Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Chương 141: Em họ của vợ cũ
Chương 141: Em họ của vợ cũ
Một buổi sáng sớm ba ngày sau.
Trên đường cao tốc tử Giang Châu đến thành phố Ngô.
Nghiêm Phá Quân, người từng là cao thủ hàng đầu của nhà họ Lăng, cá người cáng cứng lái xe ô tõ, thỉnh thoảng lại nhìn qua kính chiếu hậu quan sát hai anh em nhà họ Ngô ngồi ở ghế sau.
Trước khi Nghiêm Phá Quân làm việc cho nhà họ Lăng, đã từng học nghệ ở phái Tuyên Đức, bởi vì tư chất bình thường nẽn bị phái Tuyên Đức đuối đi.
Nhưng Nghiêm Phá Quân có nằm mơ cũng không ngờ được, bây giờ mình lại có thế làm việc chung với hai vị thiếu môn chủ của phái Tuyên Đức.
Biết được anh em nhà họ Ngô và Giang Vũ đã kết nghĩa anh em, hơn nữa còn nhận Giang Vũ làm đại ca, Nghiêm Phá Quân gần như phát ngốc.
Mặc dù anh em nhà họ Ngò không còn nhớ Nghiêm Phá Quân, nhưng mà ông ta lại biết hai anh em nhà này, biết được bọn họ không chỉ là kẻ mạnh Tỏng sư, mà còn là cậu chủ của phái Tuyên Đức.
Nhân vặt cỡ này mà nay lại giống như ông ta, đều làm việc cho Giang Vũ, quá…
“May là lúc đau mình đã bỏ tối theo sáng, thoát ly khỏi nhà họ Lăng, quay sang trung thành với cậu chủ Giang”.
Nghiêm Phá Quân vừa lái xe vừa thầm cảm thấy may mắn: “Nếu không mình bây giờ chắc chắn sẽ bị tiêu diệt cùng với nhà họ Lăng rồi, càng không thế cùng hai vị thiếu mòn chủ làm việc chung với nhau”.
Vì vết thương của Hoàng Long vẫn chưa khỏi, Nghiêm Phá Quân liền bị gọi đi làm tài xế.
Anh em nhà họ Ngô ngồi dặt dẹo ở hàng ghê’ phía sau và gần như đã quên mất Nghiêm Phá Quân, người mà còn chắng có cả tư cách đế gia nhập vào lớp đệ tử ngoại môn của phái Tuyên Đức.
Chính bởi vì trước đó Ngô Khai Sơn nói có thế làm người cùng tập võ với Giang Vũ, nén ba ngày sau khi bọn họ cọ sát với Giang Vũ, chỉ có thế dùng một chữ thảm đế hình dung!
Nhưng mà anh em nhà họ Ngõ lại không hề buông lời oán thán, dù gì bọn họ vừa mới đi theo Giang Vũ đã nhận được đan Phá Linh, tu vi đều được tăng lên, đây chính là cơ duyên của bọn họ.
“Mọi người câm thấy hòm nay tòi và Kim Tái An thi đấu có được bao nhiêu phần thẳng?”
Không biết qua bao lâu, Giang Vũ mỉm cười dò hỏi.
“Cho dù có mười Kim Tái An cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của anh”.
Ngô Khai Sơn đáp lại đầu tiên, nói bằng giọng hiếu kỳ: “Mà nói đến, đại ca rốt cuộc đã đột phá được cảnh giới Tỏng SƯ chưa?”
“Anh bây giờ đã có khả năng giao đấu với một Tông sư trung kỳ như tôi rồi, nhưng vì sao từ đau đến cuối vẫn không thế ngưng tụ được cương sát hộ thế?”
“Bởi vì cách tu luyện của đại ca khác với chúng ta, căn bản không thể dùng hệ thống tu luyện võ đạo để đo lường tu vi của anh ấy”, Ngô Khai Thiên trái lại có vẻ suy nghĩ thấu suốt.
“Xét trên lý thuyết, tôi vẩn chưa đột phá cảnh giới Tông sư”.
Giang Vũ gật đau, nói bằng giọng bất lực: “Tỏi cũng nghĩ không thòng, đan Phá Linh đủ đế khiến cho mọi người tăng tiến lén một bậc cảnh giới, nhưng lại không thể khiến cho tôi đột phá được cảnh giới Tông sư”.
Điều này cũng là điều khiến Giang Vũ buồn bực nhất, sau khi uống đan Phá Linh, khoảng cách để anh đạt đến Luyện khí kỳ tầng thứ 7 chỉ còn một xíu.
