Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Chương 145 Giang Vũ chắc chắn bị thua
Chương 145: Giang Vũ chắc chắn bị thua
“Tôi sợ bà nội nhà anh à!”
Đối mặt với sự khiêu khích của Kim Tái An, Giang Vũ dừng suy nghĩ của mình lại, sải bước dài đi lên lòi đài.
Cuộc tỷ thí sâp bằt đầu, Giang Vũ chỉ đành giải quyết xong Kim Tái An, sau đó lại tìm cơ hội nghiên cứu sự ảo diệu của hồ nước!
“Nhìn cậu cứ đứng mãi ở trên cầu không chịu lên sân đấu, tòi còn tưởng là cậu sợ rồi chứ!”
Nhìn Giang Vũ đang bước lên lôi đài, Kim Tái An dùng giọng điệu trêu cợt chọc ngoáy.
“Nếu như loại người như anh mà cũng có thể khiến tôi sợ hãi, vậy thì tôi còn có mặt mũi nào để đi nhìn cô Kỷ”.
Giang Vũ khinh thường bĩu mòi, khiêu khích nói: “Tòi bây giờ cũng cho anh một cơ hội, chỉ cần anh nhặn thua, quỳ xuống dập đầu với tòi, hòm nay tòi sẽ không làm khó anh”.
“Ngòng cuồng, chỉ dựa vào cậu thì chưa đủ đế nói những lời này với tói đâu!”
Kim Tái An lạnh lùng hừ một tiếng, mắt khẽ nheo lại nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta tăng thêm tiền cược đi, người thua không những phải phải đưa cho người thắng một gốc thảo dược trăm năm tuổi, mà còn phải ở trước mặt tất câ mọi người quỳ xuống dập đầu ba cái với đối phương, cậu có dám không?”
“Loại người như các anh đúng là buồn cười, sao mà lại thích thêm tiền CƯỢC đến vậy!”
Giang Vũ bặt cười, hờ hững nói: “Anh dám chết thì tòi dám chòn, tòi chẳng có ý kiến gì”.
“Được! Tất cả mọi người có mặt đều đến đây làm chứng”.
Kim Tái An xoay người nhìn về phía khán giả đứng bẽn bờ nói thật to: “Hòm nay tòi và Giang Vũ tỷ võ phân cao thấp, người thua không những phải đưa cho người thắng một gốc thảo dược tràm năm tuổi, mà còn phải quỳ xuống dập đau với đối phương ở trước mặt tất cả mọi người”.
“Mọi người đều sẽ làm chứng, hai người mau đánh đi!”
“Trước mặt nhiều người thế này, ai thua mà không chịu nhận, thì người đó đừng mong có chổ đứng trong Giang Đòng!”
Khán giả vây xung quanh chỉ sợ việc không đủ phiền, nhao nhao hò hét.
“Cậu bây giờ đến cả cơ hội để hối hận cũng không còn nữa rồi”.
Kim Tái An vừa làm nóng người vừa lạnh lùng nhìn vào Giang Vũ nói: “Nếu như cậu thua mà không chịu nhận, vậy thì không chỉ mình cập không có chỗ đứng trong Giang Đông, mà đến cả có Kỷ cũng sẽ vì cậu mà mất sạch cả mặt mũi”.
“Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói lời nuốt lời”.
Giang Vũ châp tay sau lưng, nói bằng giọng đùa cợt: “Trái lại là anh, đường đường là cậu chủ của nhà họ Kim, đừng có thua rồi chơi bấn không nhận nhé”.
“Ha ha! Tòi tuyệt đối sẽ khỏng nuốt lời, bởi vì hóm nay người chiến thắng chắc chân là tôi”.
Kim Tái An cười ha hả, dáng vẻ ngạo mạn nói: “Tòi đã tỷ võ với ít nhất mười tám vị cao thủ trong phạm vi của Giang Đòng, đến nay chưa từng thua trận nào, cậu cũng không phải là ngoại lệ”.
“Thành tích kiểu nhìn người đặt cổ thế này, anh cũng không biết xấu hố mà đưa khoe khoang”.
Giang Vũ trợn trắng mằt, châm chọc: “Đừng nói nhảm nữa, bắt đau luôn đi!”
“Nếu như cậu đã vội vàng muốn chết, vậy thì tôi sẽ tác thành cho cậu!”
Kim Tái An vặn lực tạo ra một tầng cương khí hộ thế bao bọc bảo vệ cơ thế của mình: “Cậu nằm mơ cũng không ngờ chứ gì, tòi bây giờ đã là tu vi cấp Tòng sư rồi!”
“Tôi đúng là không ngờ được loại cậu ấm như anh lại có thế tu luyện đến cảnh giới Tòng sư”.
Giang Vũ khẽ nhíu mày.
Đường đường là kẻ mạnh Tỏng sư, hở ra là quỳ xuống cầu xin tha mạng, Kim Tái An này quá là biết giấu dốt, cũng quá là biết cách được giãn được.
“Bổn thiếu gia nếu như đã dám thi đấu với cậu, vậy thì phải tuyệt đối nắm châc có thế thắng được cậu”.
Kim Tái An đắc ý vung nẳm đấm: “Cậu chẳng qua chỉ là một nội kình đại sư đỉnh phong, đến Kim Chiêm Long cũng đánh không lại, mà thực lực của tôi đã vượt qua Kim Chiêm Long từ lâu, hõm nay cậu chết chắc rồi!”
“Nếu như tỏi vần là tôi lúc đánh với Kim Chiêm Long, vậy quả thực không phải là đối thủ của anh*.
Giang Vũ thủ thế, ý chí chiến đấu bùng lên khằp người: “Ké sĩ ba ngày không gặp thì phải đối đãi với nhau bằng cái nhìn khác rồi. Tòi của ngày hòm nay đã có thế dề dàng đánh thăng anh”.
Giang Vũ lần này không hề nói phét, sau khi uống đan Phá Linh xong, độ cứng rắn của cơ thế và tích lũy linh lực đã được tăng lên rất nhiều.
Lại thêm, ba ngày này vẫn luỏn chiến đấu cọ xát với hai anh em nhà họ Ngò, bây giờ anh có thế chiến đấu với Kim Tái An mà không hề có chút áp lực nào.
Nếu như Giang Vũ lại đánh với Kim Chiêm Long lần nữa, có lẽ trong vòng ba chiêu là có thế hạ gục được òng ta.
“Ngông cuồng, xem chiêu đây!”
Kim Tái An lạnh lùng cười, vung nắm đấm lên, chủ động tấn còng về phía Giang Vũ.
“Quá chậm!”
Đối diện với cú đấm mạnh mẽ của Kim Tái An, Giang Vũ thi triển thân pháp, dề dàng tránh được.
“Cậu chứ tránh đi, đợi khi nội kình của cậu hao hết, thì đó chính là lúc cậu thảm bại!”
Một cú đấm hụt, Kim Tái An vung cả hai nắm đấm, quyền CƯỚC như mưa tấn công tới tấp về phía Giang Vũ.
Từng chứng kiến Giang Vũ và Kim Chiêm Long chiến đấu với nhau, Kim Tái An biết cơ thế Giang Vũ vô cùng linh hoạt, lại có nhiều chiêu thức, nhưng mà đối diện với sức mạnh tuyệt đối thì những trò mèo kia của Giang Vũ cãn bản không thế bù đắp được cách biệt về tu vi.
Chính vì như vậy, Kim Tái An vung liền mười mấy đấm về phía Giang Vũ, lại đều bị anh tránh được.
Sau khi bắt đau, Giang Vũ vẩn luôn lợi dụng sự linh hoạt của cơ thể để tránh đòn tấn công của Kim Tái An.
Điều này đối với người ngoài mà nói, Giang Vũ đã hoàn toàn bi Kim Tái An áp đảo, không có sức chống cự.
“Không ngoài dự đoán, Giang Vũ căn bản không phải là đối thủ của Kim Tái An, đây rõ là đang ở thế hoàn toàn bị áp đảo!”
“Đúng là không hiểu Giang Vũ lấy đâu ra dũng cảm để thi đấu với cậu chủ Kim?”
“Nhạt nhẽo. Vốn tưởng là sẽ có một trận quyết đấu đặc sắc, ai ngờ sẽ võ vị thế này!”
Nhìn thấy Giang Vũ bị Kim Tái An đuổi cho chạy lung tung khâp nơi trên sàn đấu, mọi người đứng vây xem đều huýt sáo chê bai.
Do cuộc thi đấu lần này được tuyên truyền rất rầm rộ, ba gia tộc lớn của thành phố Ngô đều có người đại diện đến xem, Hoắc Tú Tú cũng đến.
“ỏng Lữ, ông thấy trong trận thi đấu này giữa bọn họ, ai sẽ thắng?”
Bên cạnh hồ nước, trên vị trí ghế ngồi có tầm nhìn tốt nhất, Hoâc Tú Tú mặc một bộ đồ công sở, hai đau mày nhíu chặt nhìn về phía hai người trên lòi đài, dầu cũng chẳng quay lại mà hỏi õng lão đâu tóc bạc phơ mặc bộ quần áo thời Đường ngồi bên cạnh.
“Giang Vũ sẽ thua không có gì phải nghi ngờ!”
Ông lão được gọi là ông Lữ vuốt chòm râu, nói bằng giọng chắc nịch: “Mặc dù Giang Vũ có thể dựa vào sự linh hoạt của cơ thể để tránh được đòn tấn cõng của Kim Tái An, nhưng anh ta dù gì cũng chỉ có tu vi nội kình đại sư đỉnh phong”.
“Kim Tái An lại là kê mạnh Tông sư hàng thật giá thật, những chiêu thức tránh né kiểu này, chẳng bao lâu nữa sẽ tiêu hao hết nội kình mà chịu thua”.
“Đồ ngòng cuồng này, không có cò Kỷ chống lưng, còn dám đối dầu với Kim Tái An, đúng là không biết tự lượng sức!”
Hoầc Tú Tú nhìn Giang Vũ chật vật tránh đòn ở trên sàn đấu, lại nhìn về phía Kim Tái An phong độ lẫm liệt, nói bẳng giọng kiêng dè: “Vốn còn tưởng Kim Chiêm Long bi giết, thực lực của nhà họ Kim sẽ giảm sút hẳn”.
“Nhưng không ngờ Kim Tái An lại đã bước vào cảnh giới Tông sư, có vẻ như thực lực còn mạnh hơn nhiều so với Kim Chiêm Long, điều này đối với Hoắc Tú Tú mà nói, chẳng phải chuyện tốt”.
“Kim Tái An chưa đến ba mươi tuổi đã có thế vào được cảnh giới Tông sư, quả thực là có thiên phú không tầm thường”.
Ông Lữ mỉm cười, không đế tâm mà nói: “Chẳng qua cò chủ không cần lo lắng, có lão phu ở đây trấn giữ cho nhà họ Hoắc, nhà họ Kim cũng chẳng thế ngòng cuồng được”.
“Có ông Lữ ở đây, nhà họ Kim đương nhiên không dám làm càn”.
Hoẩc Tú Tú gật đau, có chút không tình nguyện nói: “Nếu như Giang Vũ ở trẽn sàn đấu gặp phái nguy hiểm về tính mạng, còn mong ỏng Lữ ra tay giữ lại mạng cho anh ta”.
“Vì sao?”
Ông Lữ hơi ngạc nhiên, dùng ánh mât khó hiểu nhìn về phía Hoắc Tú Tú.
“Bởi vì ỏng nội tỏi tin tưởng anh ta”.
Hoắc Tú Tú với biểu cảm phức tạp rút ra một miếng ngọc bội từ trong túi áo, chính là tấm bùa hộ thân mà Giang Vũ đưa cho cò ta, chắng qua là lúc này ngọc bội đã bị vỡ thành hai mảnh.
Trén sàn đấu!
Kim Tái An đã đấm về phía Giang Vũ mấy chục đấm, nhưng lại chẳng thể chạm được đến một góc áo của anh, mà ngược lại anh ta đã mệt đến hụt hơi.
“Cậu có ngon thì đứng lại chính diện quyết đấu với tôi, cứ trốn chui trốn nhủi như con cá trạch thế thì tính là bân lĩnh gì?”
Kim Tái An dửng chân lại, tức tối rống lén với Giang Vũ, mặc dù anh ta biết cứ như vậy thì sớm muộn gì nội kình của Giang Vũ cũng sẽ bị tiêu hao sạch, nhưng chiến thắng như thê’ chẳng có chút thành tựu nào cả.
“Tòi chỉ muốn đế cho anh biếu diễn”.
Giang Vũ đứng đối diện với Kim Tái An, nói bằng giọng hờ hững: “Nếu không một khi tòi mà ra tay, thì anh sẽ chẳng có cơ hội nữa”.
“Thằng nhóc nhà cậu thực lực chẳng ra làm sao, nhưng chém gió thì lợi hại lăm”.
Kim Tái An khinh bỉ bĩu môi, khiêu khích: “Cậu đây không cần cậu cho tòi cơ hội. Đến đây đi, giống một người đàn ông chân chính, đối mặt chiến đấu, như vậy thì dù cậu có thua thì tòi cũng còn coi trọng cậu”.
“Nếu anh đã cảm thấy chơi đủ rồi, vậy tòi sẽ không khách sáo nữa”.
Đáy mắt Giang Vũ có ánh sáng lấp lánh, đạp mạnh chân một cái, cơ thể như hóa thành một ảo ảnh, xông đến chỗ Kim Tái An bằng tốc đò sét đánh…