Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Chương 132 Giang Vũ lần này không sống nổi
Chương 132: Giang Vũ lần này không sống nổi
“Vẩn còn sớm lắm!”
Biết thực lực võ đạo của mình không thể làm thương tổn Bạch Hổ, Giang Vũ nhanh chóng kết ấn, thi triển thủ quyết Chưởng Tâm Lôi đánh về phía Bạch Hổ.
“Đây chính là thuật pháp Thanh Long nhắc đến, hay lắm!”
Đối mặt với lôi điện do Giang Vũ triệu hoán, Bạch Hổ nhẹ nhàng vung tay đánh tan lôi điện, thất vọng nói: “Chẳng qua chỉ có thế, một chút lực sát thương cũng không có”.
“Tôi liều mạng với anh!”
Giang Vũ giận dữ gầm lên một tiếng, điên cuồng tung chiêu về phía Bạch Hổ.
Bên ngoài thiên cung Vân Đỉnh!
“Năng lượng dao động dữ dội quá, chuyện gì đang xảy ra bên trong vậy?”
Xe mới vừa dừng lại thì Ngô Khai Sơn đã kinh ngạc nhìn về phía cổng sân đã đóng kín.
“Có người đang đánh nhau”.
Ngô Khai Thiên nhíu mày: “Trong đó ngoài khí tức của Giang Vũ thì còn có khí tức của một cường giả đại tông sư!”
“Đại tông sư? Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Sắc mặt Ngô Khai Sơn khẽ biến: “Với thực lực của chúng ta thì không thể nào đối phó được với đại tông sư, chúng ta đừng nhúng tay vào vũng bùn này”.
“Chúng ta đúng là không đủ thực lực chiến đấu với đại tông sư, chỉ có điều…”
Ngô Khai Thiên nheo mắt lại, phân tích: “Dù sao trước đây anh cũng đã gặp Giang Vũ, hắn không dễ dàng ngã xuống đâu, chúng ta đi xem tình hình một chút”.
“Chuyện này rất mạo hiểm, lỡ như bị phát hiện thì chúng ta sẽ chết… chờ đã!”
Không đợi Ngô Khai Sơn nói xong, Ngô Khai Thiên đã che giấu khí tức, leo lên tường sân phủ đầy cây cỏ.
Khi anh em nhà họ Ngô trèo lên tường và nhìn rõ cảnh tượng trong sân, họ không khỏi há hốc mồm.
Lúc này, toàn thân Giang Vũ trong sân đã đầy vết thương, nhuốm đầy máu tươi.
Thực lực của Giang Vũ cùng Bạch Hổ chênh lệch quá lớn, bất kể độc dược, trận pháp, thuật pháp, huyền thuật đều không thể gây ra bất kỳ tổn hại nào cho Bạch Hổ.
Mà Bạch Hỗ nãy giờ vẫn bị động phòng thủ,
chỉ bằng lực phản chấn cũng đã khiến cho Giang Vũ thương tích đầy mình, nếu như anh ta chủ động ra tay thì Giang Vũ đã sớm mất mạng rồi.
Chỉ có điều cả Kỷ Thường Viễn lẫn Bạch Hổ đêu quá xem nhẹ khả năng phục hồi của Giang Vũ, cho dù anh có bị Bạch Hố đánh bị thương bao nhiêu lần thì Giang Vũ vẫn không gục ngã.
Cho dù bị Bạch Hổ làm bị thương đến mức nào thì mỗi lần Giang Vũ đều sẽ nghiến răng nghiến lợi đứng dậy tiếp tục chiến đấu.
“Giang Vũ điên rồi sao?”
Trên tường, Ngô Khai Sơn khiếp sợ địa nhìn trận ác chiến trong sân: “Nội kình đại sư muổn tử chiến với đại tông sư, đúng là không biết tự lượng sức!”
“Đúng là tự chuốc lấy khổ đau!”
Ngô Khai Thiên gật đầu đồng ý.
Nếu như bọn họ gặp phải đại tông sư thì tuyệt đối sẽ không tự chuốc lấy đau khố như Giang Vũ, thà là từ bỏ phản kháng thì còn được chết một cách dễ dàng hơn.
“Nhìn tình huống này thì hôm nay chắc chắn Giang Vũ sẽ phải chết!”
Ngô Khai Sơn nghi hoặc hỏi: “Chúng ta có nên cứu hắn hay không?”
