Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Chương 150: Cậu dám dùng độc, đúng là không có võ đức
- Home
- Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi
- Chương 150: Cậu dám dùng độc, đúng là không có võ đức
“Ôi trời, vẫn còn ấn giấu nhiều người như vậy sao?”
Nhìn những người có khí thế không tâm thường, vẻ mặt hung thần ác sát, trong tay đều cầm vũ khí sãc bén, sắc mặt của Nghiêm Phá Quân trở nên tái nhợt: “Tòi cảm thấy như bất kỳ ai trong số họ đều mạnh hon tôi!”
“ôi! Không hố là anh hai, anh cám ứng thật chính xác!”
Ngô Khai Sơn cảm khái lầc đâu: “Em vậy mà lại không phát hiện ra có đến tám đại sư đỉnh phong”.
“Đây chính là sự chênh lệch giữa tòng sư hậu kỳ và tòng sư trung kỳ”.
Ngô Khai Thiên cười đắc ý, nghiền ngầm nói: “Nhà họ Kim không hố là một trong ba gia tộc lớn ở thành phố Ngô, có đến ba vị tỏng sư cường già cùng nhiêu nội kình đại sư tọa trấn như vậy”.
Tuy bị phục kích nhưng anh em nhà họ Ngô hoàn toàn không đế tâm, một người là tòng sư hậu kỳ, một người là tòng sư trung kỳ, trong mât bọn họ thì những cao thủ tọa trấn của nhà họ Kim này chảng
qua chỉ là những con kiên.
“Ba vị tòng sư?”
Ngỏ Khai Sơn sửng sốt một chút rồi nghi hoặc hỏi: “Không phải chỉ có hai vị thỏi sao?”
“Ngoại trừ Kim Chiêm Long và Kim Tái An, những người đã từng chiến đấu với anh cà trước đây, thì gia chủ nhà này cũng là một tòng sư, hơn nữa thực lực cũng không kém hơn Kim Tái An”.
Ngô Khai Thiên liếc nhìn Kim Xương.
Nhà họ Kim là gia tộc võ đạo, ngay cả loại cậu chủ như Kim Tái An cũng là một tòng sư thì gia chủ tất nhiên cũng không phải là người thường.
“Ông cũng là tòng sư cường giả sao?”
Sau khi nghe Ngô Khai Thiên nói, Giang Vũ liền nghi hoặc quay lại nhìn Kim Xương.
“Chỉ là một đại sư đỉnh phong mà còn có thế nhìn thấu tu vi của tòi, khó trách cặu lại có thế đánh bại con trai tòi”.
Kim Xương nheo mat, lạnh lùng nói: “Tòi vốn còn định nê’ mặt cò Kỷ mà thả cặu đi, nhưng nếu cậu muốn lấy cây dược liệu kia thì tỏi sẽ không đế cho cậu sông sót rời khỏi nhà họ Kim”.
“Tòi đã đánh con trai òng tàn phế, cho dù tòi không lây cây dược liệu này thì ỏng cũng sẽ không buông tha cho tòi”
Giang Vũ bĩu mói, giơ tay đưa dược liệu cho Nghiêm Phá Quân, khinh thường nói: “Ông đã là tòng sư cường giả mà còn tập hợp nhiều người ở đây như vậy, hình như là quá kiêng dè tòi rồi”.
“Hừ! Đây là cậu tự tìm đến cửa muốn chết chứ không phải luận võ, tòi không có kiên nhẫn đấu với cậu”.
Kim Xương hừ lạnh một tiếng, tự tin nói: “Tòi chính là muốn dùng thực lực tuyệt đôi giết chết cậu”.
“Bố, không cần nhiều lời với hắn nữa, mau ra tay giết hân cùng đám người phía sau hân đi!”
Kim Tái An sốt ruột thúc giục.
“Tỏi hỏi cặu lần cuối, cò Kỷ thật sự sẽ không quan tâm đến chuyện của cậu sao?”
Kim Xương nheo mắt lại hói, dù sao ông ta vẩn có chút sợ hãi Ký Tuyết Tình.
“Tòi có thể nói rõ ràng thắng thân cho ông biết rằng cò Kỷ sẽ không can thiệp vào chuyện của tòi”.
Giang Vũ chẳp tay sau lưng, kiên định nói: “Hơn nữa, một mình tòi cũng đủ để đối
phó các người, không cần người khác người khác hỗ trự’.
