Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Chương 128 Cường giả Tông Sư muốn trá thù
Chương 128: Cường giả Tông Sư muốn trá thù
“May mân thay, gia chú sáng suốt, đã quyết định hòm nay phái diệt trừ Giang Vũ”.
Biết Kỷ Tuyết Tình nhờ Nguyên Linh Ngọc bảo vệ Giang Vũ, Thanh Long âm thầm mừng rờ: “Đợi sau này khi Nguyên Linh Ngọc đến Giang Châu, sự tình đã giải quyết xong, nhà họ Kỷ sẽ không cần phái đối đâu với Nguyên Linh Ngọc nữa”.
Ký Tuyết Tinh lo lắng sau khi mình rời khỏi đó, Giang Vũ không có cách nào một mình đối mặt với phong ba bão táp, mà cô lại không tin người của nhà họ Ký nên mới có thế không tiếc vận dụng món nợ ân tình, nhờ Nguyên Linh Ngọc âm thâm bảo vệ Giang Vũ.
Giang Vũ không biết răng mặc dù Ký Minh Nguyệt đã rời đi nhưng van sáp xếp mọi việc vì lo cho sự an toàn của anh.
Anh thề sẽ dựa vào nồ lực của chính mình, đế nhanh chóng trướng thành.
Mâi cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khói tầm mắt, Giang Vũ mới bình phuc lại.
Tuy rang trong lòng trống rồng, nhưng Giang Vũ biết, kế tiếp chỉ có liều mạng tăng cường thực lực, mói có thế không phụ tình cám cúa Ký Tuyết Tinh dành cho mình.
“Hoàng Long, ông lập tức tới đón tôi, theo tôi đi mua vật tư’.
Giang Vũ không quay lại Vân Đỉnh sơn trang mà gọi điện cho Hoàng Long.
Bới vì có vô số người đang chú ý tới tình hình của Kỷ Tuyết Tình, cho nên trước khi cô rời đi, tin tức cô rời khỏi đó đã truyền kháp Giang Châu.
Vô số người thở phào nhẹ nhõm vì chuyện này.
Thân phận cúa Ký Tuyết Tình quá đặc biệt, thế cho nên cô ở lại Giang Châu, giống như một ngọn núi lớn, chèn ép đến vò số người khiến họ không thở nối.
Đặc biệt là sau khi nhà họ Lăng bị tiêu diệt, mọi người đêu sợ hãi đến mức kẹp đuôi lại làm người tốt, vì sợ đắc tội Ký Tuyết Tinh sẽ gây ra thảm họa chết người.
“Cô chủ Ký cuối cùng đã đi rồi, chúng ta cuối cùng cũng có thế trở lại cuộc sống bình thường rồi”.
“Trong khoáng thời gian này, ngay cả cửa nhà, tôi cũng không dám bước ra, chí sợ chọc giận đến bà cô đó, dù sao ngay cả nhà họ Lăng cũng bị tiêu diệt, chúng ta có thế không chịu nối cơn thịnh nộ của cô ấy”.
“Cò Ký đi rồi, điều này có nghĩa là Giang Vũ bị vứt bó rồi đúng không?”
“Giang Vũ là kẻ thua cuộc đã bị cám sừng suốt ba năm trời, nhà họ Kỷ không đời nào chấp nhận một tên phế vật từng kết hôn như anh ta”.
“Nhưng trước đó Giang Vũ đã đắc tội với không ít người, bây giờ anh không có chò dựa, có lẽ anh ta chắc sẽ lại đổ lối tại sự xui xẻo!”
“Không có cô Kỷ làm chồ dựa, tôi cũng có thế bóp chết anh ta, chứ đừng nói tới những người hắn ta đắc tội trước kia, anh ta chết châc rồi”.
Kỷ Tuyết Tinh rời khỏi đó làm cho thế cục ở Giang Châu xảy ra sự thay đổi cực lớn.
Phần lớn mọi người đều cảm giác lúc trước là Giang Vũ luôn ỷ vào Ký Tuyết Tinh làm chô dựa mà có được sự nối tiếng, rất nhanh thói anh sẽ phái đón nhận những sự trừng phạt tàn khốc về sau.
Trên thực tế, trước đó những người hoặc các thế lực đã từng bị Giang Vũ chèn ép, cũng đã bất đầu rục rịch, muốn ra tay trả thù bất cứ lúc nào.
Mặc kệ bên ngoài mưa gió bão bừng, sau khi Giang Vũ và Hoàng Long gặp nhau, đi tới con phố chuyên bán ngọc cúa thành phố Giang Châu.
“Chào cậu, cậu thấy hứng thú với ngọc sao?”, Hoàng Long đi theo sau Giang Vũ, tò mò hỏi.
“Tòi muốn mua một ít ngọc đế sứ dung”.
Giang Vũ vừa tìm kiếm những viên ngọc mình cần, vừa thuận miệng đáp lại.
“Sử dụng?”, Hoàng Long mơ hô nhìn bóng lưng cúa Giang Vũ.