“Em điên rồi sao?”
Ngô Khai Thiên tức giận trợn mắt nhìn Ngô Khai Sơn: “Với thực lực của anh và em thì không thể nào cứu được người ở trong tay đại tông sư”.
“Hơn nữa, ở đây cũng không chỉ có một đại tông sư, một khi chúng ta xuất đầu lộ diện thì chắc chắn sẽ bị giết chết”.
“Ý của anh là người đàn ông trung niên kia cũng là một đại tông sư sao?”
Ngô Khai Sơn kinh ngạc nhìn Kỷ Thường Viễn đang đứng một bên theo dõi trận chiến.
“Đúng vậy! Người đàn ông trung niên đang đứng xem cuộc chiến kia thoạt nhìn thì bình thường nhưng anh có thế cảm ứng được ông ta cũng là đại tông sư”.
Ngô Khai Thiên kiêng kị nói: “Hơn nữa, tu vi cùng thực lực của người này còn mạnh hơn người thanh niên đang chiến đấu với Giang Vũ gấp mấy lần, chỉ có điều ông ta che giấu rất tốt mà thôi”.
“Bị hai đại tông sư bao vây, lần này Giang Vũ chết chắc rồi!”, Ngô Khai Sơn đồng cảm thở dài.
“Cũng chưa chắc, anh luôn cảm thấy Giang Vũ nhất định còn có biến số nào đó, nếu như lúc này hân khôi phục trí nhớ thì hai vị đại tông sư này chắc chắn sẽ gặp phiền toái”.
Ngô Khai Thiên lắc đầu, là một người từng bị
Giang Vũ đánh bại, anh ta đối với Giang Vũ luôn luôn tồn tại một cảm giác kiêng kị cùng sợ hãi.
Trong sân!
Giang Vũ toàn thân đầy máu tươi, thở hồng hộc quỳ xuống mặt đất, mà Bạch Hổ ở trước mặt còn không bị ảnh hưởng đến một cọng tóc, thậm chí ngay cả quần áo cũng không có một vết nhăn.
“Đây là tất cả bản lĩnh của anh hay sao?”
Bạch Hổ liếc nhìn Giang Vũ nói: “Nếu như chỉ có chút ít bản lĩnh như vậy thì đúng là khiến cho tôi thất vọng!”
“Anh không có tư cách khoác lác trước mặt tôi!”
Giang Vũ gian nan đứng lên, ngạo nghễ nói: “Nếu như tôi cũng được tu luyện từ nhỏ giống như anh thì anh chẳng là cái thá gì ở trước mặt tôi cả. Tôi chỉ mới tu luyện được mấy tháng mà đã có chiến lực mạnh mẽ, anh có thế làm được như vậy hay không?”
“Sắp chết còn cứng miệng!”
Bạch Hổ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nếu như anh đã không còn thủ đoạn gì khác nữa thì tôi cũng sẽ không tiếp tục nương tay”.
“Đến đi! Ông đây cũng không trông cậy vào việc anh thủ hạ lưu tình, cùng lắm thì chết mà thôi!”
Giang Vũ người đầy máu tươi, dữ tợn gầm lên, lại vung quyền về phía Bạch Hổ.
“Xem ra anh đã không còn thủ đoạn nào khác, vậy thì đi chết đi!”
Bạch Hổ khinh thường bĩu môi, né tránh đường quyền của Giang Vũ, ngược lại còn tung ra một chưởng đánh lên ngực Giang Vũ khiến cho anh bay ra xa.
Cảm thấy Giang Vũ không còn thủ đoạn nào khác, lần này Bạch Hồ không hề thủ hạ lưu tình, một chưởng này anh ta đã dùng lực đủ để giết chết Giang Vũ. Kết quả…
Giang Vũ nặng nề ngã xuống đất, nôn ra từng ngụm máu lớn, rồi lại cổ gắng đứng dậy.
“Hửm?”
Bạch hổ khẽ nhíu mày, nghi hoặc nhìn thoáng qua tay phải của chính mình: “Khí huyết của tên này đúng là quá dày, nếu là nội kình đại sư bình thường thì đã chết dưới một chưởng này của mình rồi, thế mà anh ta lại không chết!”
“Có lẽ nên cho anh ta một cơ hội”.
