Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Chương 164 HẾT TRUYỆN
Chương 164 HẾT TRUYỆN
Cả hai rơi vào im lặng.
Được một hồi, Trần Trụ cười nói: “Biếu cảm này của cậu, lâu rồi tôi chưa được nhìn thấy đấy.”
Anh ta cười giễu: “Trí nhớ của Trương Nhã đúng là không được tốt lắm.”
Điều này được mọi người công nhận.
Trương Nhã không giỏi nhận mặt người, qua một thời gian là dễ dàng quên ngay.
Về chuyện này Từ Kính Chi đã biết từ sớm rồi.
Cô nhóc thối vô lương tâm.
Từ Kính Chi không lên tiếng.
Trần Trụ hắng giọng nhìn anh ta: ‘Tim tôi đến muốn nói gì?”
“Nếu cô ấy có hỏi cậu ”
Từ Kính Chi nói: “Cứ nói sự thật.”
Trần Trụ nhướng mày, như cười như không nhìn anh: “Nói sự thật gì, nói trước kia hai người từng quen nhau, cô ấy còn tặng đồ cho cậu, sau đó cậu vừa xuất ngoại thì cô ấy quên mất cậu?”
Từ Kính Chi: ” .”
Mấy lời của Trần Trụ chẳng khác nào xoáy vào chồ đau.
Từ Kính Chi lạnh lùng liếc anh ta, Trần Trụ lập tức ngậm miệng lại.
“Được rồi, tôi nhắc cậu một câu.”
Từ Kính Chi ừ: “Cậu nói đi.”
Trần Trụ cười cười, quay đầu nhìn cửa phòng bao được đóng kín: “Trêu chọc thôi là được rồi, Trương Nhã cũng biết nóng nảy đấy.”
Từ Kính Chi hiểu: “Tôi biết.”
Trần Trụ không ở lại lâu, sau khi nói thêm vài chuyện khác với Từ Kính chi xong là đi ngay.
Lúc Trương Nhã thức dậy thì đã hơn một tiếng sau rồi.
Ánh đèn trong phòng bao mờtổi không hề chói mắt.
Cô vừa nhúc nhích người bỗng phía trước truyền tới giọng nói vừa quen thuộc vừa dê nghe.
“Dậy rồi?”
Trương Nhã sững người ngẩng đầu nhìn sang.
Gương mặt của Từ Kính Chi xuất hiện trong mắt cô, ánh mắt của hai người chạm nhau.
Trương Nhã bị anh nhìn đâm ra lúng túng, cô khẽ khàng đáp một tiếng: “ừm.”
Từ Kính Chi đứng dậy đi về phía cô đỡ cô ngồi dậy.
Khoảnh khắc tay hai người chạm nhau, Trương Nhã cảm thấy không khí bị rút cạn hết đến hít thở cũng khó khăn.
Cô nghĩ, nhất định là do vừa mới thức dậy.
“Uổng nước không?”
Trương Nhã chớp mắt: “Được.”
Từ Kính Chi đố một ly nước ấm đưa cho cô, dịu dàng nói: “Uống thấm giọng.”
“ừm.”
Uống xong, Trương Nhã ngẩng đầu nhìn anh: “Xin lỗi, hình như em ngủ lâu lắm rồi.”
Từ Kính Chi cười cười: “Không có.”
Trương Nhã nhìn đồng hồ, gãi đầu mày nói: ” Vậy em về trước đây.”
“Được.”
Nghe xong, Trương Nhã liếc nhìn Từ Kính Chi.
Sau khi xác định người này trả lời mà chẳng có phản ứng nào khác.
Phút chốc Trương Nhã không biết bản thân bị làm sao.
Hình như cô cảm thấy không được vui.
Bỗng anh đứng dậy: “Đi thôi.”
“Dạ?”
Từ Kính Chi nhíu mày mỉm cười, quay đầu nhìn cô: “Anh đưa em về.”
Trương Nhã:”
Từ Kính Chi nhìn vẻ mặt của cô, hạ giọng hỏi: “Giận rồi?”
“Không phải.”
Trương Nhã ngước lên trừng anh một cái, chẳng biết là lấy dũng cảm ở đâu chính là trừng anh thật.