“Hoàng Long’”
Giang Vũ đột nhiên xoay người, giơ một chiếc nhẩn long văn trong tay lên: “Tuy rầng tôi đến bây giờ cũng không nhớ được bất kỳ ký ức nào về Cứu Huyên Thiên Long Mòn, nhưng ông là người duy nhất tôi có thể tin tưởng được ở thời điếm hiện tại”.
Nhìn thấy Giang Vũ đưa cho nhân long vàn vê phía mình đế ngắm, sâc mặt của Hoàng Long sâc mặt ngưng trọng hơn: “Lệnh chú yên tâm, sự trung thành của thuộc hạ đối với cậu, trời đất có thế chứng giám, đến cá tan xương nát thịt cũng sẽ không từ”.
“Tôi tin ông!”
Giang Vũ gật gật đầu, giới thiệu: “Tôi chuấn bị lắp đặt thiết bị vũ trang ở Thiên Cung Vân Đính, cần ngọc số lượng lớn, cũng cần ông đến giúp tôi hoàn thành chuyện này”.
Hoàng Long tuy rầng vần không cách nào lý giái được như cũ, nhưng tó thái độ kiên
định: “Cậu có việc gì cần cứ phân phổ, tôi chắc chán sẽ chấp hành bằng mọi giá”.
Hoàng Long không hói nhiều nữa, ngoan ngoãn đi theo sau Giang Vũ xách đô.
Trong tay Giang Vũ có một gốc Thái Tuế trăm nám, một gốc Nhân sâm tám mươi năm cùng với lượng lớn dược liệu mua từ Ngô Thành, Giang Vũ chuấn bị dung những dược liệu này đế bê’ quan tu luyện, dùng một lần tu luyện để đột phá lên đến Luyện Khí tầng thứ bảy.
Chí c’ân đột phá đến Luyện Khí tầng thứ báy, vậy anh chẳng khác nào so sánh đươc với tu vi Tông Sư cường giả, coi như là đã có được năng lực tự vệ nhất định.
Nhưng mà sau khi chứng kiến thực lực khúng bố cúa Thanh Long, Giang Vũ biết mình cho dù đột phá đến Luyện Khí tầng thứ bảy và có được tu vi Tông Sư cũng không cách nào đánh lại được Đại Tông Sư.
Bới vậy, Giang Vũ chuấn bị lắp vũ trang ớ Thiên Cung Vân Đính, lợi dụng ngọc để bố trí trận pháp và hạ độc xung quanh Thiên Cung Vân Đỉnh.
Tuy rang tu vi không đú, nhưng Giang Vũ tự tin chí dựa vào những cơ quan trận pháp và độc cô’ huyền thuật trong trí nhớ kia, anh có thế sứa Thiên Cung Ván Đính thành một pháo đài đú đế khiến cho đại Tòng Sư không
còn đường về.
“Giang Vũ, tên khốn kiếp, lại dám đi rêu rao khâp nơi thê à”.
Ngay khi Giang Vũ dân Hoàng Long đi mua ngọc, một giọng nói dữ tợn đột nhiên vang lên từ phía sau lưng hai người.
Giang Vũ dừng bước, xoay người nhìn lại thì thấy Long Hiểu Hà và Vương Hạo ở phía đối diện đang đi tới.
“Mày đánh gãy chân cha tao, mày cho rằng tao sẽ ngậm bồ hòn vậy sao?”
Vẻ mặt cúa Long Hiểu Hà oán độc nhìn chãm chám vào Giang Vũ.
“Anh không ngậm bồ hòn thì có thể làm gì được tôi?”
Giang Vũ chầng hề đê ý bĩu môi, cánh cáo nói: “Bây giờ tám trạng cúa tôi không tốt, tốt nhất các người không nên chọc đến tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.
“Giang Vũ, mày quá kiêu ngạo!”
Vương Hạo nhìn Giang Vũ một cách lạnh lùng: “Hôm nay Ký Tuyết Tinh đã rời khói đây, không ai lại làm chô dựa cho mày nữa, nếu mày thức thời thì hãy nhanh chóng dập đầu nhận sai với chúng tao, nếu không hỏm nay sẽ là ngày chết của mày”.
“Bại tướng dưới tay tôi không có tư cách lên tiếng trước mặt tôi”.
Giang Vũ khinh thường nhìn Vương Hạo: “Lúc tôi thu thập anh, cô Kỷ cũng không giúp đờ gì, vậy cho dù cô Kỷ đi rồi, tôi cũng có thế hành được anh”.
“Tao thừa nhận tao đánh không lại mày, nhưng mày đừng quên, tao là đệ tử chính thức cúa Tuyên Đức môn”.
Vương Hạo nheo mãt lại, cười lạnh nói: “Chút thực lực này của mày ở trong mắt sư môn của tao, không đáng nhâc tới”.
“Nếu không muôn chết thì hãy ngoan ngoãn làm theo những gì mà tao nói đi, nếu không, cường giả sư môn của tao ra tay, mày có mười cái mạng thì cũng không đủ!”
