Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Chương 144 Đây là điển hình của việc bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh
- Home
- Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi
- Chương 144 Đây là điển hình của việc bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh
Chương 144: Đây là điển hình của việc bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh
Giang Vũ sợ rồi
“Nói cả nửa ngày, hoá ra anh đến là vì công ty dược của tôi!”
“Tôi còn tưởng rằng anh là anh em có tình sâu đậm với Lăng Vân chứ”.
Nghe thấy những lời mà Hạ Kiến Tài nói, Giang Vũ khinh thường bĩu môi: “Có bản lĩnh thì cứ việc xông lên, anh có thế giết chết tôi thì tập đoàn Hàn Nguyệt tự nhiên sẽ thuộc về anh”.
“Kỷ Tuyết Tình đi rồi, anh còn dám kiêu ngạo như vậy, vậy đừng trách tôi đến lúc đó không khách sáo”.
Hạ Kiến Tài nheo mắt lại, ánh sáng trong mắt loé lên.
Trước mắt rất nhiều thế lực gia tộc trong Giang Đông đều dòm ngó công ty y dược trên danh nghĩa của Giang Vũ.
Chỉ có điều những người khác đều không tìm được cớ gây khó dễ cho Giang Vũ.
Mà Hạ Kiến Tài lại là có thân phận anh em kết nghĩa, lấy cớ báo thù cho Lăng Vân, động thủ với Giang Vũ.
“Cậu Hạ, anh không có cơ hội tự mình động
thủ rồi!”
Kim Tái An ung dung mở miệng, kiên định nói: “Hôm nay tôi sẽ phế cậu trên lôi đài!”
“Nếu quả thật là như vậy, khi chúng ta phân chia tập đoàn Hàn Nguyệt, tôi chắc chắn sẽ có phần dành cho nhà họ Kim anh”.
Hạ Kiến Tài gật gật đầu, nghiền ngẫm nhìn Giang Vũ: “Anh qua được cửa ải của cậu Kim trước đi, rồi hãy đến nói chuyện với tôi, nếu không, đến cả tư cách để tôi tự mình ra tay, anh cũng không có”.
“Cứ chờ xem!”
Giang Vũ chỉ vào đám người Ngô Tuyết Tình, hỏi Kim Tái An: “Họ là bạn của tôi, tôi muốn dẫn họ vào xem trận đấu, không có vấn đề gì chứ?”
“Anh không sợ mất mặt trước bạn bè thì tôi đương nhiên cũng sẽ không đế ý”.
Kim Tái An chẳng hề đế ý nhún vai.
Nghe thấy như thế, Tôn Lệ Lệ kích động kéo kéo tay Ngô Tuyết Tình: “Anh rể em chỉ cần nói một câu thì chúng ta đã có thế đi vào, thật sự là quá lợi hại!”
“Khụ khụ, chúng ta vào trước tìm một vị trí đề ngồi đi!”
Mã Khuông đang mất mặt ho khan một tiếng, gọi hai cô gái rời đi.
“Chờ một chút! Anh không thể đi vào”.
Giang Vũ lạnh lùng nhìn về phía Mã Khuông: “Còn nữa, anh lấy danh tiếng của Cậu Kim giả danh lừa bịp thì tôi chẳng thèm quan tâm”.
“Anh còn dám dùng danh tiếng của tôi đi lừa gạt, vậy đừng trách tôi không khách khí”.
“Họ Mã kia, anh dám dùng danh tiếng của tôi đi giả danh lừa bịp?”
Sắc mặt Kim Tái An lập tức lạnh xuống.
“Tôi không có, tôi nào dám đâu!”
Sắc mặt của Mã Khuông đại biến, vội vàng lắc đầu phủ nhận.
“Cút! Loại người như anh không có tư cách xem chúng tôi đấu võ”.
Kim Tái An hét lên một tiếng, lập tức dẫn đám người Hạ Kiến Tài tiến vào Hắc Long Đàm.
“Chúng ta cũng đi thôi!”
Giang Vũ không để ý tới Mã Khuông nữa, gọi đoàn người đi vào trong Hắc Long đàm.
