Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Chương 129 Sao lại là anh, rõ ràng là hiếu lầm
Chương 129: Sao lại là anh, rõ ràng là hiếu lầm
Nửa tiếng sau, ở bãi đô xe.
Giang Vũ và Hoàng Long chất đây ngọc vào cốp xe Land Rover và phần ghế sau.
“Xe cúa tôi đã không chứa nối nữa, có cần tôi gọi người lái xe chớ hàng tới không?”
Hoàng Long nhét đồ trên tay vào hàng ghế sau, bất lực hỏi Giang Vũ.
“Không cần đâu! Nơi này những viên ngọc có thế dùng đã bị tôi mua hết rồi, cũng đủ dùng rồi”.
Giang Vũ ngồi vào ghế lái phụ, có hơi xót của tính toán: “Mấy thứ này đã đốt hết hơn một triệu cúa tỏi, tốn tiên quá”.
“Đỏi nam nữ kia lại tới nữa rồi!”
Đúng lúc này, Hoàng Long đột nhiên mở miệng nhâc nhở.
” m hôn bất tán, bọn họ thật sự muốn bị ăn đánh à!”
Nhìn thấy bóng dáng của Vương Hạo và Long Hiểu Hà từ trong kính chiếu hậu, Giang Vũ nghĩ đến Ký Tuyết Tinh đã từng nhắc nhớ anh về sau không thế nhân từ nương tay với kẻ địch nữa, trong mât hiện lên một tia sáng lạnh lùng.
“Giang Vũ! Lúc trước mày dám coi
thường Tuyên Đức Môn…”
Vương Hạo ôm Long Hiểu Hà, lớn tiếng nói: “Bây giờ cường giả bên sư môn của tao đã tới, xem mày còn kiêu ngao như thế nào được nữa đây?”
“Uy nghiêm của tông môn Võ Đạo không thế bị khiêu khích, anh dám can đảm đá thương đệ tử của Tuyên Đức Mòn này, vậy hãy chuẩn bị đi chết đi’”
Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm như sấm đánh, vang lên trong không trung.
Cùng lúc đó, Giang Vũ cảm giác được một cô uy áp khùng bố xuất hiện trong không trung, sâc mặt bồng nhiên khẽ biến: “Cường giả Tòng Sư!”
Hoàng Long chuẩn bị lên xe, trực tiếp quỳ trên mặt đất dưới uy áp kinh sợ này, không thể nhúc nhích được, đến cả giọng nói cũng không thế nào phát ra được.
Chí thấy, hai người thanh niên có dáng vé khôi ngô, khí thế bức người, trong đó có một kẻ đang ôm một người phụ nữ xinh đẹp đi nhanh đến.
“Bái kiến đại sư huynh, nhị sư huynh!”
Vương Hạo kéo Long Hiếu Hà cung kính hành lè với hai người đó.
Đại sư huynh khẽ gật đầu, lạnh lùng nhìn về phía chiếc Land Rover: “Người làm em bị
thương chính là người trong xe phải không?”
“Đúng vậy!”
Vương Hạo gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên nhóc kia có chút bản lĩnh, em không phải là đối thủ của hắn, nhưng mà ở trước mặt hai vị sư huynh, ngay cá rắm cũng không dám đánh!”
“Đỏ là đương nhiên!”
Nhị sư huynh vừa sờ mó người phụ nữ ở trong lòng, vừa ngao nghế nói: “Bây giờ tên nhóc kia đã bị uy áp của anh khống chế, không thế động đậy được, các em có thế đánh hân được rồi”.
“Đa tạ sư huynh đã giúp đờ’.
Nghe thấy như thế, Vương Hạo và Long Hiếu Hà nhất thời mừng rỡ, sau đó hùng hó đi về phía chiếc Land Rover.
“Tên tạp chủng, mày kiêu ngạo một cái cho tao xem nào!”
Long Hiếu Hà đi tới bên ngoài ghế phụ, nhìn Giang Vũ một cách đầy ngoan độc: “Anh đánh gãy chân cha tôi, tòi phải đập nát tứ chi của anh”.
