Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Chương 137 Đều là công lao của cô Kỷ
Chương 137: Đều là công lao của cô Kỷ
Sở dĩ Hoàng Long trung thành và tôn kính đổi với Giang Vũ như vậy là bởi vì ông ta đã từng chứng kiến những người nắm giữ cửu Huyền Thiên Long Lệnh có thể đáng sợ đến mức nào.
Ví dụ như vị đạo trưởng bí ấn đã đề bạt ông ta ngày xưa, cũng như người đàn ông tóc bạc bí ấn mà ông ta vừa gặp, đều đã thể hiện sức mạnh vượt xa người phàm.
“Vừa rồi ông lớn nói người muốn giết Giang Vũ đã bị giải quyết là có ý gì?”
Hoàng Long chống người lên, bối rối nhìn khoảng sân hổn độn, kinh hãi nói: “Chẳng lẽ gia chủ nhà họ Kỷ và vệ sĩ đại tông sư của ông ta đều đã bị vị tiền bối đó giết chết sao?”
Nghĩtới đây, Hoàng Long càng thêm kính sợ Cửu Huyền Thiên Long Môn, sau đó lại lao vào biệt thự, sợ Giang Vũ xảy ra chuyện không hay.
Khi Giang Vũ mở mắt ra lần nữa, anh thấy mình đang nằm trên giường, không những không có cảm giác đau đớn trên cơ thể mà còn cảm thấy sảng khoái lạ thường.
“Cậu Giang, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”
Giang Vũ chưa kịp phản ứng thì anh em nhà họ Ngô và Hoàng Long đã lao tới trước mặt anh và đồng thanh kêu lên.
“Sao các người lại ở đây?”
Nhìn thấy anh em nhà họ Ngô, Giang Vũ theo bản năng cảnh giác nói: “ông Kỷ và Bạch Hổ đâu?”
“Đừng hiếu lầm, chúng tôi không có ác ý!”
Anh em nhà họ Ngô lo lắng nhìn Giang Vũ, chân tay luống cuống muốn giải thích.
Có thể thây, sau khi chứng kiến trạng thái hung hãn kinh hoàng của Giang Vũ và xác định được hắn là người được Thanh Phong Kiếm Thần che chở, anh em họ Ngô đã căng thẳng đến mức không nói nên lời.
“Cậu không cần lo lắng, nhờ có anh em nhà họ Ngô mà lần này cậu mới có thế giữ được mạng sống .
Hoàng Long, người đã ở bên cạnh Giang Vũ từ lâu, liền giới thiệu: “Là anh em họ đã ra tay ngăn cản người của nhà họ Kỷ, nếu không thì cậu đã bị giết rồi”.
“Đúng, đúng, đúng!”
Anh em nhà họ Ngô liên tục gật đầu, phụ họa nói: “Chúng tôi đã cứu mạng anh khỏi tay người nhà họ Kỷ”.
Trong lúc Giang Vũ hôn mê, anh em nhà họ Ngô và Hoàng Long đã bàn bạc nên giải thích thế nào với Giang Vũ.
Đương nhiên, anh em nhà họ Ngô chỉ biết Giang Vũ có quan hệ với Kiếm Thần Thanh Phong, nhưng lại không biết về sự tồn tại của cửu Huyền Thiên Long Môn, Hoàng Long cũng không giải thích những chuyện này cho bọn họ biết.
“Tại sao các người lại cứu tôi?”
Giang Vũ bổi rối nhìn anh em nhà họ Ngô: “Hơn nữa, các người chỉ là tông sư, làm sao có thể ngăn cản đại tòng sư giết tòi?”
“Haiz! Chuyện đã đến nước này chúng tôi cũng không muốn giấu cậu nữa!”
Ngô Khai Thiên thở dài, nghiêm túc nói: “Kỳ thật sau khi cô Kỷ ngăn cản chúng tôi giúp nhà họ Lăng đối phó với cậu lần trước, cô ấy cũng đã ủy thác cho chúng tôi bảo vệ an nguy của cậu”.
“Chúng tôi thậm chí còn không biết người mà Vương Hạo muốn đối phó hôm nay chính là cậu, nếu không chúng tôi đã không đứng về phía hắn”.
Ngô Khai Sơn cũng lên tiếng nói lại: “Bởi vì có hiểu lầm nên chúng tôi muốn đến xin lỗi, vô tình gặp chuyện ông Kỷ muốn giết cậu sau lưng cô Kỷ”.
