Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Chương 148: Quỳ gối dập đầu
“Đám người hóng chuyện này đúng là không có chút chí khí nào cả!”
Thấy cả hiện trường không có người nào dám hó hé, Giang Vũ thất vọng lâc đ’âu: “Bọn họ không làm chứng cũng chắng sao, tòi có cách đế khiến anh phái tuân thú lời hứa”.
“Cậu nâm mơ…*.
“Bốp!”
Kim Tái An vừa mới định mở miệng nói, Giang Vũ đã vung tay cho một bạt tai lên mặt anh ta.
“Cậu dám đánh tôi?”
Kim Tái An một tay ôm má, một tay ôm mặt, hai mắt vằn đó nhìn chằm chằm Giang Vũ.
“Tôi đã phế cá tu vi của anh rồi, anh nói xem tôi có dám đánh anh không*.
Mặt Giang Vũ chẳng cỏ biểu cám gì hói: “Anh quỳ hay không quỳ?”
“Tôi quỳ cái ông…*.
“Bốp!”
Giang Vũ lười chắng thèm nói chuyện, dứt khoát thảng tay cho thêm một bạt tai nữa.
“Khốn kiếp, nhà họ Kim tuyệt đối sẽ
không tha cho cậu”.
“Bốp, bốp…”.
Thấy Kim Tái An vần còn cứng đầu như vặy, Giang Vũ cũng chẳng khách sáo, một tay túm lấy đâu, tay còn lại điên cuông chào hỏi hai má cúa anh ta, âm thanh vang lên giòn giã.
“Đừng đánh nữa, tỏi quỳ, tòi quỳ!”
Sau khi ăn mười mấy cái tát, Kim Tái An không chịu được nừa, quỳ phịch xuống đất trước mặt Giang Vũ.
Cho dù mười mấy cái tát này Giang Vũ đều không dùng hết sức, nhưng đối với Kim Tái An đã mất sạch tu vi lúc này mà nói, không có nội kình bảo vệ thân thể, cả gương mặt bị đánh đến mức sưng to như đầu heo.
“Đúng là thân lừa ưa nặng, làm thế này từ sớm thì cỏ phải không bị ăn tát không”.
Giang Vũ khinh thường nhìn Kim Tái An: “Dập đầu đi, ba cái!”
“Tòi đã quỳ xuống với cậu rồi, cậu đừng có hiếp người quá đáng!”, Kim Tái An nghiến rãng nghiến lợi rít lên.
“Vậy thì tiếp tục ăn tát đi!”
“Đừng đừng đừng, tòi lạy, tòi lạy!”
Nhìn thấy Giang Vũ nhấc tay lèn, trong mât Kim Tái An ngập vẻ khiếp đảm, nhanh
chỏng dập đâu ba cái với Giang Vũ.
Lúc này, Kim Tái An không những thua trong cuộc tí võ, mà còn mất hết cá mặt mũi nữa.
Chẳng bao lâu nữa, chuyện này sẽ truyền khăp phố lớn ngõ nhỏ.
“Anh chuẩn bị lúc nào, đưa cho tòi gốc thảo dược một trám nám tuổi kia?”
Giang Vũ cười híp mắt hỏi.
Kim Tái An nhẫn nhịn phần nộ cùng nhục nhã, gian nan đứng dậy, dùng giọng khiêu khích nói: “Thảo dược ở nhà tòi, cậu có gan đi lấy không?”
“Nhà anh cũng đáu phải long đàm hố huyệt, tỏi có gì mà không dám đi!”, Giang Vũ đầy vẻ chẳng quan tâm đáp lại.
“ĐƯỢC! Chiều nay tòi ở nhà họ Kim đợi cậu, cậu có gan thì đến mà lấy dược liệu*.
Đáy mât Kim Tái An chứa đầy oán hận, chỉ cần Giang Vũ dám đi đến nhà họ Kim, vặy thì chác chàn sẽ chỉ có đi mà không có về.
Lời vừa dứt, Kim Tái An liền cúi gâm đầu đi xuống khỏi lói đài.
Hai vệ sĩ lập tức bước lên trước dìu đỡ Kim Tái An với bộ dạng chật vật rời khỏi hiện trường, đúng là quá mất mặt.
Mãi đến khi Kim Tái An rời đi, quân
chúng xung quanh mới dám mớ miệng nói chuyện, ngay lập tức ồn ào như ong vỡ tố.
“Ông trời ơi! Kim Tái An lại thua bởi Giang Vũ, đúng là khòng thế tưởng tượng nối*.
“Tu vi của Kim Tái An bị phế bỏ rồi, trước mặt tất cá mọi người ăn bao nhiêu cái tát, còn bị ép phải quỳ xuống dập đầu, nhà họ Kim tuyệt đối sẽ không bó qua dễ dàng!”