“Anh rế Giang, anh là tỷ phú, tại sao lại chạy đến đấu võ với cậu Kim?”
Tôn Lệ Lệ đi theo bên cạnh Giang Vũ, tò mò hỏi thăm.
“Bởi vì anh ta muốn chết thôi!”
Ngô Tuyết Tình mặt không chút thay đối nhìn về phía Giang Vũ: “Đừng tưởng rằng anh trở thành tỷ phú là có thể không kiêng nể gì, anh dám đấu võ với Kim Tái An, chính là đang tự tìm đường chết”.
“Cô cũng không có lòng tin vào tôi sao”.
“Người khác không biết lai lịch của anh, tôi còn không rõ sao?”
Ngô Tuyết Tình khinh thường bĩu môi: “Nếu thật sự anh có năng lực, cũng không đến mức sống khố cực ở chỗ chị họ của tôi như thế”.
“Mới không gặp ba ngày mà phải nhìn bằng ánh mắt khác rồi. Người mà cô quen biết lúc trước, cũng không phải tỷ phú!”
Giang Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, tư tưởng do yếu tổ ngoại cảnh của Ngô Tuyết Tình quá mức nghiêm trọng, nhưng mà cũng là chuyện thường tình, dù sao ba năm trước anh sống ở nhà họ Triệu gia quá thảm.
“Tuy rằng tôi không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi là người Ngô Thành, rất rõ nếu Kim Tái An đã dám đấu võ với anh, vậy anh ta không có khả năng thua”.
Ngô Tuyết Tình hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Nếu anh không muốn chết, thì hãy chạy đi trước khi trận đấu bắt đầu”.
“Cô chắc chắn Kim Tái An mạnh hơn tôi?”
“Đúng vậy!”
Ngô Tuyết Tinh kiên định gật đầu: “Bởi vì Kim Tái An tuyệt đối sẽ không quyết đấu với người mạnh hơn anh ta”.
“Anh rể Giang, những điều Tuyết Tinh nói là thật”.
Tôn Lệ Lệ lập tức phụ họa nói: “Kim Tái An sẽ chỉ động thủ với những người yếu hơn anh ta”.
“Anh ta chính là tên tiểu nhân bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, gặp phải những người có thực lực mạnh hoặc bối cảnh tốt, anh ta sẽ rất sợ hãi, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm”.
“Những năm nay Kim Tái An đã quyết đấu với mười người, chưa bao giờ thất bại, mà những người đấu võ với anh ta, nhẹ thì tàn tật cả đời, nặng thì tử vong ngay tại chỗ”.
“Sở dĩ có thành tích như vậy, chính là bởi vì Kim Tái An biết chọn đối thủ”.
“Anh ta đã quyết định đấu võ với anh, vậy chứng tỏ anh ta chắc chắn mạnh hơn anh, nếu không anh ta căn bản sẽ không đồng ý quyết đấu với anh”.
“Cái này đúng là giống phong cách của Kim Tái An”.
Nghe thấy lời mà hai cô gái nói, Giang Vũ
nhớ tới lúc trước khi Kim Tái An đối mặt với Thanh Long và Kỷ Tuyết Tinh, chính là trực tiếp quỳ xuống cầu xin tha thứ, khuôn mặt sợ hãi kinh hồn.
“Nếu đã biết thủ đoạn của Kim Tái An, vậy anh còn không mau chạy đi?”, Ngô Tuyết Tinh không kiên nhẫn thúc giục.
“Yên tâm đi! Tuy rằng Kim Tái An sẽ chọn người đế quyết đấu, nhưng lần này anh ta đã chọn nhầm người rồi”.
Giang Vũ cười lắc đầu, chắc chắn nói: “Bởi vì lần đấu võ này, người thắng chắc chắn là tôi”.
“Anh đúng thật là hết thuốc chữa”.
Thấy Giang Vũ không quan tâm như thế, hai cô gái đều vừa lo vừa tức, dọc theo đường đi đều khuyên Giang Vũ chạy trốn đi.