“Tôi sợ quá đi mất!”
Giang Vũ khoa trương cười rộ lên: “Cho dù trong sư môn của anh có cường già có thế giết được tòi, nhưng anh có từng nghe nói qua câu nước xa không không cứu được lửa gần không?”
“Dám hống hách ớ trước mặt tôi, tôi đáy có giết chết anh trước khi cường giả cùa sư môn anh đến đây, nếu không tin thì anh cứ thử đi?*
“Mày…”
Sắc mặt của Vương Hạo khẽ biến, đúng là không dám tiếp tục kiêu ngạo nữa.
Long Hiếu Hà cũng biết Vương Hạo
không phải đối thú của Giang Vũ, sấc mặt đỏ bừng nắm chặt nám đấm, không dám tiếp tục khiêu khích nữa.
“Đô ngu!”
Giang Vũ khinh bí mầng một tiếng, dân Hoàng Long tiếp tục đi mua ngọc.
Giang Vũ không quan tâm đến sự uy hiếp cúa Vương Hạo, chờ khi cường giả của Tuyên Đức Môn chạy đến được Giang Châu, anh cũng đâ sớm hoàn thành lắp đặt vũ trang cho Thiên Cung Vân Đính rồi.
Nêu đối phương thật dám tới cửa trả thù, vậy cũng chỉ có một con đường chết.
“Anh Hạo, tên khốn này quá kiêu ngạo, chúng ta không thế dẻ dàng buông tha hân ta được!”
Nhìn theo bóng lưng cúa Giang Vũ, Long Hiếu Hà nghiến rang nghiên lợi nói: “Bây giờ chúng ta mời hai vị sư huynh đến đây để giết chết tên khốn kiếp này, báo thù rửa hận cho cha em”.
“Chắc Giang Vũ năm mơ cũng không ngờ được ráng, cường giả ở trong sư môn của chúng ta đã sớm đến Giang Châu, chảng qua là kiêng kỵ sự có mặt của Kỷ Tuyết Tinh nên mới không đến tìm hân ta tính số’.
Vương Hạo cười quái dị, lạnh lùng nói:
Hôm nay Ký Tuyết Tinh đã rời đi, chúng ta có
thể không cần kiêng dè gi mà thu thập tên khốn này”.
“Hai vị sư huynh là cường giả Tông Sư hàng thật giá thật, bóp chết tên Giang Vũ đơn giản giống như bóp chết một con kiến mà thôi”.
Lời nói vừa dứt, Vương Hạo lấy di động ra gọi điện thoại.
“Tiếu Hạo!”
Sau khi điện thoại được bát máy, một giọng nói tục tằng vang lên: “Mấy đứa vào đời làm nên ăn ra, đừng quên đêm nay cho đối một nhóm gái cho các anh”.
“Sư huynh yên tâm, chuyện liên quan đến gái, em châc chân sẽ sâp xếp thỏa đáng”.
Vương Hạo lấy lòng nói: “Nhưng mà bây giờ sư đệ này muốn làm phiên SƯ huynh giúp em đối phó với một kẻ thù, chính là người lúc trước em đã nói qua với anh, cái tên đã đả thương em và nhạc phụ của em”.
“Hắn ta ở đâu?”
Giọng điệu của đại sư huynh lạnh xuống, sát khí đăng đăng nói: “Dám động đên đệ tứ Tuyên Đức Môn, vậy thì chấc chắn phải trá một cái giá bàng máu!”
“Tên tiếu tứ kia đang ở con phố chuyên bán ngọc đế mua đô”.
Nghe thấy như thế, Vương Hạo nhất thời mừng rỡ: “Em và Hiểu Hà đang nhìn theo chân hắn ta, anh mau tới đây đi’.”
“Coi chừng hắn ta cho anh, tuyệt đối đừng đế chạy mất”.
Đại SƯ huynh cũng không nói thêm gì nữa, lạnh lùng nói: “Bây giờ các anh sẽ đi qua đó giết hân ta*.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Vương Hạo đắc ý nhìn về phía Long Hiểu Hà: “Xong rồi! hai vị SƯ huynh sẽ đến đây ngay lập tức”.
“Vậy thì tốt quá rồi!”
Long Hiểu Hà nghe thấy vậy thì mừng rỡ: “Chờ hai vị sư huynh sau khi đến đây, làm phiền bọn họ phế tên Giang Vũ, sau đó em muốn tự mình ra tay tra tấn tên khốn kia đến chết”.
“Hai vị sư huynh đều là cường giả Tông Sư, phóng thích uy áp là có thế khiến cho Giang Vũ không thê nhúc nhích được rồi”.
Vương Hạo oán độc nhìn theo bóng lưng của Giang Vũ: “Đến lúc đó, chúng ta cứ thoái mái mà đánh mà chém tên khốn kia, để cho hân ta biết cái gì gọi là sống không bằng chết”.