Nhìn thấy Giang Vũ sau khi trúng một chưởng của Bạch Hố mà vẫn cố gắng đứng lên được, Kỷ Thường Viễn sờ sờ cằm nói: “Giang Vũ, nể tình cậu cũng là một nhân tài, tôi có thế tha cho cậu một mạng”.
“Chỉ cần cậu bảo đảm với tôi từ nay về sau không liên lạc với Tuyết Tình nữa và hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của con bé thì tôi mới có thể tha mạng cho cậu”.
“Không thể nào!”
Sau khi Giang Vũ đứng dậy, anh vừa hộc máu vừa lắc đầu nói: “Không ai có thể thay đổi tâm ý của tôi đối với Tuyết Tình. Cho dù tôi chết thì tôi cũng sẽ không bao giờ từ bỏ Tuyết Tinh”.
Kỷ Thường Viễn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ngày hôm nay cậu chỉ có 2 lựa chọn, hoặc là phân rõ giới hạn với Tuyết Tinh hoặc là chết!”
“Ha ha ha! Tôi còn có lựa chọn thứ ba, chính là đánh bại các người!”
Giang Vũ cười điên cuồng, rồi lại xông về phía Bạch Hổ.
“Hừ! Không biết tự lượng sức”.
Kỷ Thường Viễn chán ghét hừ lạnh nói: “Bạch Hố, không cần phải tiếp tục nương tay nữa”.
“Tuân mệnh!”
Bạch Hổ từ lâu đã không còn kiên nhẫn, vừa nghe thấy mệnh lệnh của Kỷ Thường Viễn thì đã ngay lập tức đánh một chưởng cực mạnh về phía đầu Giang Vũ.
“Xong rồi!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngô Khai Sơn trên tường không đành lòng nhắm mắt lại: “Uy lực một chưởng của đại tông sư cũng đủ để đánh bay đầu Giang Vũ, xong rồi!”
Ngô Khai Thiên không nói gì, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Vũ sắp bị đánh bay đầu, anh ta không tin Giang Vũ lại dễ dàng bị người khác giết chết như vậy.
Đáng tiếc, kỳ tích đã không xảy ra, một chưởng của Bạch Hổ đã đánh trúng đầu Giang Vũ.
“Hửm?”
Bạch Hổ hô lên một tiếng, thân thể của Giang Vũ lại bị đánh bay, nặng nề ngã trên mặt đất.
“Tên nhóc này đúng là cứng đầu!”
Bạch Hổ cau mày nhìn Giang Vũ ngã xuống đất, một chưởng này anh ta đã dùng hết sáu phần khí lực, đủ đế đánh bay đầu Giang Vũ, nhưng đầu Giang Vũ vẫn còn nguyên.
“Cuối cùng cũng kết thúc!”
Kỷ Thường Viễn liếc nhìn Giang Vũ đang bất động, sải bước đi về phía cửa.
“Tôi sẽ không bao giờ thua bất cứ ai nữa!”
Lúc này, Giang Vũ đang nằm trên mặt đất cử động ngón tay trong miệng phát ra một âm thanh
không rõ ràng.
Sau khi bị Bạch Hổ đánh vào đầu, Giang Vũ đã gần như bất tỉnh, nhưng anh vẫn nhớ lời thề mình đã lập với Kỷ Tuyết Tình: Sau này chỉ cần không chết thì anh tuyệt đối không thể thua.
“Nhố cỏ phải nhổ tận gốc, bây giờ chúng ta đã ra tay thì không thể đế cho hắn ta có cơ hội trở mình được nữa”.
Kỷ Thường Viễn dừng bước, lạnh lùng nói: “Để tránh việc sau này hắn lại làm phiền Tuyết Tinh nữa”.
“Thuộc hạ đã hiểu!”
Một chưởng trước đó chưa thế đánh chết Giang Vũ đã khiến cho trong lòng Bạch Hổ tức giận như có lửa đốt.
Sau khi đáp lại một tiếng, Bạch Hổ liền lướt đến chỗ Giang Vũ, tập trung toàn bộ sức mạnh hung hăng đá vào đầu Giang Vũ.
Cho dù đầu của Giang Vũ có cứng cỡ nào thì một cước của đại tông sư nhất định cũng có thế đá vỡ nó.
Ngay khi chân của Bạch Hổ sắp đá trúng đầu Giang Vũ thì có một bàn tay đột nhiên tóm lấy cổ chân anh ta…