Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Chương 135 Bạch Hổ ngã xuống, Kỷ Thường Viễn nhận ra
- Home
- Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi
- Chương 135 Bạch Hổ ngã xuống, Kỷ Thường Viễn nhận ra
Chương 135: Bạch Hổ ngã xuống, Kỷ Thường Viễn nhận ra
”Ầm!”
Khi nắm đấm của Bạch Hố va chạm với đầu ngón tay của người đàn õng tóc bạc, một luồng âm thanh vù vù quỷ dị được tạo ra, nắm đấm của Bạch Hổ khõng thể tiến về phía trước được nữa.
Người đàn ông tóc bạc thực sự đã chặn cú đấm toàn lực của Bạch Hố chỉ bằng một ngón tay.
“Điều này là không thể!”
Nhìn thấy đối phương dùng một ngón tay chặn nắm đấm của mình, mặt Bạch Hố đỏ bừng, không thế tin được hét lên.
“Bây giờ cậu đi chết được rồi!”
Người đàn ông tóc bạc vô cảm nhìn Bạch Hổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng đấy về phía trước.
“Răng rắc!”
Cương khí hộ thế trên người Bạch Hố lập tức sụp đổ, sau đó trên nắm đấm của anh ta bị ngón tay của đới phương khoét ra một lồ máu.
Bạch Hố còn chưa kịp phản ứng, thì trên ngón tay của người đàn ông tóc bạc đã bắn ra vô số lưỡi dao năng lượng sắc bén, chém nát nắm đấm của Bạch Hổ thành từng mảnh, còn chém dọc theo cánh tay chém vào người anh ta.
“Á!”
Nhìn thấy nắm đấm, cánh tay và vai của mình bị chém nát thành từng mảnh như thế vừa bị nhấn vào máy xay thịt, Bạch Hổ liền kêu gào thảm thiết.
“Bạch Hổ, cấn thận! Xin hãy thủ hạ lưu tình!”
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Kỷ Thường Viền thay đổi lớn, triệu hồi ra cương khí hộ thể xỏng lên, muốn cứu Bạch Hổ.
Ngay sau đó, Kỷ Thường Viễn đụng phải một bức tường năng lượng vồ hình, cương khí hộ thể trong nháy mắt sụp đổ, thân thể cũng bị đánh bay.
Trong chớp mắt, cơ thế Bạch Hổ bị vô số lưỡi kiếm khí quỷ dị cắt thành từng mành, thậm chí không còn sót lại một mảnh xương nào nguyên vẹn.
Bạch Hổ, một đại tông sư, đã chết.
Anh em nhà họ Ngô nằm trên tường dùng sức bịt miệng nhau lạỉ, rất sợ gây ra tiếng động thì sẽ bị người bên trong phát hiện.
Bọn họ bị dọa đến lạnh run, suýt nữa thì khỏng khống chê’ được cơ thể.
Tuy bọn họ không biết người đàn ông tóc bạc này là ai, nhưng ông ta có thế giết chết một đại tông sư chi bằng một ngón tay, thực lực này đã cường đại đến mức vượt qua sự hiếu biết của bọn họ.
“Tên khốn, rốt cuộc ông là ai?”
Nhìn thấy Bạch Hổ chết thảm, Kỷ Thường Viễn ổn định thân thể, sắc mặt tái mét nhìn chằm chằm người đàn ông tóc bạc: “Ông dám can thiệp vào chuyện của nhà họ Kỷ, lại giết người của nhà họ Kỷ một cách tàn nhần như vậy, thực sự nghĩ nhà họ Kỷ dễ ức hiếp hay sao?”
“ức hiếp?”
Người đàn õng tóc bạc lạnh lùng nhìn Ký Thường Viễn: “Hai đại tỏng sư các người lại nhất quyết muốn giết một tên nhóc cảnh giới nộỉ kình đại sư, chẳng lẽ không phải các người đang ức hiếp người khác sao?”
“Giang Vũ chẳng qua chỉ là một dân đen, sao có thể đánh đồng với nhà họ Kỷ…”
“Mạng sống của Giang Vũ trong mắt anh không có giá trị gì, mà mạng sống của nhà họ Kỷ các người trong mắt tôi cũng chẳng khác gì mạng sống của con kiến”.
