Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Chương 149: Thăm dò và cảnh cáo
Buối chiều!
Nhóm Giang Vũ ăn no uống đủ kéo nhau đến phía trước cửa của biệt thự nhà họ Kim.
“Cậu chủ, chúng ta thực sự phái đi vào à?”
Nghiêm Phá Quân thấp thỏm nhìn cánh cóng đóng chặt của nhà họ Kim: “Kim Tái An bị phế, nhà họ Kim chắc chần sẽ không tha cho cậu. Có lẽ lúc này bên trong sân của nhà họ Kim đã bày ra thiên la địa võng chí chờ cậu chui đầu vào thòi!”
“Chí một nhà họ Kim nho nhó, không đáng đế sợ!”
Ngỏ Khai Sơn cướp lời, dùng giọng điệu khinh thường nói: “Chí cần nhà họ Kim không có đại Tông SƯ trấn giữ, thì ba anh em chúng ta dư sức san bâng nơi này”.
“Không đến lúc nguy cấp, hai người đừng ra tay”.
Giang Vũ trịnh trọng nhâc nhở: “Tỏi cần một mói trường để mình trưởng thành, nếu như cứ mãi dựa vào sự báo vệ cúa hai người, thì tôi hỏng mất!”
“Đại ca yên tâm, không đến lúc bât
buộc, thì chúng tòi sẽ không ra tay”.
Ngô Khai Sơn biết Giang Vũ có lòng muốn rèn luyện trải nghiệm, lập tức bào đảm.
“Mấy người ăn cái này trước đã!”
Giang Vũ đưa cho ba người mồi người một viên thuốc màu trầng.
Ba người không hề do dự mà nuốt xuống, sau đó mới tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đáy là bùa hộ thân cúa chúng ta trong chuyến đi này!”
Giang Vũ cười cười, không giải thích cụ thế, giọng đ’ây thâm ý nói: “Tòi thực muốn xem xem nhà họ Kim có thế bày ra được trò gì?”
Bên trong biệt thự!
Kim Xương bệ vệ ngồi trên ghế chủ trong phòng khách, mặt không biếu cảm nhìn vào mấy chục mòn khách cúa nhà họ Kim, ai nấy tay cầm binh khí sắc bén, sát khí đằng đằng.
Đám cao thủ nội kình đại SƯ được nhà họ Kim nuôi dưỡng này, mặc dù không có kẻ mạnh Tòng sư, nhưng trong đó đã có đến tám vị nội kình đại sư đỉnh phong.
“Chư vị, nếu như thâng nhãi Giang Vũ kia thực sự có gan đến đây, vậy các vị hãy không tiếc giá nào mà giết chết người này”.
Trong đáy mắt Kim Xương có ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua, cất to giọng nói: “Người giết được Giang Vũ, tòi sẽ thưởng cho người đó năm triệu tệ, những người khác, sau chuyện này cũng sẽ có nám trăm nghìn tệ thù lao”.
“Gia chủ yên tám, cấu tặc Giang Vũ kia dám đánh bị thương cậu chủ, chúng tòi nhất định sẽ khiến cậu ta phải trả bâng máu”.
“Cho dù cậu ta có được sức mạnh của Tông SƯ, chúng tôi nhiều người thế này, cùng xông hết lên cũng chắc chắn có thế làm thịt được cậu ta”.
“Chí cân cậu ta dám đến, vậy hòm nay không phái cậu ta chết thì sẽ là tòi chết!”
Nghe Kim Xương đưa ra mức tiền thưởng cao ngất ngưởng, tất cà mọi người đêu vỏ cùng phân khích.
“Ba!”
Đúng vào lúc này, Kim Tái An ngồi trên ghế tựa nhỏ giọng nhắc nhở: “Giang Vũ kia có mối quan hệ sâu sác với Kỷ Tuyết
Tình, chúng ta nếu giết chết cậu ta có khi nào sẽ gặp râc rối không?”
“Kỷ Tuyết Tình nào?”, Kim Xương nghi hoặc nhìn về phía Kim Tái An.