“Lúc trước không phải anh rất kiêu ngạo sao? Tại sao trước mặt cường giá cúa sư mòn chúng tòi lại không nhúc nhích được rồi vậy!”
cách ám độc: “Mày đánh gãy mấy cái xương sườn của tao, bây giờ tao muốn bóp nát toàn bộ xương trên cơ thế mày”.
“Chỉ dựa vào các anh thì không thế đụng đến một sợi lông nào của tôi được”.
Đúng lúc này, Giang Vũ đột nhiên xoay người lanh lùng nhìn Vương Hạo và Long Hiểu Hà.
“Mày… sao mày lại có thế cứ động được?”
Vương Hạo và Long Hiểu Hà kinh ngạc nhìn Giang Vũ.
“Phanh!”. Sau một tiêng vang thật lớn, Giang Vũ tung một cước đá văng cửa xe.
“Á!”
Vương Hạo và Long Hiếu Hà cũng bị bất ngờ, không kịp đề phòng bị cửa xe đụng bay.
Một tuần trước, đối mặt với uy áp của cường giá Tông Sư, đúng là ngay cá năng lực phản kháng, Giang Vũ cũng không có.
Nhưng đã trải qua sự tẩy lẻ bằng uy áp cúa vị cường giá Tòng Sư Thanh Long kia, hơn nữa tư thân tu vi cũng đã tăng lên, Giang Vũ đã có thể đối kháng được với uy áp của tông sư.
Lúc trước đối mặt với Kim Chiêm Long có tu vi Tông Sư, anh cũng đã có thế dùng toàn lực nghênh chiến.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Nhìn thấy Vương Hạo và Long Hiếu Hà bị người mình khống chế uy áp đạp bay, nhị sư huynh dừng sờ mó người phụ nữ, nghi ngờ nhìn vê phía chiếc Land Rover.
“Sư huynh, thầng nhóc kia còn có thê cử động được, hơn nữa còn có thế công kích lại bọn em”.
Vương Hạo nằm trên mặt đất đau đớn nói: “Bây giờ chí có thế làm phiền sư huynh tự mình mình ra, giái quyết hắn”.
“Lại có thế dùng tu vi cúa đại sư nội kình đối kháng lại uy áp của cường giả Tông Sư, đúng là có chút bàn lĩnh đấy!”
Sắc mặt nhị sư huynh lạnh xuống, buông người phụ nữ ớ trong lòng ra, đi nhanh về phía xe:
“Nhóc ranh, tòi vốn không muốn ra tay, nhưng không ngờ rằng cậu lại có thể đánh lại được dưới sự khống chế uy áp của tôi, vậy nên tòi đây đành phái tự mình ra tay”.
“Đừng nói nhiều lời với hân nữa, tốc chiến tốc thắng, không nên đê ảnh hưởng tới việc chúng ta hưởng thụ người đẹp”.
Đại sư huynh tiếp tục bận rộn trên người của người phụ nữ xinh đẹp, chôn mặt ở trên cơ thế người phụ nữ, không ngấng đầu lên mà đã thúc giục.
“Thằng ôn, xuống đây chịu chết đi!”
Đi tới bên cạnh xe, nhị sư huynh sát khí đằng đằng gầm lên.
“Nhị sư huynh tự mình ra tay, tên tạp chủng Giang Vũ kia chết chác rồi!”
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Vương Hạo hưng phấn mà nắm chặt lấy nắm đấm, tựa hồ đã nhìn thấy hình ảnh Giang Vũ bị giết chết.
“Tuy rang không thẻ tự tay báo thù, nhưng có thể nhìn thấy Giang Vũ bị giết chết, em cũng không hề thất hối tiếc!”
Long Hiểu Hà cũng chờ mong Giang Vũ bị hành hạ đến chết.
“Không ngờ lại gặp phải cường giả Tông Sư nhanh như thế, xem ra hôm nay đúng là dữ nhiều lành ít rồi!”
Giang Vũ chống lại uy áp của nhị SƯ huynh, sắc mặt ngưng trọng xuống xe, sau đó
“Tại sao lại là anh/cậu!”
Bốn mât nhìn nhau, Giang Vũ và Nhị sư huynh đồng thời kinh hô lên.
Giang Vũ không ngờ rang cái tên được gọi là cường giả sư môn là Lưu Hạo, dĩ nhiên chính là hai anh em Ngô Khai Thiên và Ngô Khai Sơn đã chặn giết anh lúc trước.