“Nhà họ Kim không dê dàng bỏ qua thì đã làm sao? Thực lực của Giang Vũ mạnh như thế, sợ là nhà họ Kim cũng chẳng làm gì được anh ấy”.
“Không hố là người đàn ông lọt vào mât xanh cúa cò Ký, hóa ra lại khủng khiếp như thế”.
“Kim Tái An vốn dĩ là một thiên tài võ đạo, nay lại bị người ta phế bỏ tu vi, thảm quá!”
“Cỏ chủ, cô không cần lo lâng ngày sau Kim Tái An sẽ trở thành mối đe dọa với nhà họ Hoàc nữa rồi*.
Ông Lữ với vẻ mặt quái dị nói: “Thâng nhóc Giang Vũ này đúng là ác thật, cứ thế đánh nát đan điền của Kim Tái An, khiến anh ta từ nay Vê sau trở thành một ké vò dụng”.
“Tòi cũng không ngờ được thầng nhóc
kia lại ra tay ác độc như vậy”.
Hoâc Tú Tú nhíu chặt hai đầu lòng mày nhìn châm châm Giang Vũ: “Nhà họ Kim tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh ta”.
“Đi về triệu tập nhân lực, nếu như chiều nay Giang Vũ thực sự dám đi đến nhà họ Kim, vặy chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn để tiếp ứng cho anh ta”.
“Người này quả thực bất phàm, chỉ là thủ đoạn quá mức độc ác”.
Ông Lữ biếu cám phức tạp nhìn Giang Vũ: “Cậu ta lại công khai phê bỏ tu vi của Kim Tái An, sợ là dù nhà họ Hoâc có ra mặt, thì nhà họ Kim cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua”.
“Tỏi không dự định đi cùng anh ta vào nhà họ Kim, chí c‘ân ớ bên ngoài tiếp ứng là được”.
Hoâc Tú Tú khẽ nheo mât, nói bâng giọng hờ hững: “Nếu như anh ấy không ra khỏi nhà họ Kim được, vậy cũng chỉ cỏ thế trách anh ta quá ngòng cuồng và tự đại”.
“Thầng rồi, thâng rồi, anh rế cậu thâng rồi!”
Tôn Lệ Lệ phấn khích kéo cánh tay Ngô Tuyết Tình: “Chị họ cậu đúng là mât mù rồi, lại bỏ lỡ một người đàn ông ưu tú như vậy”.
“Nếu là tỏi được gả cho anh ấy, tòi sẽ
bâng lòng làm mọi thứ cho anh ấy”.
“Người ta bây giờ là bạn trai của cỏ Kỷ, cậu đừng có ảo tưởng nữa”.
Ngô Tuyết Tình trợn mât lườm Tòn Lệ Lệ, quay người đi ra ngoài.
“Cậu đi đáu, không đợi anh rể cậu à?”, Tôn Lệ Lệ khỏ hiếu hỏi.
“Anh ấy phế đi tu vi của cậu chú Kim, nhà họ Kim không thế nào tha cho anh ta”.
Ngỏ Tuyết Tình chắng quay đầu lại nói: “Tôi và cậu đều biết thực lực của nhà họ Kim ở thành phố Ngô này thế nào, tôi không muốn bị anh ta liên lụy đến chết”.
Sấc mặt Tôn Lệ Lệ thoáng thay đối, quay đầu lại nhìn Giang Vũ một cái xong, liền vội vàng đuối theo Ngỏ Tuyết Tình.
Anh em nhà họ Ngô và Nghiêm Phá Quân cháng có thời gian đế tâm đến hai con nhóc, hưng phấn chạy lẻn lôi đài, nhưng lại phát hiện ra Giang Vũ cứ nhìn chằm chằm vào hồ nước khỏng nhúc nhích.
“Đại ca, anh sao vậy?”, Ngô Khai Thiên hiếu kỳ hỏi.
“Tôi đang nhìn cái nước… không có gì!”
Giang Vũ lắc đầu, lầm bầm nói: “bây giờ người đông quá, đợi buối tối không có ai rồi lại đến đây nghiên cửu cho kỹ vậy!”
“Đi thòi! Vất cá cả buổi sáng rồi, cũng phải đi án cơm trưa thôi!”
Giang Vũ luyến tiếc thu lại tám mât: “Ăn no uống đủ xong, chúng ta đi đến nhà họ Kim lấy dược liệu”.
Một hàng bốn người đi dọc theo hành lang về phía bén bờ hồ trong vô số ánh mât nhìn chăm chú.
Vừa mới lên đến bờ, Giang Vũ lặp tức cám nhận được một luồng sát khí, quay đ‘âu lại nhìn, chí thấy Hạ Kiến Tài đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.
