Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Chương 146 Nội kình hóa thực thể
Chương 146: Nội kình hóa thực thể
“Đến hay lâm! Với loại tu vi như cậu, đến cương khí hộ thế của tòi cậu cũng không phá được!”
Nhìn thấy Giang Vũ cuối cùng cũng chủ động tấn công, Kim Tái An cười âm hiếm, đứng tấn tại chỗ không nhúc nhích, điên cuồng rót nội kình vào trong cương khí hộ thế của mình, chuấn bị đối đều chính diện với đòn tấn còng của Giang Vũ, sau đó phản chấn gây thương tích cho đối phương, kết quả…
“Rầm” một tiếng.
Nâm đấm của Giang Vũ đấm nát cương khí hộ thế của Kim Tái An, nện trực tiếp lén bụng của đối phương.
“A!”
Kim Tái An kêu lên thảm thiết, cơ thế bay vọt ra ngoài.
Lúc cơ thế anh ta còn văng trên không trung, Kim Tái An khó tin trợn to mắt, từ bụng truyền đến cơn đau dữ dội, đau đến mức biếu cảm trên mặt anh ta vặn vẹo, miệng há to, nước bọt văng tùm lum.
“Tõm!”
Cơ thế của Kim Tái An mất khống chế bay ra khỏi lôi đài rơi thẳng vào trong hồ nước.
Hiện trường ồn ào bổng lặng phắt như tờ, tất cả mọi người đều kinh hãi trợn to mẳt, khó tin nhìn vào cảnh tượng xây ra trước mắt.
Trước đó Kim Tái An đuối đánh Giang Vũ chạy chối chết trên sàn đấu, thế mà giờ lại bị một cú đấm vàng ra ngoài, sự thay đổi này quả thực quá là khó tin!
Mãi đến khi Kim Tái An rơi xuống nước, đám người đứng xem mới phản ứng lại, lập tức bầu không khí như bùng nố:
“Xảy ra chuyện gì vậy, Kim Tái An sao lại rơi xuống nước rồi?”
Giang Vũ rõ ràng bị đánh đến không có sức chống trả, sao chỉ một quyền đã đánh bay cậu chủ Kim rồi, giả tạo quá”.
“Thằng nhóc kia không phải giả heo ăn thịt hố từ nãy đến giờ chứ, đùa chúng ta à!”
“Ông, ông Lữ, không phải õng nói Giang Vũ ắt sẽ thua à?”
Nhìn thấy Kim Tái An bi đánh rớt xuống nước, Hoâc Tú Tú đờ đẫn nhìn về phía ông Lữ.
“Sao có thế như vậy được?”
Ông Lữ cũng kinh hãi không kém, bàn tay vuốt râu cũng lỡ kéo rụng một đám, sau đó điên cuồng giụi mẳt nói: “Một nội kình đại sư sao có thể một đấm đánh bay kê mạnh Tòng sư, điều này không hợp với lẽ thường!”
Nhìn thấy ông Lữ ngạc nhiên như thế, Hoắc Tú Tú nhíu chặt lòng mày liếc mắt nhìn vào miếng ngọc bội vỡ làm hai mảnh trong tay, lầm bầm nói: “Có lẽ ông nội đã đúng!”
“Vừa, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?”
Ngô Tuyết Tình đừng ở trên cầu ngơ ngác nhìn về phía lòi đài.
“Tuyết Tình, anh rế cậu lại lợi hại như vậy sao, thế mà cậu nói anh ấy là kẻ vô dụng?”
Hai mằt Tôn Lệ Lệ phát sáng lập lòe nhìn chẳm chắm vào Giang Vũ đang đứng thẳng tắp trên sàn đấu.
“Không thế nào!”
Ngô Tuyết Tình cử động cánh mòi, nói bằng giọng không dứt khoát: “Trong ba nám Giang Vũ kết hòn với chị họ tòi, anh ấy chắng khác gì một kẻ vò dụng, nếu không chị họ tòi đã không thế đối xử tệ với anh ấy nhưthế…”.
“Trong ti vi có rất nhiều phú nhị đại hoặc người võ cùng lợi hại gì đó giả bộ đóng giả làm người bình thường, lấy đó để kiểm chứng lòng chân thành của một nửa còn lại”.
