớn.
Trương Nhã im lặng rất lâu, đột nhiên cảm thấy không thoải mái bèn nhúc nhích một cái.
“Không khỏe?”
Trương Nhã: “Không phải.”
Con ngươi của Từ Kính chi sâu tựa như biển, cứ như thế ngắm nhìn cô.
Trương Nhã mím môi, trốn tránh ánh mắt
của anh: “Tại ngồi lâu rồi.”
Tự Kính Chi rất nghe lời phải: “Muốn nằm xuống?”
Trương Nhã lúng túng cực kỳ, rõ ràng cô không có ý này.
Từ Kính Chi mỉm cười, lúc cười lên khiến Trương Nhã cực thích.
Nụ cười của người đàn ông này không khoa trương mà chỉ kéo lên đến một độ cong nhất định, Trương Nhã phát hiện bất kể điếm nào trên người của người đàn ông này đều đánh động vào lòng cô.
Cho nên thế này chính là yêu rồi phải không.
“Đi lên lầu nhé.”
“Hả?”
Từ Kính Chi vẫy nhân viên phục vụ, hạ giọng hỏi: “Không phải muốn nằm sao?”
Trương Nhã:” ”
Hai người đối mắt nhìn nhau, tiếp theo đó cô không biết bản thân bị làm sao, ma sai quỷ khiến gật đầu.
“Vậy đi thôi.”
Khóe môi Từ Kính chi cong lên, nhìn cô nói: “Được.”
Cho đến khi vào phòng bao rồi, Trương Nhã mới hậu tri hậu giác phản ứng lại tại sao bản thân đột nhiên dề dãi như vậy chứ.
Cô bị ngốc sao.
Cũng không sợ người ta có lừa mình hay không.
Nhưng nghĩ lại cảm thấy chẳng đến mức như vậy.
Có lẽ Từ Kính Chi không đế lộ rõ ràng nhưng Trương Nhã nhận ra nhãn hiệu quần áo trên người anh, giá đặt may riêng là mấy chục vạn, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Đương nhiên đấy chẳng phải là điều quan trọng nhất, Từ Kính chi tinh tế ở nhiều chi tiết nhỏ ví dụ như măng sét cùng với đồng hồ đeo tay.
Đồng hồ Patek Philippe dây đeo màu đen với thiết kế đơn giản mà xa hoa. Trông thì đơn giản nhưng bên trong chứa huyền cơ.
Trước kia Trương Nhã từng đi vào cửa hàng với Lê Nhất Ninh có nhìn thấy, bản thân cô cũng rất thích.
Nếu chẳng phải tại cô không có đối tượng thì cô sớm đã mua rồi.
Giá của nó khoảng chừng hơn một trăm vạn, không đắt lắm nhưng được cái quý phái.
Cô không thích phong cách phô trương.
Đương nhiên thỉnh thoảng còn chấp nhận được, nhưng nếu là đồng hồ đeo tay của phái nam thì cô thích kiểu dáng đơn giản nho nhã.
Tóm lại cô thích kiểu như chiếc của Từ Kính Chi.
Cho nên tổng kết lại, Trương Nhã rút ra được một kết luận Từ Kính chi chẳng cần lừa mình làm gì.
Hơn nữa Trần Trụ còn là bạn với anh, có thể trở thành bạn của Trần Trụ đều không phải là người bình thường.
Trương Nhã nghĩ, cô có nên đi tìm Trần Trụ nghe ngóng chút tin tức hay không, nếu cứ tiếp tục như vậy hình như không ốn lắm.
Từ Kính Chi không xem nhẹ ánh mắt của Trương Nhã đang nhìn mình, anh nghiêng mắt nhìn cô: “Nằm nghỉ không?”
Trương Nhã nghẹn nhìn chiếc sô pha trước mặt: “Không tốt lắm đâu?”
“Hửm?”
Từ Kính Chi nhướng mày: “Không thoải mái?”
“Không phải.”
Từ Kính Chi nhìn cô, đột nhiên mỉm cười: “Nếu để ý thì tôi đi ra ngoài, để em ở đây nghỉ ngơi.”
“Không cần.”
Trương Nhã từ chổi mà không cần suy nghĩ, cô cụp mắt ấp úng nói: “Không, không để ý đâu.”
Cô xoa cái tai nóng bừng của mình, nhỏ giọng nói: “Em chỉ cần dựa một chút là được rồi.”
“Được.”
Vị trí của phòng bao tốt, lúc kéo cửa số ra còn có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.
Dưới sự theo dõi của Từ Kính chi, Trương Nhã rề rà nằm lên sô pha, có điều không tính là nằm hẳn xuống mà chỉ là nửa nằm mà thôi.
Từ Kính Chi chẳng biết tìm đâu ra một tấm chăn mỏng đắp cho cô, thế này không hề làm cô mất tự nhiên nữa.
Ban đầu Trương Nhã hãy còn dè dặt nhưng sau đó thì bắt đầu mệt thật.
Cô chơi điện thoại một lúc, đột nhiên điện thoại rơi xuống rớt vào trong tấm chăn mỏng không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Từ Kính Chi ngấng đầu nhìn sang, khóe môi bỗng cong lên, anh khom người nhặt điện thoại giúp cô, cơ thế dựa rất gần.
Thật ra Trương Nhã rất đẹp, mắt rất tròn, mặt cũng vừa tròn vừa nhỏ nhắn, tuy không đến mức quyến rũ nhưng nhìn chung là đẹp mắt.
Da trắng nõn mềm mại, nhìn vào khiến người ta muốn đụng chạm.
Từ Kính Chi cụp mắt ngắm nhìn rồi cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn.
Trương Nhã không hề có cảm giác gì, cô nghiêng người qua sau đó ngủ tiếp.
Anh cười khẽ, xoa mặt cô thì thào: “Ngủ đi.”
Người vừa đi tới của nhìn thấy màn này bổng hít sâu một hơi.
“Cậu.”
Từ Kính Chi ngấng đầu nhìn qua, khẽ suỵt một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“Cậu tìm tôi tới đây, chính là vì việc này?”
Trần Trụ nhìn anh mà không dám tin: “Trương Nhã?”
Từ Kính Chi ngước mắt nhìn anh ta: “Không phải.”
Trần Trụ: “Tôi nói mà, mấy hôm trước Trương Nhã có tới tìm tôi hỏi dò có quen biết người nào họ Từ không, lúc ấy tôi còn lấy làm lạ nữa.”
Anh ta hết nói nối: “Xoay nửa ngày, hóa ra hai người đã gặp mặt rồi?”
Từ Kính Chi liếc nhìn anh ta: “Không cẩn thận đụng phải thôi.”
Trần Trụ: “Em ấy nhớ ra cậu rồi?”
‘Chưa.’