“Cậu chủ Hạ còn chưa đi, là định giết tòi ngay bây giờ đế trả thù cho Lăng Vân à?”
Giang Vũ dừng chân lại, chủ động hỏi chuyện Hạ Kiến Tài.
“Đừng tưởng cậu đánh bại được Kim Tái An, thì đã giỏi lâm!”
Hạ Kiến Tài cười hờ hững, giọng đầy thâm ý nói: “Cậu đối xử với Kim Tái An như vậy, nhà họ Kim sẽ không tha cho cậu. Đợi cậu qua được cửa ải của nhà họ Kim, mới có đủ tư cách đế bốn thiếu gia đây đích thân ra tay”.
“Thằng nhãi con này đáng ghét thế!”
Ngô Khai Sơn bực bội bước lên trước một bước: “Tỏi bây giờ đánh anh ta tàn phế luôn nhé?”
“Không c‘ân thiết!”
Giang Vũ lâc đâu, khẽ nheo mât nói: “Người không phạm ta, ta không phạm người. Bốc phét cũng không phạm pháp, đợi khi anh ta thực sự làm gì bất lợi với tòi, tòi tuyệt đối sẽ không khách sáo với anh ta”.
“Cậu cảm thấy tòi đang bốc phét với cậu à?”
Hạ Kiến Tài nhíu mày, dùng giọng lạnh lùng nói: “Tòi và Lăng Vân là anh em kết nghĩa, nhất định sẽ báo thù cho anh ta…*.
“Vậy chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là anh và tôi cũng lèn đài tỷ thí?”
Giang Vũ mất kiên nhấn ngắt lời Hạ Kiến Tài.
Hạ Kiến Tài xiết chặt nâm đấm, im lặng một giây sau bổng nhiên cười nói: “Giết gà cần gì dao mổ trâu, đợi cậu qua được cửa ải của nhà họ Kim rồi nói đi!”
“Chỉ chém gió thòi à, nhạt nhẽo!”
Giang Vũ bĩu môi, không quan tâm đến Hạ Kiến Tài nữa mà bỏ đi.
Bên trong nhà họ Kim.
“Đồ khốn kiếp này, mặt mũi của nhà họ Kim bị mày làm cho mất sạch rồi!”
Một người đàn ông trung niên mặc đồ tây, vừa tức vừa đau lòng chí vào Kim Tái An
rống lén: “Mày với Giang Vũ kia tỷ võ, tại sao không tra rõ về cặu ta trước?”
“Mày là truyền nhân tốt nhất mà nhà họ Kim bao nhiêu năm nay mới có được, là thiên tài có khả năng đột phá đại Tông sư trong tương lai, nay lại bị người ta phế bỏ tu vi, đúng là không biết thương thân gì cả!”
Người đàn ông trung niên này chính là bố của Kim Tái An, gia chủ của nhà họ Kim bây giờ, Kim Xương.
“Ba! Con cũng không ngờ được Giang Vũ rõ ràng chí có tu vi là nội kình đại sư, nhưng lại có thế đánh con thành thế này”.
Kim Tái An vê mặt đầy tủi thân nhìn Kim Xương: “Sớm biết thế này, con chắc chân sẽ không thi đấu với cậu ta*.
“Giang Vũ, cậu dám phế con trai tỏi, khiến nhà họ Kim mất hết mặt mũi, tòi nhất định phải khiến cho cậu sống không bâng chết”.
Sắc mặt Kim Xương sa sầm đi đi lại lại trong nhà, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù là ai cũng không bảo vệ cậu được!”
“Giang Vũ chiều này sẽ đến nhà chúng ta lấy dược liệu”.
Kim Tái An cố gắng chống người đứng dậy, nói bâng giọng oán độc: “Ba, ba nhất định phải báo thù cho con đó”.
“Chí cần cậu ta dám đến, vậy thì đưng mong sống đế đi ra!”
Vẻ hung dữ lặp lòe trong đáy mắt Kim Xương, ông ta phần hận gào lên: “Người đâu, lập tức thông báo cho tất cả các Cung phụng của nhà họ Kim lại đây!”
“Ba, chúng ta tốt nhất mời ông nội đến, đế châc chân đề phòng ngộ nhỡ…”.
“Im miệng! Đối phó với một Giang Vũ còn chưa đến mức phải mời ông cụ xuất sơn”.
Kim Xương bực tức quát một tiếng, ngất ngang lời Kim Tái An, dùng giọng cảnh cáo nói: “Ông nội mày là con át chủ bài bí mặt của nhà họ Kim chúng ta, đang bận đối phó với đứa cháu gái nhà họ Hoắc, không đến mức độ sinh tử tồn vong thì tuyệt đối không được làm phiền đến ông ấy”.