Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Chương 126 Giang Vũ nhất định phải chết, không từ mà biệt
- Home
- Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi
- Chương 126 Giang Vũ nhất định phải chết, không từ mà biệt
Chương 126: Giang Vũ nhất định phải chết, không từ mà biệt
“Không được, không được!”
Khi Kỷ Tuyết Tình xé rách quần áo của Giang Vũ, Giang Vũ ép buộc chính bản thân mình phải tỉnh táo lại, đè tay của Kỷ Tuyết Tình lại: “Bây giờ anh vẫn chưa xứng với em, không thể làm chuyện vô trách nhiệm với em được”.
Kỷ Tuyết Tình không mở miệng, mặt đỏ bừng, u oán nhìn Giang Vũ.
Kỷ Tuyết Tình vẫn chưa nói cho Giang Vũ, ngày mai mình phải rời đi, vốn dĩ là muốn muốn trao mình cho Giang Vũ vào đêm cuối cùng, nhưng…
“Có phải em không tin anh có thể đạt được đến trình độ khiến cho nhà họ Kỷ đồng ý, cho nên mới muốn mình tự định đoạt chuyện cả đời không?”, Giang Vũ đột nhiên nhìn Kỷ Tuyết Tình một cách rất lạnh lùng.
“Em…”
Kỷ Tuyết Tinh giật giật khoé môi, muốn nói lại thôi.
Cô muốn làm chuyện kia như thế đúng là vì định được ăn cả ngã về không, muốn gạo nấu thành cơm, dùng cách này đế giảm bớt áp lực cho Giang Vũ.
“Anh hiếu tấm lòng của em, nhưng em phải có lòng tin với anh, anh chắc chắn sẽ đến Kim Lăng, quang minh chính đại cưới em làm vợ”.
Giang Vũ dịu dàng chỉnh lại tóc cho Kỷ Tuyết Tinh, kiên định nói: “Từ khi quen nhau đến bây giờ, em đã giúp đỡ anh rất nhiều rồi, anh muốn trở thành người đàn ông có thể che mưa chắn gió cho em, anh muốn sau khi cưới hỏi đàng hoàng, mới động phòng hoa chúc với em”.
“Được, em chờ anh!”
Biết Giang Vũ thật sự yêu mình mới như thế nên Kỷ Tuyết Tình cực kì cảm động.
“Ngoan! Ngủ một giấc thật ngon, còn nhiều thời gian, chúng ta không thiếu chút thời gian này”.
Giang Vũ cúi người hôn lên trán Kỷ Tuyết Tinh một cái, lập tức đi ra ngoài.
Sau khi Giang Vũ rời đi, Kỷ Tuyết Tình nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghĩ đến việc ngày mai phải rời đi, khó tránh khỏi có chút thương cảm.
Nhưng mà Kỷ Tuyết Tình nghĩ đến việc Giang Vũ sẽ tới Kim Lăng tìm mình, phần thương cảm này cũng phai đi không ít, ngược lại tràn ngập sự mong chờ và hướng về tương lai tốt đẹp.
Trở lại phòng, Giang Vũ tắm nước lạnh để cho mình tỉnh táo lại, câu nói “chị nguyệt đi rồi”
của Kỷ Tuyết Tình là sự kích thích quá lớn với anh.
“Mình thật không có tiền đồ, suýt chút nữa đã không kiềm chế được!”
Nhìn mình trong gương, Giang Vũ tức giận mắng: “vẫn đang chưa xứng với Tuyết Tinh, nếu như chiếm lấy thế xác Tuyết Tình, vậy thì mình chính là tên khốn vô trách nhiệm”.
Điều chỉnh lại cảm xúc, Giang Vũ bắt đầu tiếp tục luyện chế pháp khí cho Kỷ Tuyết Tinh.
Vùng xung quanh Vân Đỉnh sơn trang, trong căn phòng cao nhất của một khách sạn năm sao.
Kỷ Thường Viễn mặc đồ ngủ, bưng một ly rượu đỏ đứng trước cửa sổ sát đất, mặt không chút biếu cảm nhìn về phía Thiên Cung Vân Đỉnh.
Thanh Long và Bạch Hổ cung kính đứng sau Kỷ Thường Viễn.
“Xem ra Tuyết Tình coi trọng Giang Vũ, đúng là có chút đạo lý”.
Nghe Thanh Long báo cáo xong, Kỷ Thường Viễn uống một ngụm rượu vang, nói thầm: “Chỉ với tu vi của Đại Sư nội kình mà có thể đánh lại cường giả Tông Sư, tuy rằng cuổi cùng chấm dứt thất bại, nhưng khá khen cho dũng khí này”.
