Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Chương 133 Khôi phục trí nhớ, thì ra hắn là song đồng giáng thế
- Home
- Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi
- Chương 133 Khôi phục trí nhớ, thì ra hắn là song đồng giáng thế
Chương 133: Khôi phục trí nhớ, thì ra hắn là song đồng giáng thế
“Tôi sẽ không bao giờ thua bất cứ ai nữa!”
Khi Bach Hổ dùng hết sức đá vào đầu Giang Vũ, Giang Vũ sắp hấp hối đột nhiên gầm lên rồi dùng cả hai tay nắm lấy mắt cá chân của Bach Hổ một cách chính xác, chặn một đòn chí mạng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người có mặt ở đó đêu trợn tròn mắt!
Anh em nhà họ Ngô trên tường suýt chút nữa đã hét lên.
Khi nhìn thấy Bach Hổ dùng toàn lực tấn công Giang Vũ, ngay cả Ngô Khai Thiên, người luôn kính sợ Giang Vũ, cũng đã nghĩ rằng lần này Giang Vũ chắc chắn sẽ phải chết.
Thật không ngờ Giang Vũ trước đó còn không đỡ được một đòn của Bạch Hổ, lúc này đang hấp hối lại có thể chặn được một cước toàn lực của Bạch Hổ.
Trong sân!
Kỷ Thường Viễn nghi hoặc hỏi: “Bạch Hố, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tôi cũng không biết!”
Bạch Hố mới là người bị kinh ngạc và bối rối nhất ở đây.
Trước đó Giang Vũ thậm chí còn không thể cản được những lần tùy ý công kích của anh ta, lần này anh ta thật sự động sát tâm thì Giang Vũ lại có thế cản được.
“Thằng nhóc này đúng là lỳ đòn, nhưng cũng chỉ được đến đó mà thôi Ị”
Bị Giang Vũ tóm lấy mắt cá chân khi đang ở trên không, Bach Hổ vừa khống chế thăng bằng của cơ thế vừa vận công, định sẽ giẫm chết Giang Vũ ngay khi thoát ra.
“Ầm!”
Đúng lúc này, một nguồn năng lượng kinh khủng đột nhiên bộc phát từ trên người Giang Vũ, anh đột nhiên đứng dậy, hai tay nắm lấy mắt cá chân của Bạch Hổ, dùng sức vung mạnh, ném thẳng thân thế Bạch Hố ra ngoài.
Không ngờ Giang Vũ đang bị thương nặng lại đột nhiên bộc phát sức mạnh đáng sợ như vậy, Bạch Hổ cố gắng ổn định cơ thể trên không trung, nhưng ngay cả với sức mạnh của mình thì anh ta cũng không thế khống chế thân thế.
“Ầm!”, một tiếng nổ lớn vang lên.
Bạch Hổ không khống chế được thân thể, đã bị ngã vào một hòn non bộ trong sân, toàn thân gần như bị chôn vùi trong đất đá của hòn non bộ.
“Tên khốn kiếp, tôi chưa xong việc với anh
đâu!”
Bạch Hổ gầm lên giận dữ, chấn vỡ tảng đá trên người, nhảy dựng lên lạnh lùng nhìn Giang Vũ.
Sau khi ném Bạch Hổ đi, Giang Vũ cúi đầu đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai tay hạ xuống, trên người tản ra một luồng khí tức đáng sợ.
“Sao tên nhóc này lại đột nhiên bộc phát ra khí tức đáng sợ như vậy?”
Kỷ Thường Viễn nhíu mày nhìn chằm chằm Giang Vũ đang đứng bất động.
Việc một nội kình đại sư có thế chặn được đòn chí mạng của Bạch Hổ cũng đã rất vô lý rồi.
Bây giờ Giang Vũ vẫn còn sống, lại có thế toát ra khí tức khiến cho tim ông ấy đập nhanh, rất quỷ dị.
“Tên khốn, anh đã thành công chọc tức tôi rồi!”
Sau khi đứng dậy, Bach Hố tức giận mắng một tiếng rồi sải bước tới chỗ Giang Vũ, ngưng tụ nội kình trên nắm tay, hung hăng tung quyền về phía đầu Giang Vũ.