Cô hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói:” Em
có thể tự mình về được.”
“ừm.”
Từ Kính Chi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Anh không yên tâm.”
Anh ngước mắt nhìn Trương Nhã: “Anh tiễn em?”
Anh đang dò hỏi.
Thế này ai có thể đỡ được chứ.
Trương Nhã bị anh nhìn, gật đầu một cách mất tự nhiên.
” Được, cảm ơn”
Trong xe, Trương Nhã ngồi ở ghế phụ không biết nên nói gì.
Điện thoại nhận được tin nhắn của Lê Nhất Ninh và Giản Viên Viên, hỏi cô đã về nhà chưa.
Giản Viên Viên: [về nhà chưa! Đã mười một giờ rồi!]
Lê Nhất Ninh: [Cùng một câu hỏi.]
Giản Viên Viên: [Đừng nói theo người ta về nhà rồi nha.]
Lê Nhất Ninh: [Không đến mức như vậy chứ.]
Giản Viên Viên: [Mình thấy có thế lắm, Tiếu Á Tử chính là một tên nhan khống mà.]
Trương Nhã nhìn đoạn đối thoại của họ cảm thấy hết nói nối.
Trương Nhã: [Không có, đang trong xe này.]
Giản Viên Viên: [Trong xe nào?]
Trương Nhã: [.]
Lê Nhất Ninh: [Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
Trương Nhã cúi đầu, mặt đỏ bừng gõ chữ: [Đang nói gì đấy, vừa rồi tôi ngủ trong quán bar, người đó nói đưa tôi về.]
Giản Viên Viên: [? ? ? Mới có một đêm mà đã phát triển nhanh như vậy rồi?]
Lê Nhất Ninh: [Bình thường, mới một đêm mà người ta đã có thể cùng nhau về nhà ngủ rồi đấy.]
Trương Nhã: [ Bọn tôi không có, chỉ đơn
thuần đưa tôi về nhà thôi.]
Lê Nhất Ninh: [Hỏi Trần Trụ rồi chưa, tình huống của người đó ra sao, tìm hiểu nhiều thêm một chút hãy dẫn người ta về nhà ngủ chứ.]
Giản Viên Viên: [Đồng ý.]
Cô xem tin nhắn xong, sau đó không muốn trò chuyện với hai người họ nữa.
Hai người này đang nói gì vậy chứ.
Trương Nhã cắn môi, rất muốn đỡ trán.
“Sao thế?”
Trương Nhã giật mình, nhìn Từ Kính Chi đầy cảnh giác:”… Không có gì.”
Cô nuốt nước miếng, nhìn anh hỏi: “Anh làm việc ở đâu thế?”
Từ Kính Chi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cô: “Nhịn không được nữa rồi?”
Trương Nhã gật đầu một cách lúng túng.
“Chỉ muốn hỏi thôi.”
Từ Kính Chi cười, nói thẳng: “ông chủ quán bar.”
“Hả?”
Trương Nhã nhìn anh một cách kinh ngạc, há hốc mồm: “… Là cái quán bar vừa rồi?”
“ừm.”
Trương Nhã:” ”
Chẳng trách.
Đột nhiên cô nhớ tới thái độ và giọng điệu của nhân viên phục vụ vào hôm tặng rượu, hỏi gì cũng không chịu tiết lộ.
Còn có vị trí của phòng bao đó.
Sao cô lại hồ đồ như vậy chứ, nếu cô nhớ không lầm thì phòng bao đó chính là vị trí tốt nhất trong đó lần trước còn từng đến với bọn Trần
Trụ một lần, Trần Trụ còn nói đó là phòng của ông chủ, anh ta đi nói một tiếng.
Chẳng trách vừa rồi Từ Kính Chi dẫn mình vào đó dễ dàng như vậy.
Trương Nhã dụi mắt, ‘ồ’ một tiếng: “Được rồi.”
Cô khen ngợi: “Quán bar rất tốt.”
“Thích à?”
“ừm.”
Từ Kính Chi cười khẽ: “Vậy thì tốt.”
Trương Nhã nghi hoặc nhìn anh, cô không hiểu ý của câu nói này.