“Rất có khí phách, vậy đế tòi thành toàn cho cậu!”
Kim Xương không hê do dự, lạnh lùng nói: “Ra tay, giết hết bọn chúng”.
Những môn khách vốn xem Giang Vũ là cây rụng tiền đã mất kiên nhẩn từ lâu, một nhóm người lập tức lao như điên về phía Giang Vũ. Kết quả là…
“Bang…”
Mấy chục môn khách nhà họ Kim đông loạt xông về phía Giang Vũ vừa mới ra tay thì đã ngã xuống đất, mềm nhũn như bùn nhão, chỉ có thế không ngừng rên rỉ.
“Sao lại thế này?”
Nhìn thây cánh này, sảc mặt hai cha con nhà họ Kim khẽ biến.
“Cậu đã làm gì vậy?”
Kim Xương cau mày nhìn chằm chàm Giang Vũ.
“Nếu như tòi đã dám đến nhà họ Kim lấy dược liệu thì cũng không sợ bị các người mai phục”.
Giang Vũ cười nhạt, giơ tay lấy ra một bình sứ nhỏ đã mở nap: “Đây là nhuyễn cân
tán mà tòi điều chế. Người đã trúng độc một khi vận chuyến nội kình thì độc sẽ bộc phát trong khoáng thời gian ngần, toàn thân mềm yếu, mất đi khả năng di chuyến”.
Anh em nhà họ Ngô và Nghiêm Phá Quân lúc này mới ngộ ra viên thuốc họ uống trước đó chính là thuốc giải độc, Giang Vũ đã lên kế hoạch cho mọi chuyện ngay từ đầu!
“Dám dùng độc, đúng là không có võ đức!”
Nghe nói như thế, Kim Tái An lập tức mảng chửi.
“Làm như các người có võ đức lâm vậy”.
Giang Vũ liếc nhìn Kim Tái An: “Các người cỏ thế ỷ đòng hiếp yếu, mai phục sẵn ờ đây, vậy tại sao tỏi không thế dùng độc?”
“Nhóc con hay lảm, không ngờ cậu còn có bản lĩnh này”.
Trong mắt Kim Xương lóe lên một tia sâc lạnh: ‘Xem ra tòi chỉ có thế đích thân ra tay!”
“ỏng nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động đó”.
Giang Vũ nhếch miệng cười, nhac nhở
nói: “Ông đứng gần tòi nhất cho nên cũng hít nhuyền cân tán vào nhiều nhất”.
“Cho dù ông là tòng sư cường giả thì một khi vận chuyến nội kình cũng sẽ bị bộc phát độc tố!”
“Cậu muốn lừa tòi sao, tòi không tin độc cúa cặu còn có thế ảnh hướng đến tòng SƯ”.
Kim Xương không phục hừ một tiếng, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an: “Nếu như hòm nay mình cũng ngã xuống giông như những người khác thì nhà họ Kim sẽ không còn ai có thế khống chế được Giang Vũ”.
“Vậy ông có muốn đánh cược không?”
Giang Vũ khinh thường nhìn Kim Xương nói: “Từ trước đến nay tòi không bao giờ thủ hạ lưu tình đối với những kẻ muốn giết tôi. Chí cần ông ra tay thì tôi cũng không ngại phế bỏ một vị tòng sư cường giả của nhà họ Kim”.
“Cậu…”
Sấc mặt Kim Xương đỏ bừng, ông ta thật sự không dám tùy tiện ra tay, ông ta đánh CƯỢC không nổi!
“Thật hèn nhát! Nếu ông không dám
ra tay thì tòi đi đây!
Giang Vũ lắc đầu thất vọng, lập tức xoay người bước ra ngoài.
Anh em nhà họ Ngò kéo Nghiêm Phá Quân đang đứng há hốc mồm, cùng đuối theo Giang Vũ.
Nghiêm Phá Quân tuy biết Giang Vũ là dược sư nhưng không ngờ Giang Vũ lại còn có thể dùng độc hạ gục hàng chục nội kinh đại SƯ cùng một lúc, khiến Kim Xương sợ đến mức không dám làm gì! Đúng là quá oai phong!
