Con Gái Tài Xế Giả Mạo Tôi, Xem Tôi Vả Mặt Cô Ta Thế Nào - Chương 2
Bố Khương Viện là ông trùm bồn cầu Giang Hải Triều ư? Nhưng họ Khương của Khương Viện và họ Giang của Giang Hải Triều đâu cùng chữ? Cô ta chẳng thèm tìm hiểu gì cả à? Trước khi nhận bố còn không xem kỹ thông tin của bố cô ta ư?
Còn nữa, bố cô ta là ông trùm bồn cầu Giang Hải Triều, vậy bố tôi là ai?
Tôi đột nhiên ngây người suy nghĩ vài giây. Khương Viện tưởng tôi sợ rồi, bắt đầu đẩy tôi: “Giờ biết sợ rồi à? Vậy mau dọn đồ của mày đi, trải giường và gấp gọn chăn cho tao nữa.”
“Tay tao không thể làm mấy việc nhà này được.”
Cô ta khoanh tay trước ngực, cứ đứng nhìn tôi như thể đang giám sát công việc vậy.
“Tao nói rồi, tao không đổi.”
Tôi đứng dậy: “Hôm nay ai dám động vào đồ trên giường tao thử xem?”
Khương Viện tức đến đỏ mặt, có lẽ không ngờ rằng đã tiết lộ quan hệ gia đình rồi mà tôi vẫn thờ ơ. Cô ta chỉ vào tôi nửa ngày không nói nên lời, cuối cùng giậm chân, tức tối nói: “Mày đợi đấy.” Cô ta giận đùng đùng đóng sầm cửa ký túc xá đi ra ngoài.
Tai cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Lúc này bụng đột nhiên réo lên, tôi mới phát hiện đã bốn giờ chiều rồi mà còn chưa ăn gì. Thế là tôi lấy điện thoại ra, gọi cho cậu bạn thân Cố Vân Châu. Bố Cố Vân Châu và bố tôi quen biết từ khi mới khởi nghiệp. Vì hai nhà đều ở Hải Thị nên mỗi dịp lễ Tết đều qua lại.
“Alo, Giang đại tiểu thư lâu rồi không gọi cho tôi đấy, bận gì thế?” Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng trêu chọc của Cố Vân Châu.
“Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, trường tôi ở gần nhà cậu, tối nay cậu mời tôi ăn cơm được không?”
Giọng nói vang dội bên kia lập tức truyền đến.
“Không thành vấn đề, vậy một tiếng nữa gặp nhau ở Giang Nam Công Quán nhé.”
Giang Nam Công Quán? Trung bình mỗi người cũng phải một hai vạn tệ đấy. Tên này cũng thật chịu chi. Nghĩ lại tôi cũng lâu rồi chưa ăn món cơm rang cua ở đó.
Cúp điện thoại xong, tôi vui vẻ thay quần áo chuẩn bị đi ăn. Đến nhà hàng, thấy Cố Vân Châu đang vẫy tay với tôi. Tôi nhanh chóng bước tới, cậu ấy kéo ghế cho tôi, mỉm cười rạng rỡ nhìn tôi.
“Giang đại tiểu thư nể mặt, hôm nay tôi mời.”
Tôi cũng chẳng khách sáo với cậu ấy, gọi hết những món mình thích.
“Cuộc sống đại học thế nào rồi? Chắc chán lắm nhỉ?” Cố Vân Châu chống cằm hỏi.
“Tôi nói cho cậu biết, chẳng chán tẹo nào. Cứ như đang đóng phim ấy.”
Tôi buôn chuyện với cậu ấy. “Trong ký túc xá tôi có một đứa con gái thế mà lại nói là con gái của bố tôi.”
“Bố tôi sẽ không có con riêng bên ngoài chứ?”
“Nhưng con bé đó cũng buồn cười lắm, bố tôi họ Giang chứ không phải họ Khương.”