Người đàn ông tóc bạc dùng giọng điệu bình thần cắt ngang lời Kỷ Thường Viền, nheo mắt nói: “Chỉ cần tôi muốn, tôi còn có thế giết anh ngay bây giời”
Kỷ Thường Viền nghe xong liền tỉnh táo lại, xét thấy đối phương có thể dề dàng khống chế Giang Vũ, tùy tiện giết chết Bạch Hổ như vậy thì chắc chắn ông ta không phải là đối thủ.
Bất quá Kỷ Thường Viền vẫn hoàn toàn tin tướng vào nhà họ Kỷ, ông ấy liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi là gia chủ nhà họ Kỷ, tôi không tin ông dám giết toil”
“Vậy sao?”
Khóe miệng người đàn ông tóc bạc hơi nhếch lên, tay trái nắm thành kiếm chỉ, từ trên không bổ về phía Kỷ Thường Viền.
Không ngờ đối phương nói động thủ liền động thủ, sắc mặt Kỷ Thường Viễn khẽ biến
nhưng không thế tránh né, theo bản năng nhắm mắt lại chờ chết.
Mấy giây sau, Kỷ Thường Viển mờ mắt ra nhưng lại không có cảm giác khó chịu chổ nào, ông ấy thờ phào nhẹ nhõm, cười lạnh nói: “Ông thật sự không dám giết… á!”
Mới nói được một nửa thì Kỷ Thường Viền đã cảm thấy bả vai phải đau nhói, cúi đầu nhìn thì thấy cánh tay phải của mình đã bị chém đứt ngang vai, rơi xuống đất.
*’ÁÍ”
Đến khi miệng vết thương phun máu, Kỷ Thường Viễn mới phản ứng lại, ôm vai ngồi xổm trên mặt đất kêu gào thảm thiết.
Kiếm khí của người đàn ông tóc bạc quá nhanh, cũng quá sắc bén, sau khi chặt đứt cánh tay của Ký Thường Viễn cũng không khiến cho ông ấy cảm thấy đau đớn, cánh tay bị chém cũng không rời khỏi cơ thể ngay.
Kỷ Thường Viền không hề cảm thấy đau đớn cho đến khi cánh tay bị đứt lìa rơi ra, vết thương phun máu thì mới cảm giác được đau đớn.
Bới vậy có thế thấy được thủ đoạn của đối phương đáng sợ đến mức nào.
“Anh còn cho rằng tôi không dám giết anh sao?”
Người đàn ông tóc bạc lạnh lùng hỏi Kỷ Thường Viên.
“Ông, ông…”
Sắc mặt Kỷ Thường Viễn tái nhợt, tay ôm vết thương, trong mắt tràn đầy sợ hãi, đối phương đã dám chặt đứt một cánh tay của mình thì chắc chắn không quan tâm đến nhà họ Kỷ, hoàn toàn có thể giết chết ông ấy ngay lúc này.
“Vì tình yêu của Giang Vũ dành cho con gái anh và nể tình rằng tương lai anh có thế trờ thành bố vợ của Giang Vũ, cho nên hôm nay tôi mới tha cho anh một mạng, chỉ chặt một cánh tay”.
Người đàn ỏng tóc bạc cúi đầu nhìn thoáng qua Giang Vũ, lạnh lùng nóì: “Nhưng nhớ kỹ, khỏng phải tôỉ không dám giết anh, mà là tôi không muốn giết anh. Bằng không, cho dù là Kỷ Chấn Hoa chọc tới tồi thì tỏi cũng sẽ giết không nương tay”.
“Ông, ồng rốt cuộc là ai?”
Nghe thấy tên Kỷ Chấn Hoa, sắc mặt Kỷ Thường Viễn thay đổi lớn, kình ngạc hỏỉ: “ông
có quan hệ gì với Giang Vũ?”
Kỷ Chấn Hoa là ông cụ nhà họ Kỷ, Vua Đông Nam danh chấn thiên hạ.
Nghe đối phương nói cho dù ông cụ Kỷ ra mặt thì cũng sẽ bị giết, Kỷ Thường Viễn cuối cùng cũng ý thức được, người đàn ông tóc bạc này có thế là người mà ngay cả nhà họ Kỷ cũng không thể đắc tội.