Từ Kính Chi không nói nhiều hơn nữa.
Sau khi đưa cô về nhà, Từ Kính Chi chẳng chiếm tiện nghi, thấy cô đi vào rồi mới rời khỏi.
Từ sau ngày hôm đó, số lần Trương Nhã chạy đến quán bar ngày một nhiều hơn.
Dần dần hai người nói chuyện với nhau ngày càng nhiều, cô hiểu được một vài việc lẫn một
vài hành động mà Từ Kính chi làm.
Hai người hòa hợp như vậy, chẳng ai chủ động đi chọc vỡ tầng giấy mỏng đó.
Nói theo cách của Giản Viên Viên là xem xem ai có thể nhịn lâu hơn.
Có điều cơn nhịn này rồi cũng sẽ có ngày bị phá vỡ.
Một hôm cô đi tụ tập với bạn bè bỗng dưng giữa chừng có nhắc đến một người.
Lúc cô nghe thấy cái tên đó còn cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác rồi.
“Các cậu vừa mới nói ai trở về rồi?”
“Con trai út của Từ gia chứ ai.”
Người bạn đó nhìn cô: “Cậu không biết sao?”
“Trương Nhã cậu không biết thật à? Chính là cái người mà lúc sơ trung cậu cứ lẽo đẽo theo sau anh ta với Hoắc Thâm đấy, Từ Kính chi là người hơi hung dữ với cậu nhưng bảo vệ cậu nhất đấy.”
Trương Nhã trợn mắt há mồm.
Sau khi trở về, Trương Nhã bắt đầu lục lọi trong đám ảnh mà mình sưu tập từ nhỏ đến lớn lập tức nhìn thấy người mà có một thời gian ngày nào cũng gặp mặt.
Từ Kính Chi.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra rồi.
Tại sao lần đầu gặp lại cảm thấy quen mắt như vậy tại sao luôn cảm thấy hình như anh
khá dung túng mình thậm chí là dịu dàng với mình.
Trương Nhã cảm thấy bản thân giống như một tên ngốc, từng bước từng bước rơi vào cái hố Từ Kính Chi đào cho cô.
Từ nhỏ Trương Nhã và Từ Kính chi đã quen biết nhau rồi nhưng chưa thân thuộc như Hoắc Thâm và Trần Trụ.
Trong giới bọn họ, Từ gia trước giờ ít khi qua lại với các gia đình khác.
Cho nên cô quen biết Từ Kính chi là bởi vì anh là bạn học của Trần Trụ và Hoắc Thâm, lúc đó gặp mặt được mấy lần dần dần càng trở nên quen thuộc.
Trong ấn tượng của cô thật ra Từ Kính
Chính khá hung dữ với cô.
Nhưng có một lần tạo cho Trương Nhã ấn tượng sâu sắc nhất đó là lúc cô bị người ta bắt nạt, từ nhỏ kiêu ngạo thành tính bị biết bao nhiêu người nói xấu sau lưng.
Cô cho rằng Từ Kính Chi rất ghét mình, kết quả không ngờ tới hôm đó Từ Kính Chi lại ra tay đánh nhau giúp cô.
Sau này hai người càng ngày càng thân.
Có điều khi tốt nghiệp cao trung xong Từ Kính Chi xuất ngoại, Trương Nhã buồn bã khoảng nửa tháng, tiếp theo đó do sự học căng thẳng nên cô quên bẵng người này.
Nếu không phải hôm nay có người nhắc tới thì đến nay cô vẫn chưa nhớ ra Từ Kính Chi này
chính là Từ Kính chi mà cô từng quen biết.
Nghĩ vậy, Trương Nhã bổng thấy tức giận!
Cô không tin với người có trí nhớ tốt như Từ Kính Chi anh không thể không nhớ mình!
Nếu như không nhớ, vậy xác định anh toi rồi.
Đúng lúc Lê Nhất Ninh và Giản Viên Viên cũng hỏi cô muốn dẫn bọn họ đi gặp mặt Từ Kính Chi không, dù sao hai người cũng đã bồi đắp tình cảm trong một thời gian dài rồi.