“Chúng tôi đã được cồ Kỷ ủy thác phải bảo vệ cậu, đương nhiên không thể bỏ mặc cậu được”.
“Mặc dù so thực lực thì chúng tôi không thể ngăn cản đại tông sư, nhưng sau lưng chúng tôi còn có tông môn!”
Nhìn thấy Giang Vũ còn nghi hoặc, Ngô Khai Thiên vội vàng giải thích: “Anh em chúng tôi dọa chết không ngừng, cho dù là nhà họ Kỷ thì cũng phải nể nang phái Tuyên Đức. Hơn nữa, nhờ có cô Kỷ mà mạng sống của cậu mới giữ được”.
“Chính là như vậy, tôi có thế chứng minh”, Hoàng Long nghiêm túc nói.
“Thì ra là vậy. Tôi đúng là vẫn còn dựa vào sự che chở của Tuyết Tinh đế sống sót”.
Nhìn thấy Hoàng Long, người mà anh tin tưởng nhất, đã đứng ra làm chứng, Giang Vũ cũng không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng nghĩ đến Kỷ Tuyết Tinh lại giúp mình, Giang Vũ lại cảm thấy tràn ngập cay đắng và hổ thẹn.
Nhìn thấy Giang Vũ cuối cùng cũng tin tưởng, Hoàng Long và anh em nhà họ Ngô đòng thời thở phào nhẹ nhõm, may mắn còn có Kỷ Tuyết Tình ở đó, nếu không bọn họ cũng không có cách nào giải thích tất cả những chuyện này cho Giang Vũ.
“Mặc dù các người vì Tuyết Tinh mới bảo vệ tôi, nhưng Giang Vũ tôi vẫn rất cảm kích ơn cứu mạng của hai người”.
Sau khi bình tĩnh lại, Giang Vũ đứng dậy quỳ xuống trước mặt anh em nhà họ Ngô: “Xin hai người nhận của tôi một lạy”.
“Cậu Giang, cậu không được làm vậy!”
Anh em nhà họ Ngô nhanh chóng kéo Giang Vũ lại, sợ hãi đến mức suýt tè cả ra quần.
Cho dù bọn họ phải quỳ lạy Giang Vũ thì họ cũng không cảm thấy gánh nặng gì, nhưng bọn họ không nhận nổi một lạy này của Giang Vũ.
“Ân cứu mạng lớn như trời…’’, Giang Vũ giãy dụa muốn bày tỏ lòng biết ơn.
“Nếu như cậu còn như vậy nữa thì chúng tôi sẽ tức giận đó”.
Ngô Khai Thiên trợn mắt, giả vờ tức giận nói: “Chúng ta đều là người nhà, sao phải khách khí như vậy, nếu như cậu không ngại thì sau này chúng ta sẽ trởthành anh em của nhau”.
“Chúng ta hãy trở thành anh em kết nghĩa!”
Hai mắt Ngô Khai Sơn sáng lên, hưng phấn nói: “Nếu như cậu Giang không chê thì chúng tôi còn có thế nhận cậu làm anh cả”.
“Khụ!”
Nghe vậy, Hoàng Long suýt chút nữa sặc nước miếng, cảm thấy anh em nhà họ Ngô quá vô sỉ.
Lợi dụng tình trạng mất trí nhớ của Giang Vũ đế lừa anh trở thành anh em kết nghĩa, sau này khi Giang Vũ lấy lại được trí nhớ, anh em nhà họ Ngô liền một bước lên trời!
“Chuyện này không tốt đâu. Cho dù chúng ta có trở thành anh em kết nghĩa thì tôi chỉ có thể làm em trai của hai người thôi”.
Giang Vũ cũng có chút bổi rối, dù sao anh em nhà họ Ngô cũng là tông sư cường giả, cho dù bọn họ có được Kỷ Tuyết Tình thuê thì cũng không nên khách khí tới mức đó!
“Trên giang hồ không câu nệ tiếu tiết, hai chúng tôi ngày nào cũng gọi nhau là anh em cũng đã chán rồi!”
Ngô Khai Thiên muốn rèn sắt khi còn nóng, vừa kéo Giang Vũ ra ngoài vừa tự tin nói: “Vậy là ba chúng ta sẽ thành anh em kết nghĩa, cậu làm lớn, chúng tôi làm nhỏ”.
“Cậu không được từ chối, nếu không sau này chúng tôi cũng không dám gọi cô Kỷ là em dâu”.