Nhưng bây giờ sức mạnh cơ thể và linh lực tích tụ của anh đều đã thăng cấp hết mức, đã có khả năng giao đấu với cấp bặc Tòng sư rồi.
“Đều tại tên khốn kiếp họ Kim kia, vào lúc quan trọng lại đến làm phiền đại ca tu luyện, nếu không anh chắc chăn sẽ có thế đột phá cảnh giới Tông sư”.
Ngò Khai Sơn căm phẫn chửi: “Nhưng mà bây giờ sức chiến đấu thực sự của đại ca hoàn toàn có thế đấu ngang tay với ké mạnh Tòng sư rồi, hòm nay anh hãy dạy dỗ cho thâng khốn kiếp kia một trận ra trò đi”.
“Tôi căn bản chẳng coi Kim Tái An kia ra gì, nếu không phải trước đó vội đi cứu Hoàng Long, anh ta làm gì có cơ hội bước ra khỏi thiên cung Vân Đỉnh”, Giang Vũ khá là tự tin đối với trận đánh này.
“Cậu chủ đừng khinh địch”.
Nghiêm Phá Quân không kiềm được nhắc nhở: “Nhà họ Kim dù gì cũng là một trong ba gia tộc lớn của thành phố Ngỏ, mà thành phố Ngõ chính là thủ phủ dược liệu của Giang Đòng, có tài nguyên tu luyện phong phú. Kim Tái An nếu dã dám khiêu chiến cậu thì chắc chắn bản thân anh ta cũng có thực lực không tệ”.
“Nói cũng đúng*.
Giang Vũ gật đầu, khó hiểu nhìn về phía Nghiêm Phá Quân nói: “ông là một võ giả nội kình đỉnh phong đã có thế trở thành cao thủ hạng nhất của nhà họ Lăng, mà đệ nhất cao thủ Kim Chiến Long của nhà họ Kim lại là một kẻ mạnh Tòng sư, cách biệt sao xa quá vậy?”
“Chẳng lẽ nhà họ Kim còn hùng mạnh hơn cả nhà họ Lăng?”
“Thực lực của một gia tộc không phải tính như vậy, mà là xét về năng lực tổng hợp”.
Nghiêm Phá Quân lắc đau, giải thích: “Thành phố Ngô chính là thủ phủ dược liệu, những gia tộc lớn bên trong đó có thể nói là nhà ven hồ được hưởng sái ánh tráng, bọn họ sở hữu một nguồn tài nguyên tu luyện chất lượng cao với số lượng nhiều, năng lực của những kẻ mạnh mà họ đào tạo ra cũng sẽ mạnh hơn nhà họ Lăng nhiều, nhưng luận về sức mạnh tổng hợp thì lại kém xa những gia tộc lớn ở tỉnh lị”.
“Nhà họ Lăng mặc dù đào tạo ra những kẻ mạnh có năng lực không bằng được nhà họ Ngỏ, nhưng nhà họ Lãng lại có thế thuê những kẻ mạnh khác đến từ bên ngoài, ví như…”.
Nói đến đây, Nghiêm Phá Quân nhìn qua kính chiếu hậu, muốn nói lại thòi.
“Hóa ra là như vậy!”
Giang Vũ như bỗng hiếu ra, vẻ mặt kỳ lạ nhìn vào hai anh em nhà họ Ngô ngồi ở ghế sau: “Ví như nhà họ Lăng thuê hai vị hiền đệ, thực lực đã vượt xa đám người của nhà họ Kim kia”.
Hai anh em nhà họ Ngô ngượng ngùng nhe răng ra cười một cách ngốc nghếch, lúc ban đầu nhà họ Lãng thuê bọn lọ là đế đối phó với Giang Vũ.
Còng viên Hắc Long Đàm là một điểm du lịch nổi tiếng của thành phố Ngô, ngày thường có rất nhiều du khách đến đây tham quan.
Mà hõm nay, Kim Tái An vì muốn quyết đấu với Giang Vũ nên đã dứt khoát phong tỏa luôn cả công viên này, chặn hết tất cả du khách ở bên ngoài cửa, chỉ cho những người có thân phận địa vị được phép vào trong đế xem thi đấu.
Kim Tái An vì trận thi đấu lần này đã tốn hết ba ngày thời gian để tuyên truyền và phò trương thanh thế, cá thành phố Ngô không ai không biết, thậm chí những khu vực khác của tỉnh Giang Đòng cũng đều được nghe về cuộc thi đấu này.