“Thưa gia chủ, Giang Vũ đã học qua rất nhiều thứ, không chỉ tinh thông y thuật, võ đạo, luyện dược còn hiểu được pháp thuật và trận
pháp”.
Thanh Long nghiêm trang giới thiệu: “Nếu như cho cậu ta thêm một ít thời gian, tương lai người này chắc chắn sẽ có rất nhiều thành tựu trong tương lai, có lẽ có thế xứng với cô chủ”.
“Nếu như cậu ta được sinh ra ở trong đại gia tộc, vậy với những tài năng mà cậu ta đã thể hiện, tương lai chắc chắn sẽ cực kì đáng ngưỡng mộ, tôi cũng nguyện ý để cho cậu ta trở thành chồng của Tuyết Tình”.
Kỷ Thường Viễn gật đầu, chuyến đề tài, lạnh lùng nói: “Nhưng cậu ta chung quy chỉ là cỏ dại, có tài năng hơn nữa cũng không có tư cách để cho con gái của tôi chờ đợi cậu ta trưởng thành”.
“Ông không nên sinh lòng trắc ấn với Giang Vũ”.
Bạch Hổ bất mãn nhìn về phía Thanh Long, nhắc nhở nói: “Đến được vị trí này của tôi và ông, gặp qua quá nhiều thiên tài có tiềm lực to lớn giống như Giang Vũ, nhưng những người trưởng thành được lại không có được mấy ai, không có thế lực gia tộc làm chỗ dựa, càng là thiên tài lại càng dễ dàng chết từ trong trứng nước”.
Thanh Long giật giật khoé môi, nhưng không nói gì.
Những kẻ có tài năng thường khiến cho người khác đố kỵ!
Thiên tài nếu không có thế lực mạnh mẽ của gia tộc làm chỗ dựa, chắc chắn sẽ không có môi trường yên ổn để thành thục hơn, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị rơi xuống vũng lầy.
“Nếu như nhà họ Kỷ bền như một tấm sắt, vậy vì đế khiến cho Tuyết Tinh vui vẻ, tôi nguyện ý bảo vệ cho Giang Vũ trưởng thành”.
Kỷ Thường Viễn từ từ mở miệng, bất đắc dĩ nói: “Nhưng vấn đề là nội chiến trong nhà họ Kỷ rất nhiều, nếu đế Tuyết Tinh và Giang Vũ ở chung với nhau, vậy Tuyết Tinh tất sẽ bị cậu ta kéo xuống vũng lầy, tôi cược không nổi!”
“Bởi vậy, Giang Vũ phải chết!”
Kỷ Thường Viễn mãnh mễ uống hết sạch rượu vang trong ly, lạnh lùng nói: “Thanh Long, ngày mai ông phụ trách dẫn cô chủ đến tỉnh thành, coi như là che lấp cho chúng tôi, sau khi tôi và Bạch Hổ giết Giang Vũ, thì sẽ tới tập hợp với các ông sau”.
“Tuân lệnh!”
Thanh Long và Bạch Hổ cung kính đáp lại, lập tức rời khỏi phòng.
“Con gái à, hy vọng sau này con có thể hiểu được sự khó xử của người làm cha này, đừng quá mức ghi hận ta”.
Kỷ Thường Viễn buông ly rượu xuống, phiền
muộn nhìn về phía Vân Đỉnh sơn trang: “Có vô số người ghen tỵ với sự sủng ái của ông cụ dành cho con, bọn họ đều chờ con phạm sai lầm, sau đó kéo con xuống thần đàn”.
“Mà việc người làm cha này có thể làm, chính là không đế con cho những người đó để lại nhược điểm nào”.
Lại bận rộn cả một buổi tối, Giang Vũ cuối cùng cũng đã luyện chế thành công món pháp khí kia.
Bởi vì thời gian còn sớm, Kỷ Tuyết Tình vẫn chưa rời giường, hơn nữa đã liên tục hai ngày không ngủ, Giang Vũ cũng rất mệt mỏi, ngã xuống đã ngủ thiếp đi.
Rạng sáng.
Khi Kỷ Tuyết Tình rời giường, Thanh Long và Tiểu Viện đã chờ ở phòng khách từ lâu.
“Cô chủ, kỳ hạn ba ngày đã đến”.