Không cho Giang Vũ cơ hội từ chối, Ngô Khai Sơn trực tiếp đấy Kỷ Tuyết Tinh ra ngoài: “Nhưng cậu trở thành anh cả của chúng tôi thì chúng tôi có thể công khai gọi cô Kỷ là chị dâu”.
Đi vào khoảng sân đã được dọn dẹp sạch sẽ, anh em nhà họ Ngô ôm lấy Giang Vũ vẫn còn hơi choáng váng, lạy trời đất, trở thành anh em kết nghĩa.
Là người làm chứng, Hoàng Long khinh thường anh em nhà họ Ngô, đồng thời cũng ghen tị với bọn họ.
Đáng tiếc thân phận của ông ta không cho phép ông ta trở thành anh em kết nghĩa với Giang Vũ, bất kế tuối tác hay thực lực thì ông ta cũng khỏng đủ tư cách làm anh em kết nghĩa với Giang Vũ và anh em nhà họ Ngỏ.
“Chào anh cả!”
Sau khi kết bái xong, anh em nhà họ Ngô hào hứng chào Giang Vũ.
Lúc này anh em nhà họ Ngô đã cảm thấy lòng như muốn nở hoa.
Mặc dù bọn họ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng bây giờ Giang Vũ đã mất trí nhớ, dù thế nào đi nữa thì bọn họ cũng đã buộc chặt được với Giang Vũ.
Giang Vũ có chút ngơ ngác, lắp bắp nói: “Xin chào, hai… em trai!”
“Từ nay anh sẽ là anh hai của em!”
Ngô Khai Sơn nghiêm túc hành lễ với Ngô Khai Thiên.
“Từ giờ trở đi, em là em ba của anh!”
Ngô Khai Thiên mỉm cười đáp lại: “Mau đưa
lễ vật chúng ta đã chuẩn bị trước đó cho anh cả!”
Ngô Khai Sơn chạy ra khỏi sân, khi quay lại trên tay đã cầm hai hộp quà tinh xảo: “Anh cả, đây là hai cây nhân sâm 70 năm tuổi, coi như quà gặp mặt chúng tôi tặng anh”.
“Không! Hai người đã cứu mạng tôi và bảo vệ tôi. Tôi không thế nhận món quà quý giá như vậy nữa”.
Giang Vũ vội vàng xua tay, đầu óc không nghĩ được gì hợp lý.
Anh em nhà họ Ngô đã cứu anh, chính anh là người mắc nợ, tại sao đối phương lại tặng anh một món quà quý giá như vậy?
Bị Giang Vũ từ chối, Ngô Khai Sơn muốn nói với Giang Vũ rằng nhân sâm là bọn họ lấy được của nhà họ Lăng: “Anh cả, không có gì phải ngại, hai cây nhân sâm này là…”
“Anh cả! Anh nhất định phải nhận hai cây nhân sâm này”.
Ngô Khai Thiên ngắt lời Ngô Khai Sơn, nghiêm trang nói: “Bởi vì đây là cô Kỷ nhờ chúng tôi đưa cho anh!”
“Lại là Tuyết Tinh?”, Giang Vũ khẽ cau mày.
“Đúng đúng đúng! Đây là nhân sâm cô Kỷ nhờ chúng tôi đưa cho anh”.
Ngô Khai Sơn phản ứng lại, giải thích: “Cô Kỷ
bảo chúng tôi không cho anh biết việc cô ấy thuê chúng tôi và gửi nhân sâm cho anh, nhưng bây giờ chúng ta đã trở thành anh em kết nghĩa, chúng tôi cũng không muốn giấu anh nữa”.
“Anh cả, anh đừng bán đứng chúng tôi mà nói cho cô Kỷ biết nhé, anh biết những chuyện này đều do cô Kỷ làm là được rồi”.
Ngô Khai Thiên nghiêm túc nhìn Giang Vũ: “Nếu không thì uy tín của anh em tôi sẽ bị hủy hoại đó”.
“Đừng lo! Tôi sẽ không bán đứng hai người!”
Sắc mặt Giang Vũ phức tạp nhìn về phương xa, trong lòng tràn đầy cảm động: “Tuyết Tinh vì mình mà đã làm rất nhiều chuyện, nhưng cô ấy lại không muốn mình biết. Giang Vũ đời này kiếp này dù có thịt nát xương tan cũng không phụ lòng cô ấy.