“Tuy nhiên, những bức ảnh cô ta chụp lại đúng là xe của tôi, tôi cũng khá tò mò.”
“Cậu có thể giúp tôi điều tra xem không?”
Cố Vân Châu nghe xong cũng phấn khích lên. “Yên tâm, cứ giao cho tôi.”
“Phục vụ, cho thêm một bát Phật nhảy tường nữa.”
Ăn no căng bụng, đến mức đi không nổi. Cố Vân Châu đưa tôi về trường. Vừa về đến ký túc xá, đã nghe thấy tiếng cười nói ở trong. Đẩy cửa bước vào thấy có hai cô bạn cùng phòng mới cũng đã chuyển đến. Tôi chủ động chào hỏi họ: “Xin chào, tớ là Giang San San, khoa Công nghệ thông tin.”
Không biết Khương Viện đã nói gì với họ, cả hai đều không thèm để ý đến tôi, cứ như không nhìn thấy tôi, vẫn trò chuyện sôi nổi.
Sau vài giây, Khương Viện mới làm bộ kinh ngạc nhìn tôi: “San San, cậu vào lúc nào thế, bọn tớ mải nói chuyện quá không để ý. Cậu sẽ không giận đâu nhé?” Tôi hừ lạnh một tiếng.
Cô ta không nhanh không chậm giới thiệu với hai người bạn cùng phòng mới:
“Đây là Giang San San, khoa Công nghệ thông tin.”
Hai người kia mới nhạt nhẽo mở lời.
“Trần Tiểu Văn, cũng khoa Công nghệ thông tin.”
“Đường Tử Hàm.”
Vẻ mặt miễn cưỡng của họ cứ như thể tôi đang ép buộc họ giới thiệu về bản thân vậy. Nhìn ba người họ chẳng ai là đèn cạn dầu, tốt nhất là ít tiếp xúc thì hơn.
Giây tiếp theo, hai người kia như biến mặt vậy. Chẳng nhìn ra còn có hai bộ mặt thế này. Cười tươi như hoa với Khương Viện.
“Viện Viện, đây là kem dưỡng Lamer phiên bản mới nhất à?”
“Ái chà, Viện Viện, trong túi giấy của cậu có phải là túi mới mua không?”
Khương Viện từ một chiếc túi giấy màu cam lấy ra một chiếc túi Hermes.
Đường Tử Hàm tinh mắt lập tức xu nịnh: “Đây là phiên bản giới hạn đúng không? Nghe nói còn phải ‘phối hàng’ nữa. Khó mua lắm.”
Khương Viện vẻ mặt đắc ý: “Đây là bố tớ tặng, ông bảo là quà khi tớ đỗ đại học.”
Trần Tiểu Văn bên cạnh phụ họa: “Tớ ngưỡng mộ quá đi mất. Bố cậu thật tốt.”
Tôi vô thức liếc mắt một cái. Chiếc túi này, sao lại quen mắt thế nhỉ?
Giống hệt cái tôi mua tháng trước. Nhưng tôi nhớ cô nhân viên bán hàng của tôi bảo cả nước chỉ có một chiếc này thôi mà.
Khương Viện thấy tôi nhìn chằm chằm vào túi của cô ta. Cô ta cố tình đeo lên người đi vòng quanh trước mặt tôi một lượt. Cuối cùng tôi không nhịn được nữa: “Cho tớ xem một chút được không?”
Khương Viện đắc ý tháo túi xuống. Trần Tiểu Văn bên cạnh mỉa mai:
“Đồ nhà quê chắc chẳng biết túi da cá sấu trông thế nào nhỉ?”
“Cẩn thận đấy. Đừng làm xước nhé.”
Tôi cầm trên tay nhìn kỹ một lúc, phát hiện hóa ra là thật. Đường Tử Hàm thấy tôi cầm túi hơi lâu, nói chua ngoa: