Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Chương 147: Đại đao dài mười mấy mét
“Không ngờ thế giới thế tục lại có được thiên tài cỡ này”.
Nhìn con dao nội kình trong tay của Kim Tái An, sâc mặt Ngô Khai Sơn đầy vẻ nghiêm trọng lầm bâm: “Rõ ràng là tu vi Tỏng sư, nhưng lại cỏ thế thực chất hóa nội kình, người này ngày sau át sẽ có thế trở thành đại Tỏng sư*.
Trước kia một đoạn kiếm thần Thanh Phong đã có thể đâm chết Bạch Hố, tức là ngưng tụ nội kình thành vò số mũi kiếm bén nhọn, sau đó thông qua hình thưc bân nội kình đế băm Bạch hố thành tràm mảnh.
Đương nhiên, Kim Tái An chẳng thế so sánh được với kiếm thân Thanh Phong, nhưng anh ta lại cỏ thế lĩnh ngộ ra được thực thế hóa nội kình khi còn ớ cảnh giới Tòng sư sơ kỳ, đã là chuyện vô cùng đáng khen.
Cho dù là anh em nhà họ Ngô đến từ môn phái võ đạo, nhưng đến bây giờ vần chưa thế thực thế hóa nội kình, do đó có thế thấy bản lĩnh này khủng bố đến mức nào.
“Cô Hoâc, thiên phú và tiềm năng của Kim Tái An khó mà đo lường được”.
Một bên khác, sầc mặt ông Lữ đầy nghiêm trọng nhìn Kim Tái An, nói bang giọng
kiêng dè: “Nếu như Kim Tái An không chết sớm, vậy ngày sau ắt có thế đạt đến cảnh giới đại Tòng sư, mấy chục nám về sau, nhà họ Hoấc châc chắn không thế địch lại được nhà họ Kim”.
“Đáng chết! Nhà họ Kim vốn dĩ đã rất coi trọng sức mạnh võ đạo, đến nay còn xuất hiện một thiên tài như Kim Tái An”.
Sác mặt Hoâc Tú Tú vỏ cùng khó coi siết chặt nâm đấm: “Nếu như Kim Tái An thực sự trở thành đại Tòng sư, vậy thì cho dù có ông nội tòi bảo vệ, nhà họ Hoắc sợ là sẽ phải nhường lại vị trí gia tộc đứng đầu”.
“Haiz! Dù gì Hoầc lão ca tuổi tác đã cao, đợi khi Kim Tái An nổi lên, thì có lẽ lúc đó Hoắc lão ca đã…*.
Ông Lữ thở dài bất lực, đưa ra đê nghị: “Cò chú vân nên xem xét đến việc liên hòn với nhà họ Kim đi, cho dù cô không coi trọng Kim Tái An, nhưng sau này anh ta châc chấn sẽ trở thành đại Tòng sư, cò gả cho anh ta cũng không thiệt thòi”.
“Tuyệt đôi khỏng!”
Hoâc Tú Tú kiên định lâc đầu, nói bằng giọng lạnh lùng: “Bố mẹ tỏi rất có khả năng là do bị nhà họ Kim hại chết, cho dù nhà họ Hoâc có bị tiêu diệt sạch, tòi cũng tuyệt đối không liên hòn với nhà họ Kim”.
“Ha ha! Giang Vũ, bây giờ cậu biết cách
biệt giữa chúng ta rồi chứ!”
Trên lỏi đài, Kim Tái Ai bặt cười ha hả, đác ý nói: “Nội kình thực thế hóa chính là bản lĩnh cúa một đại Tỏng sư mới có thế lĩnh ngộ ra được, mà cậu lại có thế ép tòi phái lấy ra con át chú bài cúa mình, cũng coi nhưcặu có bản lĩnh rồi!”
“Hóa ra còn có thế chơi như vậy à!”
Đối mặt với vê ngạo mạn của Kim Tái An, Giang Vũ cảm thấy có hứng thứ, lặp tức học theo bộ dạng của Kim Tái An nhấc bàn tay phải lên ngưng tụ chân khí.
“Ngu ngốc! Cậu lại dám mô phỏng lại chiêu thức của tôi, đúng là không biết tự lượng sức”.
Nhìn động tác cúa Giang Vũ, Kim Tái An đầy khinh bỉ châm chọc: “Tôi lấy cảnh giới Tông sư mới lĩnh ngộ ra được chiêu nội kình thực thể hóa này đã có thế nói là thiên tài trong số các thiên tài, mà cậu bây giờ mới chí là một nội kình đại sư, có mệt chết thì cậu cũng không thế…”.
Kim Tái An còn chưa nói hết câu, bàn tay phải của Giang Vũ đã có ánh sáng chói mát lóe lên, tiếp đến một thanh đao năng lượng dài đến mười mấy mét bỗng nhiên xuất hiện trong tay anh.
Nhìn thấy cảnh này, Kim Tái An đần thộn cá mặt.
Mọi người đứng xem cũng ngây ra như phồng.
“Mẹ kiếp! Giang Vũ lại cũng thực thế hóa được nội kình”.
Đến ông Lữ vô cùng lão luyện cũng không nhịn được mà buột miệng chửi bặy, hốt hoáng nói: “Hơn nữa thanh đao mà anh ta ngưng tụ ra còn dài đến mười mấy mét, tích lũy nội kình thế này cũng khủng khiếp quá đi!”
Hoâc Tứ Tú há hốc miệng, hai mắt trợn to, đã mất đi khả năng ngôn ngữ.
Đến cá anh em nhà họ Ngô cũng bị chiêu này cúa Giang Vũ làm cho trợn mắt há mồm, khoa trương quá vậy!
“Đây chính là cái được gọi là nội kình thực thế hóa đó à?’
Giang Vũ nhấc thanh đao dài mấy mét, mang ý đùa cợt nhìn về phía Kim Tái An: “Hình như cũng chẳng có gì là khó”.
Kim Tái An nhìn vào con dao nhỏ dài nửa mét trong tay mình, lại nhìn vào thanh đao dài mấy mét trong tay Giang Vũ, bất giác nuốt một ngụm nước bọt, mẹ nỏ ức hiếp người quá thế!
“Đến đây nào! Quyết thàng bại nào!”
Giang Vũ nhẹ nhàng hạ cánh tay xuống, đầu mũi đao của thanh đao dài mười mấy
mét đã sắp chọc cá vào mũi cúa Kim Tái An.
“Sao có thế như vậy?”
Kim Tái An vội lui về phía sau, khó hiểu nhìn về phía Giang Vũ: “Sao cậu cũng có thế thực thể hóa nội kình?”
“Anh đoán xem!”
Giang Vũ nhếch miệng cười, không hề trả lời trực tiếp.
Đây là do anh học theo dáng vẻ của Kim Tái An, lọi dụng chân khí ngưng tụ thành thanh đao, chắng hề liên quan gì đến việc thực thế hóa nội kình.
Còn về nói vì sao mà Giang Vũ có thế ngưng tụ được thành còng, đó là bởi vì anh đã có thế vận dụng chân khí một cách nhuần nhuyễn từ láu.
Bất kể là pháp thuật hay là trận pháp, về bản chất đều là một loại chiêu thức thực chất hóa chân khí và phóng ra ngoài, trước mắt chỉ là ngưng tụ chân khí thành thanh đao, đối với Giang Vũ mà nói không hề khó khăn gì.
“Đoán cái ông nội cậu!”
Kim Tái An phân nộ chửi một câu, nghiên răng nói: “Cho dù cậu có thể thực thể hóa nội kình thì cũng có gì đáng sợ, dù gì tu vi của cậu cũng không bàng tòi”.
Dứt lời, Kim Tái An liền vung con dao trong tay, vòng qua thanh đao dài mười mấy
mét sau đỏ tãng tốc xỏng đến.
“Thứ đồ hào nhoáng mà chẳng phù hợp trong chiến đấu*.
Giang Vũ lâc đầu, thu lại thanh đao chân khí, vung nám đấm đón đ‘âu.
Mặc dù Kim Tái An trong tay có thêm một con dao mà không biết uy lực ra làm sao, nhưng đối diện với thân pháp linh hoạt cúa Giang Vũ vần không thế tạo nên uy hiếp gì với anh.
“Nếu như đây là con át chủ bài cuối cùng của anh, vậy thì tỏi cũng không chơi cùng anh thêm nữa!”
Sau khi tránh được liên tiếp hai đòn tấn công của Kim Tái An, Giang Vũ bỗng nhiên nhâm vào trung mòn cùa Kim Tái An, bàn tay trái chặn lại bàn tay phâi cầm đao của anh ta, bàn tay phái cúa Giang Vũ lại nện một đấm vào bụng của Kim Tái An.
“Phụt!*
Kim Tái An kêu lên thảm thiết, con dao nội kình trong tay thoắt cái tan biến, ánh mât khó tin nhìn chám chầm Giang Vũ: “Cậu, cặu lại phế bỏ đan điền cúa tỏi!”
Một đấm này của Giang Vũ đã dứt khoát đánh nát đan điền khí hải của Kim Tái An.
Đối với tu sĩ võ đạo mà nói, đan điền bị phá thì tu vi cả người cũng sẽ biến mất sạch,
ngày sau cũng không thế tu luyện được nữa.
“Tòi sẽ không nương tay với bất cứ kê địch nào nữa”.
Giang Vũ từ từ thu lại nâm đấm, lùi về sau hai bước, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Kim Tái An: “Nếu như anh nói anh là thiên tài trong những thiên tài, lại một lòng muốn giết chết tôi, vậy thì tôi cứ dứt khoát phế bỏ anh luôn, đế ngày sau anh không thế tiếp tục gây phiên toái cho tỏi nữa”.
“Cậu, cậu thật quá ác độc!”
Kim Tái An sâc mặt trấng bệch ôm phần bụng dưới, có nằm mơ cũng không ngờ được tỷ thí võ nghệ nhiều lần như thế, đây là lần đầu tiên thua, mà lại phái trả một cái giá quá đắt như vậy.
“Anh muốn lấy mạng của tỏi, mà tỏi chỉ là phế đi tu vi của anh, nhưng không giết anh đã là nương tay lầm rồi*.
Giang Vũ châp tay sau lưng, mặt không có biếu cảm gì nói: “Nếu không phái vì gốc dược liệu trăm nám tuổi và anh còn phải quỳ xuống dập đ’âu với tôi, thì anh đã là một người chết rồi”.
“Khốn kiếp, có giỏi thì cậu giết tôi đi!”, Kim Tái An sâc mặt xám như tro tàn rống lên.
Tu vi bị phế bỏ, đối với bất kỳ một võ đạo Tòng sư nào mà nói đều như sống không
bằng chết.
Càng huống hồ anh ta lại là một thiên tài võ đạo, ngày sau chác chân có thế trở thành đại Tòng sư, bây giờ lại biến thành một kẻ tàn phế, sống không bàng chết mà!
“Anh chết rói, tòi tìm ai đòi gốc dược liệu trám nám tuối kia chứ!”
Giang Vũ cười gian, nói bằng giọng trêu cợt: “Chảng qua trước đỏ, tỏi phải đế anh quỳ xuống dập đầu với tỏi ba cái, đây chính là tiên CƯỢC thêm mà anh tự mình thêm vào”.
“Đừng mơ! Tòi chính là cặu chủ của nhà họ Kim, há có thể quỳ xuống dập đ’âu với loại tép riu như cậu*.
Kim Tái An đã bị phế bỏ tu vi, dùng ánh mắt oán hận cùng ác độc nhìn Giang Vũ nói: “Có giỏi thì cậu cứ giết tòi đi, nhà họ Kim chắc chắn sẽ không tha cho cậu đâu!”
“Cho dù tôi không giết anh, nhà họ Kim cũng sẽ chầng buông tha cho tòi, tòi chẳng quan tâm!”
Giang Vũ nhún vai tỏ vẻ chẳng quan tâm, giọng điệu đầy thám ý nói: “Tỏi và anh là thi đấu có đặt cược, tất cá mọi người ớ đây đều có thế làm chứng, chẳng lẽ anh muốn chơi bấn?”
“Hừ! Ai dám làm chứng cho cậu ta!”
Kim Tái An dùng ánh mát oán độc quét
mắt nhìn một đám khán giá đứng quanh bờ hồ.
Trong một thoáng tất cả lặng phât như tờ, không có người nào dám đáp lời.
Cho dù là Hoâc Tú Tú giờ phút này cũng không muốn chọc vào một Kim Tái An đang gân như phát điên.
“Nhìn thấy chưa?”
Kim Tái An ngạo mạn nhìn Giang Vũ: “Không có ai cỏ thể chứng minh được giữa chúng ta có cá cược gì, muốn tòi phải quỳ xuống dập đầu với cặu, kiếp sau cũng không có đâu!”