Trương Nhã nghĩ ngợi bèn gửi một tin nhắn cho Lê Nhất Ninh.
Trương Nhã: [Gặp, ông xã cô có thời gian không?]
Lê Nhất Ninh: [Có chứ, làm chi?]
Trương Nhã: [Tối mai hẹn gặp ở quán bar đi, sẵn tiện gọi luôn Trần Trụ tới, cô đừng nói là tôi nói.]
Lê Nhất Ninh: [?]
Tuy cảm thấy nghi ngờ nhưng Lê Nhất Ninh vẫn đồng ý với cô.
Tối hôm sau, Trương Nhã và bọn Lê Nhất Ninh xuất hiện ở trong quán bar.
Mấy người họ ngồi trong phòng bao của quán bar ăn cơm, lúc ăn được nửa chừng thì Từ Kính Chi đến.
Hoắc Thâm và Trần Trụ đưa mắt nhìn nhau, giới thiệu với các cô.
Trương Nhã im lặng ăn đồ của mình, lúc không cấn thận miếng thịt trong tay bay ra ngoài, vừa vặn rơi lên chiếc áo sơ mi màu trắng của Từ Kính Chi.
Cô hô lên một tiếng, nhìn Từ Kính chi bằng vẻ mặt sợ hãi: “Xin lổi xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”
Nói xong, cô lấy khăn ăn qua lau cho Từ Kính Chi.
Không lau còn đỡ.
Vừa lau, trên áo sơ mi bị nhòe thành một mảng lớn.
Từ Kính Chi cúi đầu nhìn động tác của cô, nhưng không tức giận.
Mà chỉ bình thản nói: “Không sao.”
Trương nhã: “Thật không? Vậy anh cởi áo xuống đi, tôi giặt sạch rồi trả lại cho anh.”
Hai người im lặng nhìn nhau, sau khi nhìn ra cơn oán giận trong mắt cô gái nhỏ, Từ Kính Chi cụp mắt cười cười.
“Được, cởi ngay rồi đưa cho em sao?”
Trương Nhã trừng anh.
Từ Kính Chi mỉm cười ròi liếc mắt nhìn sang mấy người đang xem kịch: “Xin lỗi, tôi đi thay áo trước.”
Nói xong, anh xoay người đi ngay.
Trương Nhã ném khăn ăn sang một bên, khấu vị cũng biến mất không còn cảm giác.
Cô mím môi nhìn Lê Nhất Ninh nói: “Tôi đi nhà vệ sinh.”
Ngay lúc Trương Nhã ra khỏi toilet thì bị người ta kéo vào một gian phòng.
Cô vô thức vùng vẫy, đá hai đá thật mạnh vào người phía trước.
Từ Kính Chi không giận, anh mỉm cười dịu dàng hỏi: “Bớt giận chưa?”
“Chưa.”
Trương Nhã lạnh mặt nhìn anh: “Vị tiên sinh này anh đang làm gì đấy?”
Từ Kính Chi nhìn cô chằm chằm, hồi lầu sau lên tiếng hỏi: “Nhớ ra anh là ai rồi?”
Trương Nhã không lên tiếng.
Từ Kính Chi mỉm cười, giải thích: “Không có ý lừa em.”
Trương Nhã biết chứ.
Nhưng cô vẫn giận.
Anh không có ý lừa em nhưng anh không nói với em trước kia chúng ta từng quen biết.
Giờ nghĩ lại những việc cô làm trong thời
gian qua giống như một trò cười vậy.
Từ Kính Chi ngừng lại, nâng mặt cô nói: “Trương Nhã.”
“Cái gì?”
Trương Nhã giơ tay muốn đấy người ra.
“Từ Kính Chi!”
Cô nóng nảy gọi một tiếng: “Anh đừng có được nước làm tới.”
Khóe môi Từ Kính chi chứa ý cười, hạ giọng hỏi: “Gì mà gọi là được nước làm tới.”
Trương Nhã há miệng vừa định nói chuyện thì người đàn ông này đã nhân cơ hội hôn lên môi cô.
Làm một việc mà Trương Nhã từng muốn làm nhưng không có dũng cảm để chủ động.