Nguyên nhân Kim Tái An phõ trương như vậy.
Một phần là bởi vì anh ta rất tự tin với thực lực của mình, anh ta muốn hạ gục Giang Vũ ở trước mặt tất cả mọi người, để từ đó trở nên nổi tiếng.
Một phần khác là vì Kim Tái An lo lẳng Kỷ Tuyết Tình sau này sẽ tìm đến anh ta tính sổ, vậy thì cứ làm lớn chuyện này lên, cho dù sau này anh ta đánh cho Giang Vũ tàn phế thì Kỷ Tuyết Tình cũng sẽ không có lý do đế gây phiền phức cho nhà họ Kim, nếu không sẽ chỉ tổn hại danh dự của nhà họ Kỷ.
Đến Hằc Long Đàm, nhìn thấy du khách đều bị phong tỏa ở bên ngoài cửa chính, Giang Vũ không kiềm được trách móc: “Chẳng trách lúc trước Lưu Nhã Hiên kia cứ hờ ra là đòi đuổi hết người đi, hóa ra là học theo chú của cô ta”.
“Tỷ võ cá nhân, lại dứt khoát chiếm dụng cả một điếm du lịch, đúng là bá đạo!”
“Nhà họ Kim là một trong ba gia tộc lớn của thành phố Ngỏ, cho dù hành sự bá đạo, cũng chẳng có ai dám có ý kiến”.
Nghiêm Phá Quân nắm được khá rõ tình hình của Giang Đỏng, bất đẳc dĩ lắc đầu.
“Thành phô’ Ngô không hố là thủ phú dược liệu, người đẹp bên này nhiều võ số, hơn nữa còn ngon nghề mọng nước hơn nhiều so với các em gái ở bên Giang Châu!”
“Đều là kết quả của việc tấm bố bằng dược liệu, chỉ là không biết các em gái trong sàn nhảy có đều mọng nước như vậy không”.
Anh em nhà họ Ngô gần như không lo lầng gì đến chuyện tỉ thí của Giang Vũ, sau khi xuống xe, liền tập trung nghiên cứu các em xinh gái, thuần túy là hai gã háo sắc dê xồm!
“Giang Vũ, sao anh lại ở đây?”
Khi Giang Vũ chuẩn bị đi vào bên trong Hầc Long Đàm, một giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên bồng vang lên.
Hai cò gái xinh đẹp mặc quần đùi bò bó sát lấy cặp đùi trắng nõn nhà xuất hiện ở trước mặt Giang Vũ.
“Cô là… Ngô Tuyết Tình!”
Giang Vũ không chắc chắn lắm nhìn vào một cò gái nhuộm tóc màu đỏ, mặc áo croptop hở rốn.
Ngô Tuyết Tình này chính là em họ của Triệu Trung Tuyết, từng tham gia hòn lễ của Giang Vũ và Triệu Trung Tuyết, vào mồi nãm mới đều sẽ gặp mặt một lần.
“Giả bộ ngu gì chú? Nhà tôi ờ thành phố Ngô này, anh không nhớ à!”
Ngò Tuyết Tình nhìn Giang Vũ nói bằng giọng khó chịu: “Sao anh lại ở đây, cô và chị họ tòi đến đây không?”
“Bọn họ không đến, tòi đã…*.
“Tuyết Tình, đây là ai vậy? Tròng đẹp trai quá đi!”
Em gái đứng bên cạnh Ngô Tuyết Tình tỏ vẻ hứng thú đánh giá vẻ bề ngoài của Giang Vũ: “Anh đẹp trai, chào anh, tòi tên Tòn Lệ Lệ, là bạn thân của Tuyết Tình”.
“Xin chào, tòi tên Giang Vũ”, Giang Vũ lịch sự đáp lại.
“Tròng đẹp trai thì có tác dụng khỉ gì!”
Ngô Tuyết Tình khinh thường bĩu mõi, hung hăng trợn mắt lườm Tôn Lệ Lệ: “Anh ấy là chồng của chị họ tòi, cậu đừng có giở thói mê trai với anh ấy”.
“Á!”
Tòn Lệ Lệ trợn to hai mắt, ngạc nhiên nhìn Giang Vũ: “Anh chính là người mà Tuyết Tình đã từng nhắc đến lúc trước à, chính là con rế ở rế của chị họ cậu ấy!”
Khóe miệng Giang Vũ khẽ giật vài cái, chuyện cũ bi thảm không nỡ nhâc tới của mình coi như là vĩnh viển cũng không rửa sạch được nữa rồi!