Vì Tân trước Giang Vũ đã suýt chết trong tay Ký Thường Viền và Thanh Long cho nên anh đã vắt óc suy nghĩ ra nhiều quân bài bảo mệnh khác, nhuyẻn cân tán chính là một trong số đó.
Giang Vũ không chí tập trung tu luyện võ đạo mà còn tinh thông huyền thuật, trận pháp, cố độc,… cùng nhiều thú đoạn khác. Anh phải chuấn bị đầy đủ toàn diện để giữ mạng của mình.
“Giang Vũ, cậu đã lây được vật liệu rồi thì đế lại thuốc giải đi!”
Nhìn theo bóng lưng cúa Giang Vũ, Kim Xương giận dữ gầm lên.
“Nhà họ Kim là một trong ba gia tộc
lớn ở thành phố dược liệu này, nếu ngay cả loại độc nhỏ này cũng không chữa được thì đúng là đáng xấu hố”.
Giang Vũ xua tay mà không quay đâu lại, anh sẽ không giái độc cho những người này!
Đối với chuyện Giang Vũ đến nhà họ Kim lấy dược liệu, các thế lực ớ khầp nơi đêu phái người đến âm thầm theo dõi.
Sau khi theo dõi trận luận võ giữa Giang Vũ và Kim Tái An, có rất nhiều thế lực muốn chiêu mộ Giang Vũ vào hàng ngũ của mình.
Tuy nhiên, những người này cũng khỏng vội xuất hiện, bọn họ đều đang chờ xem Giang Vũ có thế sống sót ra khỏi nhà họ Kim hay không?
Khi Giang Vũ bước ra khỏi cổng nhà họ Kim mà không bị tốn hại gì, tất cá những người đang âm thâm theo dõi đều bị cả kinh.
“Giang Vũ đã bình an vò sự trở về. Chảng lẽ nhà họ Kim không làm khó hán sao?”
“Không phải chứ! Kim Tái An đã bị đánh tàn phế, nhà họ Kim khòng thế không trả thù Giang Vũ, sao có thể dễ dàng thà
hán ra ngoài như vậy?”
“Chắng lẽ nhà họ Kim thật sự đáng tin cậy như vậy? Chắng những không làm khó hắn mà còn thực hiện đúng lời hứa của mình?”
“Các người suy nghĩ nhiêu rồi, tôi đoán nhà họ Kim đã nế mặt cô Ký cùng nhà họ Ký cho nên mới không làm khó Giang Vũ”.
“Đúng đúng! Biết nhà họ Lăng bị diệt, nhà họ Kim cũng không dám đâc tội cò Kỷ!”
“Cò chủ, người này thật sự khiến cho người ta phải kinh ngạc!”
Ông Lữ đang ngồi ở ghế phụ cúa một chiếc ô tò, nhìn Giang Vũ trước mặt với vẻ mặt phức tạp: “Kim Xương là tông sư trung kỳ, hơn nữa còn vò cùng yêu thương Kim Tái An, óng ta không thế đế Giang Vũ đi dẻ dàng như vậy được”.
“Nhưng hiện tại Giang Vũ vần bình an vò sự, điều này chứng tỏ Kim Xương không có cách nào đối phó với tên nhóc này, chẳng lẽ hắn còn mạnh hơn Kim Xương sao?”
“Hừ! Anh ta mới vào trong chưa đầy
hai mươi phút, nhất định là dùng tên cúa cô Ký đế hù dọa Kim Xương “.
Hoắc Tú Tú ngồi ở ghế lái, khinh thường hừ lạnh nói: “Gây ra chuyện lớn như vậy, cuối cùng vấn phái dựa vào danh tiếng của cò Kỷ đê cáo mượn oai hùm. Thật là vò liêm sỉ!”
“Cho dù thế nào thì hần cũng đã thâng nhà họ Kim”, ông Lữ mím cười nói.
“Cũng đúng, còn sống là tốt rồi!”
Hoác Tú Tú gật đầu, mở cửa xe: “Bây giờ cháu sẽ dẳn anh ta đến gặp ông nội!”
Khi Hoâc Tú Tú xuống xe, cò ta nhìn thấy rất nhiêu người chạy v’ê phía Giang Vũ, người chạy nhanh nhất là một người đàn òng trung niên hói đâu.
Hoắc Tú Tú dừng bước, kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên hói đầu: “Tạ Bảo Khánh vây mà cũnq tìm đến Gianq Vũ!”