Thanh Long cung kính hành lễ với Kỷ Tuyết Tinh: “Chúng ta nên đi đến tỉnh thành đoàn tụ với gia chủ rồi”.
“Tôi biết rồi!”
Kỷ Tuyết Tình nhìn cửa phòng của Giang Vũ, mặt không chút thay đổi hỏi: “Tiếu Viện, việc mà tôi bảo cô làm cô đã làm xong chưa?”
“Thuộc hạ đã làm xong rồi!”
Tiếu Viện đưa cho Kỷ Tuyết Tình một chiếc túi tài liệu: “Quyền sở hữu của căn biệt thự đã chuyển sang tên của Giang Vũ, mà mà toàn bộ những hạng mục mà nhà họ Kỷ đầu tư ở Giang Châu đã chuyển hết cho chính phủ của Giang Châu, nhà họ Kỷ đã rút hết toàn bộ khỏi Giang Châu”.
Kỷ Tuyết Tinh đấy cửa phòng Giang Vũ ra, nhìn Giang Vũ đang ngủ say, nói thầm: “Từ nay về sau, anh cũng chỉ có thế dựa vào chính bản thân mình”.
“Cô chủ, có muốn đánh thức anh ấy dậy chào tạm biệt trực tiếp không?”
Tiểu Viện không xác định hỏi.
“Thôi! Hai người khi đã yêu đương lâu thì nào cần phải bên nhau sớm sớm chiều chiều, hôm nay chia tay là đế có cuộc trùng phùng hạnh phúc ngày sau”.
Kỷ Tuyết Tinh hít sâu một hơi, kiên định nói: “Yêu nhau cho tới bây giờ cũng không phải chuyện của một người, chị cũng muốn cổ gắng hết sức vì tương lai của bọn chị!”
Kỷ Tuyết Tinh cầm lấy giấy bút, chuấn bị viết thư tạm biệt cho Giang Vũ.
Nhưng mặc kệ dùng từ như thế nào, cô đều khó có thế hạ bút, ngàn vạn lời nói đều không cách nào biểu đạt sự đau thương của ly biệt.
“Tuyết Tình chờ anh, em nhất định sẽ cưới anh!”
Đúng lúc này, Giang Vũ đang ngủ mơ màng màng nói: “Anh nhất định sẽ cố gắng xứng đôi với em”.
Nhìn thấy Giang Vũ trong lúc ngủ còn nhắc tới tên của mình, Kỷ Tuyết Tình cuối cùng khống chế không được, nước mắt âm thầm tuôn rơi.
“Giang Vũ, em đi đây, em chờ anh ở Kim Lăng!”
Kỷ Tuyết Tinh vội vàng lưu lại một câu trên giấy, che mặt đi ra ngoài.
Nếu cứ tiếp tục chậm trễ như vậy, cô sợ mình sẽ không đi được.
Thấy cảnh như vậy, Thanh Long và Tiếu Viện âm thầm liếc nhìn nhau.
Bọn họ lúc trước không hiếu Kỷ Tuyết Tình tại sao lại quan tâm đến Giang Vũ như vậy, hôm nay chứng kiến Giang Vũ ngay cả ngủ đều nghĩ đến Kỷ Tuyết Tình, bọn họ đã hơi hiếu được.
Tuy rằng thân thế và bối cảnh của Giang Vũ không xứng với Kỷ Tuyết Tình, nhưng không ai có thế phủ nhận anh ta đúng là có một tấm chân tình với Kỷ Tuyết Tinh.
Đi đến sân, Kỷ Tuyết Tình cố nén nước mắt, không nỡ nhìn thoáng qua căn biệt thự, cắn răng
lên xe.
Thanh Long lo lắng đêm dài lắm mộng, quyết đoán khởi động xe, chạy ra khỏi Thiên Cung Vân Đỉnh.
Cùng lúc đó, Giang Vũ đang ngủ say mờ lơ mơ tỉnh lại, trong lòng xuất hiện một sự trống rỗng và sự mất mát khó có thể diễn tả được.
Một giây sau, Giang Vũ nhìn thấy tờ giấy trên tủ đầu giường, sắc mặt thay đổi: “Tuyết Tinh đi rồi”.
Giang Vũ cơ hồ nhảy dựng lên theo bản năng, phóng như điên ra ngoài, chạy ra khỏi biệt thự, đúng lúc nhìn thấy đuôi xe của Kỷ Tuyết Tình đã đi xa.
“Tuyết Tình, đợi anh, đợi anh một chút!”
Giang Vũ vừa hét lớn vừa liều mạng đuổi theo…