Lúc này Kỷ Thường Viên chỉ muốn biết thân phận cụ thế của đối phương và mối quan hệ của ông ta với Giang Vũ.
Tuy rằng sau khi xuất hiện, người đàn ỏng tóc bạc không hề thể hiện ra bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào đối với Giang Vũ, nhưng Kỷ Thường Viễn có thể thấy từ lời nói và hành động giết Bạch Hổ cùng chặt đứt cánh tay của ông ấy mà kết luận rằng người đàn ỏng này có quan hệ không bình thường với Giang Vũ.
“Anh còn không có tư cách biết tôi là ai chứ đừng nói đến quan hệ giữa tôi và Giang Vũ”.
“May mắn anh còn có một đứa con gái tốt, nếu không bây giờ anh đã trở thành người chết rồi”.
“Việc Giang Vũ có thế ở bên con gái anh chính là một điều may mắn đối với nhà họ Kỷ của các người, anh nên biết trân trọng điều đó đi”.
Người đàn ông tóc bạc không hề nể mặt, cảnh cáo nói: “Chỉ có điều nay tôi đã hiện thân thì tôi cũng sẽ cho anh một lời khuyên”.
“Nếu Giang Vũ chết trong tay nhà họ Kỷ, tôi sẽ khiến cả nhà họ Kỷ phải chôn cùng”.
“Tại sao?”
Kỷ Thường Viền khó hiểu hét lên, căn cứ theo tư liệu điều tra, Giang Vũ chỉ là một dân đen, sao có thể có cường giả như vậy đến bảo vệ hắn?
Hơn nữa vì sao ông ta lại nói Kỷ Tuyết Tình ờ bên cạnh Giang Vũ chính là một điều may mắn đối với nhà họ Kỷ?
“Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích bất cứ điều gì với anh”.
“Anh không được nhắc lại chuyện hôm nay với Giang Vũ hay với bất kỳ aỉ khác, nếu khồng tôi sẽ giết anh”.
Người đàn ông tóc bạc cảnh cáo, không kiên nhẫn xua đuổi: “Bây gỉờ anh có thể cút rồi!”
Kỷ Thường Viền mấp máy môi, muốn nói lại thôi, sau đó cầm lấy cánh tay bị chặt đứt, bước ra ngoài mà không quay đầu lại.
Địa VI của người đàn ông tóc bạc cao đến mức Kỷ Thường Viền thậm chí không dám nghĩ tới việc trả thù hay để lại một lời cay nghiệt nào.
Trước mặt thực lực tuyệt đối, dù có nói thế nào cũng là vô nghĩa.
Lúc này, ruột gan của Kỷ Thường Viển quặn lại.
Sớm biết như thế, có đánh chết ông ta cũng sẽ không tới giết Giang Vũ, Bạch Hổ cũng sẽ không chết, mà bản thân ông ấy cũng sẽ không mất một cánh tay.
Nhưng ai có thể ngờ rằng một người bình thường như Giang Vũ lại có thể che giấu nhiều bí mật như vậy?
Có một cường giả siêu cấp đang báo vệ Giang Vũ, tạỉ sao trước đó anh lại đến nhà họ Triệu ờ rể chứ?
Khi Giang Vũ bị vợ cũ cắm sừng và suýt bị đánh chết cũng không có cường giả nào xuất hiện để đứng ra đứng ra bênh vực anh, không phái như vậy hay sao?
Tuy rằng trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng Kỷ Thường Viền biết hôm nay tuy mình đấ chịu tổn thất lớn nhưng cũng không phải là không thu hoạch được gì.
Đúng như người đàn ông tóc bạc đã nói, người mà Giang Vũ yêu chính là Kỷ Tuyết Tình, cho nên tai họa này về sau có thế sẽ chuyển hóa thành cơ duyên.
Nói tóm lại, Kỷ Thường Viển không còn muốn giết Giang Vũ nữa, cũng sẽ không ngăn cản Kỷ Tuyết Tình ờ bên cạnh Giang Vũ.
Điều duy nhất Kỷ Thường Viên cảm thây nghẹn khuất chính là vì đứa con rể Giang Vũ này mà ông ấy đã mất đi một cánh tay, đồng thời còn mất đi một đạỉ tướng là Bạch Hổ, đúnq là quá đau đớn!