Đèn trong phòng bao chưa mở, hai người ôm nhau dựa ở trên tường.
Ban đầu Trương Nhã còn muốn vùng vẫy nhưng dần dần cô chủ động duỗi tay ra ôm lấy
cổ của người đàn ông này đáp lại.
Cô thích anh.
Cho dù người này đào một cái hố cho
mình nhảy vào.
Nhưng trong lòng cô vẫn thích người này.
Hai người chẳng biết hôn bao lâu, hôn đến mức môi Trương Nhã bắt đầu tê dại, mạch suy nghĩ đều đứt đoạn.
Từ Kính Chi mút vành tai cô nói một câu: “Làm bạn gái anh được không?”
Trương Nhã ngẩn người, vô thức phản bác: “Không muốn.”
Từ Kính Chi:” Được.”
Trương Nhã:”? ? ?”
Mới có vậy đã bỏ cuộc rồi? !
Hai người đối mắt nhìn nhau, Từ Kính chi cúi đầu hôn khóe môi cô, ngậm cánh môi mềm mại của cô nói: “Vậy anh hôn đến khi nào em đồng ý mới thôi.”
ít 99
Tuy nói như vậy, nhưng sau đó Từ Kính Chi còn nghiêm túc theo đuối Trương Nhã hết một thời gian.
Thật ra nếu không phải đang giận dổi thì cô đã sớm đồng ý rồi.
Từ sau hôm đó, Trương Nhã làm khó Từ Kính Chi hết mấy lần nhưng mặc kệ làm làm khó thế nào người này cũng không nối giận, điều nên làm đều làm cả.
Phút chốc Trương Nhã có một loại cảm giác hình như cô đang trong trạng thái yêu
đương thật rồi.
Sau khi hai người chính thức yêu nhau, dùng cách nói của Lê Nhất Ninh và Giản Viên Viên để nói thì là Từ Kính chi đối xử với cô chẳng khác nào đối xử với con gái.
Nhưng Trương Nhã biết anh chính là con sói đuôi to.
Cho dù vậy cô vẫn tình nguyện rơi vào ố sói của con sói đuôi to này.
Thích có lúc chính là một loại nhất kiến chung tình.
Cũng có thể là đã có âm mưu câu dẫn từ
lâu.
Cô luôn cảm thấy, lần gặp lại trong quán bar đó là do Từ Kính chi cố ý, rõ biết cô thích mẫu đàn ông lý tưởng nào rồi cho nên mới dùng cách đó thu hút sự chú ý của cô.
Đối với sự tra hỏi của bạn gái, Từ Kính chi buộc phải thừa nhận.
Đúng là như vậy.
Có điều anh không ngờ tới thời gian trôi qua láu như vậy rồi mà Trương Nhã vẫn thích mẫu hình đàn ỏng đó.
Từ Kính Chi chiếm được của hời đương nhiên chuyện gì cũng chiều theo cô.
Vào hôm cầu hôn được diễn ra bên bờ biển.
Trương Nhã nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt mà cảm thấy cảm động và bất ngờ đến nói không ra lời.
Trước kia cô từng hâm mộ người khác khi có được tình cảm tốt nhất thế gian.
Nhưng nay hình như cô không cần đi hâm
mộ nữa.
Bản thân cô cũng có.
Từ Kính Chi ngày càng cưng chiều cô hơn.
Bất kể là quá khứ hay là hiện tại, đều là như vậy.
Ngay lúc cô nói ra miệng từ đồng ý, cô còn nhìn thấy được vẻ xúc động và vui mừng hiếm có xuất hiện trên mặt Từ Kính Chi.
Trong tiếng hoan hô chúc mừng của bạn bè thân thiết, Từ Kính chi nâng mặt cô hôn, nói bằng giọng nói khàn khàn: “Cảm ơn em.”
Cảm ơn em đã bằng lòng chia sẻ mọi điều trong cuộc sống với anh.
Bằng lòng để anh cùng em đi qua ngày dài tháng rộng.
Chỉ cần có em ở bên cạnh, anh nghĩ ngày tháng sau này chẳng còn cô độc nữa.
Anh cũnq khônq cô độc nữa.