Tôn Lệ Lệ không dám chắc lắm mà suy đoán: “Giang Vũ lúc trước rất có khả năng chỉ là đang kiểm chứng chị họ cậu, kết quả chị họ cậu lại đối xử với anh ấy tệ như vậy, anh ấy mới ly hòn, sau đó khôi phục lại thân phận thực sự của mình, chắc chắn là như vậy rồi!”
“Chẳng lẽ Giang Vũ lúc trước thực sự giả bộ nghèo đế kiếm chứng chị họ?”
Nghe Tôn Lệ Lệ nói, Ngô Tuyết Tình cũng bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Sắc mặt của anh em nhà họ Ngò trở nên quái dị nhìn vào hai cô gái, trí tưởng tượng của người phụ nữ này đúng là xa thật!
“Cậu chủ Kim, giờ đã rơi vào trong nước rồi, có phải nghĩa là trận đấu này tòi đã dành chiến thắng không!”
Giang Vũ đứng trên sàn đấu, giọng đầy thâm ý nhìn vào Kim Tái An đang bì bõm trong hồ.
“Tòi chỉ là hơi lơ là mới bị cậu tranh thủ
đánh trúng, tôi còn chưa thua đâu!”
Kim Tái An bò lên sàn đấu, nghiên răng nghiến lợi rống lẽn: “Chúng ta tỷ võ quyết đấu, không phải là thi đấu lòi đài, không hề có chuyện rơi ra khỏi lôi đài là thua”.
“Thế nào cũng được, tòi nếu đã có thế đánh cho anh rơi xuống nước, vậy thì sẽ có thế hoàn toàn đánh bại anh”.
Giang Vũ tỏ vẻ chẳng quan tâm nhún vai.
“Nếu cậu đã có thế đánh vỡ được cương khí hộ thế của tòi”.
Kim Tái An mặc kệ hình tượng chật vật của mình, lạnh lùng nhìn châm chằm Giang Vũ hỏi: “Bây giờ tu vi của cậu rốt cuộc là gì?”
Kim Tái An đã nghĩ qua vò số cảnh tượng quyết đấu với Giang Vũ, cũng đã nghĩ xong cách ứng phó với những chiêu thức cùng trận pháp tấn công của Giang Vũ, Nhưng anh ta lại chưa từng nghĩ đến việc chiến đấu trực diện với Giang Vũ lại khiến mình thua thiệt.
‘Anh đoán xem!”
Đối mặt với câu hỏi của Kim Tái An, Giang Vũ không trả lời trực tiếp.
Luận về tu vi võ đạo, Giang Vũ tuyệt đối chưa đạt đến cảnh giới Tòng sư, nhưng luận về sức chiến đấu thực chiến, anh ấy đã có thể không phân cao thấp với Ngô Khai Sơn rồi, đúng là khó mà có thế trả lời được câu hỏi của Kim Tái An.
“Tôi đoán cái õng nội câu!”
Kim Tái An chửi một câu, phần nộ vung nắm đấm về phía đầu của Giang Vũ: “Cho dù hòm nay cậu thực sự che giấu sức mạnh, bổn thiếu gia đây hõm nay cũng phải đánh cho cậu bò ra đất”.
“Nói hay lắm, đáng tiếc anh không có bản lĩnh <r.
Giang Vũ lần này không hề né tránh, lui lại nửa bước sau đó lấy đà dồn sức đấm mạnh một đấm về phía trước.
"Bổn thiếu gia lúc trước không có phòng bị mới để cho cậu được nước lấn tới”.
Kim Tái An đáy măt thoáng vê điên cuồng, nói bằng giọng âm độc: "Bây giờcặu còn dám đánh trực diện với tôi, vặy thì đi chết đi!"
"Uỳnh!", một tiếng động cực lớn vang lên.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, nắm đấm của Giang Vũ và Kim Tái An va chạm vào nhau, nội kình khủng khiếp va chạm, khiến cho cả lòi đài rung lên.
"Cậu thế mà lại có sức chiến đấu của một Tòng SƯ".
Sau một đấm, Kim Tái An kinh hãi hò lên, lập tức hai cánh tay chuyến động, không ngửng đấm về phía Giang Vũ.
Giang Vũ vẫn vẻ mặt bình tĩnh, đồng thời dùng cả hai tay đón đầu trực tiếp với nắm đấm của Kim Tái An.