“Chính là cò chủ của nhà họ Kỷ ở Kim Lăng!”
“Mẹ kiếp!”
Nghe vậy, Kim Xương giật mình bật nhóm dậy, phẩn nộ gào lên: “Cậu ta có quan hệ với Ký Tuyết Tình, sao mày không nói sớm hả?”
“Thời gian trước nhà họ Lăng ở tỉnh lị vì mạo phạm đến cò Kỷ mà cả nhà bị diệt mòn, mày lại dám đi chọc vào người của cò ấy, muốn hại chết cả nhà à?”
“Bây giờ Kỷ Tuyết Tình đã rời khỏi Giang Châu, hơn nữa nhà họ Ký hầu như không chấp nhận Giang Vũ, con mới đi tìm cặu ta gây chuyện”.
Kim Tái An vội vàng giải thích: “Con điêu tra rồi, Giang Vũ ban đâu là con rế ớ rế của một gia tộc nhỏ ở Giang Châu, bị vợ cãm sừng cho ba năm, cuối cùng thì ly hòn”.
“Từng kết hòn?”
Kim Xương nhíu mày, l’âm bầm nói: “Nhà họ Kỷ châc chân không thể nào để
một người đàn ông đã từng kết hòn làm chồng cúa Ký Tuyết Tình… nhưng mà, việc gì cũng phải cấn thận”.
“Ông chú! Bên ngoài có người gõ cửa, nói là đến lấy dược thảo!”
Một người làm bỗng nhiên từ bên ngoài chạy vào báo.
“Chư vị hãy nấp lại đã!”
Kim Xương nghĩ ngợi rồi quay sang dặn dò: “Tất cả cứ nhìn sác mặt của tòi hành sự’.
Lời vừa dứt, mấy chục cao thủ lập tức tản đi, đến sân vườn bên trong biệt thự đế mai phục.
“Ba! Ba đây là…”.
“Mặc dù nhà họ Kỷ không công nhận Giang Vũ, nhưng mà chúng ta vần phải làm rõ mối quan hệ giữa cậu ta với có Kỷ”.
Kim xương híp mât, nói bâng giọng điệu cấn thận: “Nếu không cho dù chỉ có một mình cò Kỷ báo vệ cậu ta, thì chúng ta cũng không chọc vào được”.
Rất nhanh, một hàng người bên phía Giang Vũ bước vào trong sân vườn.
“Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, cậu Giang còn dám đến nhà họ Kim
tòi đế lây dược liệu à!”
Kim Xương đối một bộ mặt tươi cười, nhiệt tình bước lên chào hỏi Giang Vũ: “Tòi là Kim Xương gia chủ của nhà họ Kim, cũng chính là bố của Kim Tái An, không kịp tiếp đón, thất lể thất lề!”
“Nghe danh đã lâu!”
Đưa tay không tát người mặt cười, Giang Vũ lịch sự châp tay đáp lại: “Tại hạ Giang Vũ, mạo muội đến đáy, mong lượng thứ”.
“Đến nhà là khách, mời cậu Giang vào!”
Kim Xương nhiệt tình đón tiếp Giang Vũ vào trong phòng khách.
Nghiêm Phá Quán và anh em nhà họ Ngỏ thức thời đứng đợi bên ngoài sân cúa biệt thự.
Sau khi ngồi vào chô, vé mặt Giang Vũ bình tĩnh nhìn về phía Kim Tái An đang ngồi ớ phía đối diện.
Sắc mặt Kim Tái An sa sầm nhìn châm chằm Giang Vũ nhưng không hề mở miệng nói chuyện, mà chờ đợi quyết định sau cùng của bố mình.
Sau vài cáu chuyện phiếm, Giang Vũ khó hiểu nhìn Kim Xương: “Tòi đã phê’ đi
con trai thiên tài của ông, ông lại không giận chút nào sao?”
“Cậu và con trai tòi tỷ thí còng bằng, cho dù nó có bị đánh chết, cũng chỉ có thể trách nỏ kém cỏi”.
Kim Xương đáp lại một cách vò cùng hiếu lý lẽ, cám khái nói: “Cậu Giang không hố là người được cò Ký coi trọng, lại có thế đánh thâng được ocn trai tòi”.
“Cỏ Kỷ đúng là có con mât tinh đời!”
Nghe ra ý thăm dò của Kim Xương, Giang Vũ mím cười nói: “ỏng là vì kiêng dè cỏ Ký, nên mới không dám xả giận với tòi à!”
Kim Xương cũng mỉm cười mà không đáp.
“Õng không cần lo lắng!”
Giang Vũ thắng thừng nói: “Cỏ Kỷ đã về Kim Lãng rồi, sẽ không quản chuyện của tòi. Nhà họ Kỷ thì càng không cần phải nói, bọn họ hâu như chắng thừa nhận mối quan hệ của tòi và cò Kỷ, thậm chí còn muốn giết tòi nữa kìa!”
Nghe vậy, hai mat Kim Xương sáng lên, nhưng vẩn không yên tâm nói: “Nếu như lần này tỷ thí, con trai tòi đánh cậu bị thương nặng, cò Kỷ có đứng ra bảo vệ cậu
không?”
“Tòi đã nói rồi, cò Kỷ và nhà họ Kỷ sẽ không quản chuyện của tòi”, Giang Vũ hơi mất kiên nhẫn đáp.
“Tiếu tứ, cậu đúng là vần còn non lâm!”
Sau khi xác nhặn lại lần nữa, vẻ mặt Kim Xương liền lạnh hắn: “Nếu như hòm nay cậu cố ý tung hỏa mù mối quan hệ của cậu với cỏ Kỷ, thì tòi đúng là không dám động vào cậu”.
“Nhưng cậu lại dề dàng nói thật ra với tòi như vậy, thì đúng là muốn tìm chết!”
“Ba! Con đã nói rồi, nhà họ Kỷ và cò Kỷ sẽ không quàn cậu ta sống hay chết”.
Kim Tái An hết nhịn nối, nghiến răng nghiến lợi rống lên: “Tên khốn này phế mất tu vi của con, còn làm con phải chịu nhục nhã trước mặt bao nhiêu người, con nhất định phải đánh chết cậu ta”.
“L’ân này tòi đến đây vốn không định gáy chuyện, chỉ muốn lấy gốc dược liệu mà cặu chú Kim đã hứa giao ra”.
Giang Vũ híp mát, giọng nói đây hàm ý sâu sa: “Đường đường là nhà họ Kim, một trong ba đại gia tộc của thành phô’ Ngô, chác sẽ không nuốt lời chứ?”
“Hừ! NHà họ Kim tòi không phải là loại gia tộc không giữ chữ tín!”
Kim Xương lạnh lùng hừ một tiếng, nhấc tay chí về hộp quà đặt trên mặt bàn: “Đây là gốc nhân sám trám năm tuổi, cặu có gan thì lấy đi”.
“Nhưng nếu cậu không có gan lấy, vậy thì không thế nói nhà họ Kim tòi không giữ chứ tín”.
“Vậy thì đa tạ!”
Giang Vũ lười chẳng thèm nói thêm, đứng dậy đi vê phía hộp quà.
“Cậu trai trẻ, làm việc phải suy nghĩ cho kỹ”
Kim Xương bưng tách trà lên, vừa uống trà vừa cảnh cáo: “Nếu không, cậu buộc phái gánh chịu hậu quả do hành vi của mình gây ra”.
“Đa tạ đã nhác nhở, vậy tỏi không khách sáo nữa!”
Miệng Giang Vũ nói cảm ơn, nhưng lại chắng h’é do dự mà cầm hộp quà lên, xoay người đi ra bén ngoài.
“Xoảng!”
Giang Vũ vừa bước chân ra ngoài cửa, Kim Xương đã ném mạnh tách trà trong
tay xuống đất.
Theo tiếng loảng xoảng đố vỡ, mấy chục cao thủ võ đạo lúc trước mai phục trong vườn lặp tức nhào ra, bao vây lấy Gianq Vũ…