Lúc này Giang Vũ đột nhiên giơ tay lên nắm lấy nắm đấm đáng sợ của Bạch Hố.
“Anh…”
Nhìn thấy Giang Vũ một tay nắm chặt nắm đấm của mình, sắc mặt Bạch Hổ thay đổi lớn, đây là một quyền nghiêm túc của đại tông sư, cho dù là cảnh giới tông sư thì cũng không thể bắt được tùy ý như vậy.
Đặc biệt Bạch Hố còn cảm giác được nội kình ngưng tụ trên nắm đấm của mình dường như đã phân tán hết trong tay của Giang Vũ, điều này đúng là vô lý.
Lúc này, Giang Vũ đột nhiên ngẩng đầu, đồng thời trong cơ thể lại tràn ra một luồng khí thế dạt dào.
Đối mặt với luồng khí thế đáng sợ bộc phát đột ngột của Giang Vũ, Bạch Hồ sững sờ, sau khi ánh mắt họ chạm nhau, sắc mặt Bạch Hố thay đổi mạnh mẽ, lập tức bứt ra rút lui.
“Song đồng!”
Bạch Hổ ổn định thân thế, nhìn chằm chằm vào trong mắt của Giang Vũ, không hiếu sao trong lòng lại dâng lên một nỗi sợ hãi.
“Hóa ra tên nhóc này chính là song đồng giáng thế trong truyền thuyết!”
Kỷ Thường Viễn cũng chú ý tới sự biến hóa trong mắt của Giang Vũ, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, kinh hãi nói: “Lại còn là xích huyết song đồng chưa từng xuất hiện trước đây!”
Lúc này, mỗi bên mắt của Giang Vũ đều có hai đồng tử màu đỏ như máu, cộng thêm khí tức đáng sợ tỏa ra từ cơ thế anh, trông anh vô cùng đáng sợ.
“Là hân, là hắn, chính là khí tức này”.
Ngô Khai Thiên đang trốn trên tường run rây nhìn Giang Vũ: “Khí chất trên người hắn bây giờ giống hệt lúc hắn trấn áp anh, chỉ là lúc đó hắn đeo kính đen nên anh không nhìn thấy hắn có song đồng trong truyền thuyết!”
“Có phải Giang Vũ đã khôi phục được trí nhớ sau khi bị đánh mạnh vào đầu không? Điều này quá đáng sợ!”
Ngô Khai Sơn nuốt nước miếng, cuối cùng cũng hiểu tại sao anh trai mình lại sợ Giang Vũ như vậy.
Chỉ riêng khí tức trên người Giang Vũ lúc này cũng đã vô cùng cường đại, cộng thêm thân phận song đồng giáng thế, cho dù không có kiếm thần Thanh Phong hỗ trợ thì anh em bọn họ cũng không trêu vào nổi một sự tồn tại đáng sợ như vậy.
“Sách cố của tông môn có ghi lại rằng những người có song đồng có thể phân biệt người ma, thông âm dương, mọc cánh thành tiên, sinh ra đã có thể sánh vai cùng nhị đế Viêm Hoàng”.
Ngô Khai Thiên run run giải thích: “Truyền thuyết nói rằng trong lịch sử chỉ có năm người có song đồng là Thương Hiệt Ngu Thuấn, Hạng Vũ, Lý Dục và Hoàng Thường. Thương Hiệt là thánh nhân; Ngu Thuấn là minh quân; Hạng Vũ là Tây sở Bá Vương; Lý Dục là Nam Đường hậu chủ; Hoàng Thường là người đã thành tiên vào thời nhà Tống.
“Khó trách sau khi anh bị Giang Vũ ức hiếp, sư môn chẳng những không ra mặt thay cho anh mà còn chặt đứt một ngón tay của anh”.
Nghe vậy, Ngô Khai Sơn lau mồ hôi lạnh, lấm bấm nói: “Thương Hiệt cùng Ngu Thuấn được thiên hạ ca tụng. Hạng Vũ và Lý Dục tuy chết oan chết uổng nhưng đêu đã từng là những tồn tại tuyệt đỉnh đứng trên mọi người, còn Hoàng Thường thậm chí còn có thể đắc đạo thành tiên”.