Nghe hai cô gái cứ lải nhải khuyên bảo, anh em nhà họ Ngô đi theo phía sau cảm giác cực kì buồn cười, bởi vì bọn họ biết Giang Vũ căn bản không thể nào thua.
Nghiêm Phá Quân vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của Hạ Kiến Tài, trong lòng tràn ngập sự lo lắng.
Rất nhanh, Giang Vũ đến bên cạnh bờ của đầm nước, một chiếc lôi đài có cầu nối hành lang đứng sừng sững ở giữa đầm nước.
Lúc này, bên bờ đầm nước đã chật kín người.
Ngoại trừ người của Ngô Thành, còn có không ít người từ thành phố khác chạy tới, ví dụ như Hạ Kiến Tài chính là người đến từ tỉnh thành.
“Giang Vũ, lên đài chịu chết đi!”
Thấy đám người Giang Vũ xuất hiện, Kim Tái An đã đứng trên lôi đài lớn tiếng hét lên.
“Cậu Kim uy vũ, xem ra trận chiến hôm nay không thể quên được rồi”.
“Đó là điều đương nhiên, cậu Kim xuống núi tới nay đã đấu võ với hơn mười tám lần, chưa bao giờ thua”.
“Sau khi Kỷ Tuyết Tinh rời khỏi Giang Đông, rất nhiều người đều muốn ra tay với Giang Vũ, không ngờ lại bị nhà họ Kim nhanh chân giành trước”.
“Chỉ cần Giang Vũ vừa chết, vậy tập đoàn y dược Hàn Nguyệt của anh ta sẽ thành vật vô chủ, mọi người có thế dùng năng lực của mình mà tranh đoạt nó”.
Theo tiếng rống giận của Kim Tái An, mọi người vây xem bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Giang Vũ cũng không đế ý đến tiếng hét của Kim Tái An, đứng ở đầu cầu, cau mày nhìn chằm chằm đầm nước trước mặt mình.
“Sao anh không có phản ứng gì?”
Tôn Lệ Lệ nghi hoặc nhìn Giang Vũ không nhúc nhích.
“Hừ! Có lẽ là anh ta đang sợ hãi”.
Ngô Tuyết Tình hừ một tiếng, khó chịu nói: “Nãy còn sớm thì không chạy đi, bây giờ mới biết sợ hãi, đã quá muộn!”
“Đại ca, anh làm sao vậy?”
Phát hiện trạng thái của Giang Vũ không đúng, anh em nhà họ Ngô vội vàng tiến lên hỏi.
“Các anh có nhận thấy cái đầm nước này có gì đó không đúng hay không?”
Giang Vũ cũng không quay đầu lại hỏi.
Sau khi tới gần đầm nước, Giang Vũ cảm nhận được một cổ linh lực thuần khiết từ trong nước, có thể kết luận đầm nước này không đơn giản, chỉ là vẫn chưa nhìn ra trong đó huyền cơ gì.
“Đây không phải là đầm nước bình thường có mấy cửa dòng suối chảy lên trên thôi sao?”
Ngô Khai Sơn nhìn một vòng, mờ mịt lắc đầu.
“Tôi cũng không có nhìn ra đầm nước này có chỗ nào đặc biệt!”
Ngô Khai Thiên cấn thận cảm ứng một phen, lắc đầu hỏi: “Đại ca, anh phát hiện ra cái gì rồi?”
“Tu vi của anh em nhà họ Ngô cao hơn tôi,
lại không phát hiện ra chỗ khác thường của đầm nước này”.
Giang Vũ khẽ nhíu mày, âm thâm cân nhắc: “Chẳng lẽ là tôi đã tu luyện cửu Chuyến Thôn Thiên Quyết, mới có thể cảm nhận được linh lực của nơi này?”
“Giang Vũ, có phải anh sợ rồi không?”
Thấy Giang Vũ không chịu lên đài, Kim Tái An cho rằng Giang Vũ đang sợ, đắc ý hét lên: “Nếu cậu nhận thua trước mặt mọi người, sau đó quỳ xuống dập đầu với cậu đây, cậu đây sẽ không làm khó dễ câu nữa”.