Cái tên goi là đại sư huynh chính là Ngô Khai Thiên, còn nhị sư huynh chính là Ngô Khai Sơn.
Nhìn thấy Giang Vũ, đầu Ngô Khai Sơn ong ong lên, nảm mơ cũng không ngờ ráng người Lưu Hạo muốn đối phó lại là tiểu tổ tông Giang Vũ này.
“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy”.
Sắc mặt Giang Vũ ngưng trọng nhìn Ngô Khai Sơn, tinh thân chiến đấu trên người bốc lẻn: “Xem ra đúng là trời xanh đã an bài, chung quy kiếp này tôi cũng không thế chạy không thoát khỏi tay hai anh em các anh, vậy thì cứ tiến lên đi!”
“Tôi…”
Ngô Khai Sơn giật giật khoé môi, không tự chủ được lui về phía sau một bước, hét lên bi thám: “Đại ca, bây giờ nên làm gì bây giờ?”
“Đối phó với một đại SƯ nội kình, tiện tay giết chết là được”.
Ngô Khai Thiên vùi đ’âu trên người phụ nữ xinh đẹp không kiên nhân đáp lại.
“Đại ca đừng chơi nữa, anh xem hân là ai trước đi!”, Ngô Khai Sơn lo lắng hét lên.
Nếu như đối phó với đại sư nội kình bình thường, Ngô Khai Sơn đương nhiên có thế tiện tay đánh chết.
Nhưng trước đó Ngô Khai Thiên từng kể về bối cảnh đáng sợ của Giang Vũ, bây giờ anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Em quan tâm hán là ai làm gì, trực tiếp Con mẹ nó nữa!”
Vẻ mặt Ngô Khai Thiên mất hứng ngấng đâu lên, sau khi nhìn thấy Giang Vũ, không nhịn được chứi tục mỏt câu.
“Em hai, mau quay lại!”
Ngô Khai Thiên đấy người phụ nữ xinh đẹp trong lòng ra, khấn trương hét lên: “Tuyệt đối không được làm người này bị thương!”
Chỉ cần nhìn thấy Giang Vũ, Ngô Khai Thiên đã cảm giác ngón tay cái bị gãy của mình có chút đau đớn.
“Các anh làm cái quỷ gì vậy? Muốn chiến thì chiến luôn, đừng có lề mê”.
Thây Ngô Khai Sơn không chỉ thu hôi uy áp, còn thấp thỏm quay về bên cạnh Ngỏ Khai Thiên, Giang Vũ bối rối.
“Hiểu lầm, đây chí là hiểu lầm”.
Ngô Khai Thiên cố nặn ra vẻ tươi cười, lấy lòng nói: “Người anh em, anh em chúng tôi và cả Tuyên Đức môn cũng đều không muốn trở thành kẻ địch với cậu”.
“Đúng đúng đúng, chí là hiếu lầm thôi”. Ngô Khai Sơn cũng liên tuc gật đầu.
Lúc trước Ngô Khai Thiên bị Giang Vũ đánh một trận đã bị trưởng bối của SƯ môn đánh gãy một ngón tay.
Nếu bọn họ thật sự làm Giang Vũ bị thương, vậy thì có lẽ cái mạng nhỏ này của bọn họ cũng khó giữ lại được!
“Chuyện gì đang xáy ra vậy?”
Thấy hai anh em nhà họ Ngô kiêng kỵ và lấy lòng như như thế, Giang Vũ hoàn toàn mê mang: “Chẳng lẽ bọn họ không dám ra tay với mình là do Tuyết Tinh?”
Vương Hạo đứng dậy từ trên mặt đất, thúc giục nói: “Hai vị sư huynh, nhanh giết chết hắn đi!”
“Câm miệng, còn dám nói linh tinh nữa, tao sẽ đánh chết mày!”
Nghe thấy như thế, hai anh em nhà họ Ngỏ trăm miệng một lời quát.
Bọn họ đang tìm mọi cách giám bớt mâu thuân lại, Vương Hạo lại không biết sông chết châm ngòi nó, đây thật đúng là muốn hãm hai bon ho mà!