“Là người thứ sáu có song đồng, Giang Vũ nhất định sẽ trở thành người đứng đầu trong thời đại này, thậm chí còn có thể đắc đạo thành tiên”.
“Nếu hôm nay Giang Vũ không chết, vậy thì anh và em dù có phải trả giá thế nào cũng phải kết giao với hắn”.
Ngô Khai Thiên bình tĩnh lại, kích động nói: “Mặc kệ Giang Vũ sau này thành tiên hay thành thánh, anh và em đều sẽ có được cơ duyên không thể tưởng tượng được”.
“Chỉ sợ hôm nay hắn không sống nổi!
Ngô Khai Sơn lo lắng nhìn mọi người trong sân: “Có hai vị đại tông sư liên thủ, cho dù Giang Vũ có là song đồng giáng thế thì cũng khó có thể bình an vô sự”.
“Hắn bây giờ đã bộc phát ra được khí tức năm xưa thì rất có thể hắn đã khôi phục trí nhớ”.
Ngô Khai Thiên tràn đầy tin tưởng vào Giang Vũ, mong đợi nói: “Nếu hắn thực sự khôi phục trí nhớ thì hai vị đại tông sư kia hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn”.
“Không ngờ hắn lại chính là song đồng trong truyền thuyết”.
Trong sân, sắc mặt Kỷ Thường Viễn nghiêm trọng nhìn chằm chằm Giang Vũ, giận dữ gầm lên: “Bạch Hố, lập tức giết chết hắn!”
Kỷ Thường Viễn cũng biết truyền thuyết về song đồng, bây giờ ông ấy đã kết thù oán với Giang Vũ, nếu như hôm nay không giết được anh thì về sau sẽ vô cùng phiền toái.
Tuy rằng không phải người nào có song đồng cũng sẽ trở thành tiên thành thánh, ví dụ như Hạng Vũ cùng Lý Dục cuối cùng cũng bỏ mạng, nhưng những người có song đồng đêu có thể trở thành sự tồn tại ảnh hưởng đến thời thế, Kỷ Thường Viễn không muốn để lại một tai họa ngầm cho nhà họ Kỷ.
“Giang Vũ, cho dù anh có song đồng thì hôm
nay tôi cũng phải giết chết anh!”
Sau khi Bạch Hố tỉnh táo lại, sát ý trong mắt dâng lên, anh ta điên cuồng vận công tập trung nội kình, kết quả…
“Tôi sẽ không bao giờ thua bất cứ ai!”
Trước khi Bach Hổ kịp ra tay, Giang Vũ đã gầm lên một tiếng khàn khàn, sau đó biến thành một ảo ảnh lao về phía Bach Hổ.
“Nhanh quá!”
Sắc mặt Bạch Hố hơi thay đổi, chưa kịp phản ứng thì đã bị Giang Vũ đấm vào ngực, lần này anh ta không còn bình tĩnh như trước nữa, đã bị một quyền của Giang Vũ đánh văng ra xa hơn mười mét.
Sau cú đấm thành công, Giang Vũ không hề dừng lại mà lại lao về phía Bạch Hố nhanh như một bóng ma.
“Tên khốn này sao đột nhiên lại trở nên mạnh như vậy?”
Bạch Hổ kinh ngạc hét lên, mới vừa triệu hồi ra cương khí hộ thế thì lại lãnh tiếp một cú đấm khác từ Giang Vũ.
Cũng may có cương khí hộ thể ngăn cản nắm đấm của Giang Vũ cho nên lần này Bạch Hổ không bị đánh văng.
Nhưng trước khi Bach Hổ kịp phản ứng,
Giang Vũ đã hóa thành ảo ảnh đầy trời, nắm đấm như mưa giáng lên cương khí hộ thể của Bạch Hổ từ nhiều hướng.
“Thật mạnh, mạnh quá!”
Đối mặt với màn tấn công bạo liệt của Giang Vũ, Bach Hố chỉ có thể bắt chéo tay trước ngực, bị động bị đánh, rõ ràng không có cơ hội chống trả.
Lúc này, đòn tấn công của Giang Vũ đã mạnh đến mức ngay cả Bạch Hổ cũng cảm thấy có chút khônq thể chốnq đỡ được.