"Uỳnh uỳnh…”.
Theo từng tiếng nổ đinh tai khi hai nắm đấm va chạm vang lên, mọi người đứng xem xung quanh chỉ có thể nhìn thấy vô số bóng mờ của những cú đấm giữa hai người Giang Vũ và Kim Tái An.
Tất cả mọi người đều nín thở, chời đợi nhìn thấy kết quả sau cùng của trận đấu này.
Thẳng bại khó lường, lại cũng chắng có ai nói thêm những lời thừa thãi nữa.
"A!"
Không biết sau bao nhiêu cú đấm được tung ra, Kim Tái An bổng nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, mà Giang Vũ thì lại rất nhanh lùi về phía sau.
"Chuyện gì? Ai thắng rồi?"
"Giang Vũ lui về phía sau trước, mà Kim Tái An lại phát ra tiếng hét thảm thiết, chuyện quái gì vậy?"
Tất cả mọi người đều khó hiểu và bắt (Tâu xôn xao bàn tán.
"Khốn kiếp, cậu không tuân thủ võ đức, lại dám dẫm vào chân tòi".
Đúng vào lúc mọi người chắng hiếu ra làm sao, Kim Tái An khập khiễng dịch người lui về phía sau.
Mọi người lúc này mới phát hiện, bàn chân phải của Kim Tái An đã đầm đìa máu, cả mu bàn chân đã bị dẫm bẹp, có lẽ xương bàn chân đã bị vỡ vụn rồi.
"Anh và tôi là quyết đấu không có giới hạn, đừng nói dẫm lên chân, cho dù đá vào bộ hạ của anh thì cũng là hợp tình hợp lý".
Giang Vũ cười he he nhìn Kim Tái An nói: "Có trách thì trách anh chưa từng xem phim gongíu, bị dẩm cũng đáng đời".
"Cậu bây giờ đã thực sự chọc giận tòi rồi!"
Sau khi ổn định lại vết thương dưới chân, Kim Tái An hai mắt xung huyết nhìn chằm chằm Giang Vũ: "Hòm nay bốn thiếu gia cho dù không cần gốc dược liệu trăm năm tuổi kia, cũng phải giết chết cậu".
"Đừng bốc phét nữa, anh nếu thực sự có bản lính thì cũng không đến mức bị tòi đánh cho tàn phế một chân”.
Giang Vũ bĩu mòi đầy vẻ chắng đế tâm, chiến đấu với Kim Tái An, anh đều chẳng dùng đến pháp thuật và trận pháp đã có thế đánh anh ta như đánh chó.
"Là do cậu ép tòi đó!"
Kim Tái An trong đáy mắt đằng đằng sát khí, từ từ nhấc bàn tay phải lên: "Để cho cậu chứng kiến một chút tuyệt chiêu của tòi!"
Vừa dứt lời, bàn tay phải của Kim Tái An bỗng nhiên bùng lẽn một luồng ánh sáng màu trắng, tiếp đó trong tay anh ta xuất hiện một con dao dài nửa mét màu trắng gần như trong suốt.
"Anh thế mà lại mang cả vũ khí, đúng là
không tuân thủ võ đức!"
Giang Vũ nghi hoặc nhìn vào con dao trong tay Kim Tái An.
"Tiểu nhân vô tri. Đây là một loại bản lĩnh có thế ngưng tụ nội kình của òng đây, không phải là vũ khí gì cả", Kim Tái An khinh bỉ đáp lại.
"Nội kình hóa thành thực thế!"
Nhìn thấy cánh này, anh em nhà họ Ngõ cùng õng Lữ và những người khác trong võ đạo đứng xem trận đấu đều ngạc nhiên thốt lên.
Đa phần khán giá đều không hiếu chuyện gì nên đều ngơ ngác, Kim Tái An từ đâu moi ra vũ khí này vậy, không hợp với quy định gì cả!
"Đại ca cấn thận!"
Nhìn thấy Giang Vũ không nhận ra bân lĩnh này của Kim Tái An, Ngô Khai Sơn sốt ruột gào lén: "Đó chính là bân lĩnh thực thể hóa nội kình mà chỉ có kẻ mạnh Tòng sư mới lĩnh ngộ ra được, anh phải thực sự cấn thận!"