Con Gái Tài Xế Giả Mạo Tôi, Xem Tôi Vả Mặt Cô Ta Thế Nào - Chương 3
“Đồ nhà quê xem cả buổi, chẳng biết xem ra được cái gì.”
Nói xong liền giật lại từ tay tôi.
Đúng lúc này, một chiếc hóa đơn nhỏ bay ra từ trong túi, rơi xuống chân tôi.
Tôi nhìn thấy thời gian và địa điểm mua hàng trên hóa đơn.
Đây chẳng phải là cái tôi mua ở trung tâm KM tháng trước sao?
Tôi càng chắc chắn hơn rằng, đây là túi của tôi. Đường Tử Hàm nhanh chóng nhặt hóa đơn lên, la lớn đầy khoa trương:
“Viện Viện, cậu giàu thật đấy. Chiếc túi này một trăm năm mươi vạn tệ cơ á!”
Khương Viện nghe thấy câu này, sau khi hết kinh ngạc thì lộ ra vẻ mặt thờ ơ:
“Lúc mua cũng không xem bao nhiêu tiền, bố tớ bảo thích thì cứ mua.”
“Một trăm năm mươi vạn tệ cũng tạm được thôi. Chẳng đáng là bao.”
Hai đứa chó săn lập tức sáp lại nịnh bợ:
“Viện Viện nhà cậu điều kiện tốt quá đi. Cậu đúng là bạch phú mỹ của trường chúng ta.”
Khương Viện nghe những lời này rất vừa tai. Làm động tác “suỵt” với hai đứa:
“Bố tớ là Giang Hải Triều, suỵt! Ông không muốn tớ quá phô trương ở trường nên mới không nói cho mọi người biết.”
Hai kẻ nịnh bợ reo lên như sóc đất:
“Á, tớ lại có vinh hạnh được ở chung ký túc xá với bạch phú mỹ.”
“Viện Viện, xin được bao nuôi.”
Đúng lúc này điện thoại tôi reo, là một tin nhắn WeChat. Cố Vân Châu:
“Điều tra ra rồi, Khương Viện là con gái của bác tài xế nhà cậu.”
Hóa ra là thế. Tất cả đều sáng tỏ. Mấy ngày trước bác Khương xin nghỉ phép, bảo đưa con gái đi học đại học. Bố tôi còn cho ông ấy mười vạn tệ.
Tôi cười lạnh nhìn Khương Viện.
Những thứ đã lấy của tôi, tất cả đều phải nhả ra.
3
Sáng sớm hôm sau. Vừa đến lớp, đã nghe thấy đám bạn xung quanh đang hóng chuyện.
“Các cậu biết không? Khương Viện hóa ra là con gái của Giang Hải Triều đấy.”
“Ối trời! Thật hay giả đấy?”…
Đúng lúc này, Khương Viện cũng bước vào. Cô ta mỉm cười với mọi người:
“Xin mọi người đừng bàn tán về tớ nữa nhé. Tớ muốn trải nghiệm cuộc sống đại học như người bình thường, các cậu như vậy sẽ khiến tớ gặp rắc rối đấy.”
Nói rồi, còn chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội.
Vài bạn nam lập tức bị cô ta mê hoặc, trở thành người ủng hộ cô ta.
“Bạn Khương Viện đúng là không hề có thái độ của người giàu có gì cả.”
Cô ta lập tức biến thành vẻ mặt ngượng ngùng ngồi xuống vị trí phía sau.
Trưa tan học xong, tôi ăn tạm gì đó rồi về ký túc xá xem phim.
Khương Viện và hai cái đuôi nhỏ của cô ta đi ra ngoài. Mãi đến tối mới về.
Tôi trở mình trên giường, không thèm để ý đến họ. Vẫn đeo tai nghe xem phim.
Bạn cùng phòng Trần Tiểu Văn “soạt” một tiếng kéo rèm giường của tôi ra. Tôi ngây người: “Cậu làm gì thế?”
Trần Tiểu Hàm hùng hổ chất vấn tôi: “Giang San San, có phải cậu đã trộm vòng tay của Khương Viện không?”
“Vòng tay gì cơ?” Tôi từ lúc về chưa hề xuống giường.
“Đồ nhà quê đừng giả vờ nữa, vòng tay Cartier của Khương Viện. Hơn bốn vạn tệ đấy.”
“Hôm qua vẫn còn ở đó, hôm nay cậu về thì nó biến mất, không phải cậu lấy thì là ai?”
Đường Tử Hàm bên cạnh nhìn chằm chằm tôi, như thể giây tiếp theo sẽ lục đồ của tôi vậy.
Khương Viện bên cạnh, cẩn thận kéo tay áo Đường Tử Hàm:
“Tử Hàm, hay thôi đi. Nhà San San điều kiện cũng không tốt lắm. Có lẽ có khó khăn.”
Đường Tử Hàm không chịu buông tha: “Viện Viện, cậu hiền quá nên mới bị bắt nạt.”
Nực cười. Tôi cái gì mà không mua được. Đến mức phải đi trộm vòng tay bốn vạn tệ của cô ta chắc.
“Tôi nói không lấy là không lấy, các người tin hay không thì tùy.”
“Hay là báo cảnh sát đi, đồ đắt tiền như vậy có thể lập án được đấy.”
Khương Viện lập tức can ngăn hai người bên cạnh. Nói rằng đều là bạn cùng phòng, không đến mức phải báo cảnh sát.
Mất rồi thì thôi, cũng không thể hủy hoại tiền đồ của người ta được, sau này sẽ có án tích.
Tôi tức đến bật cười. Hai kẻ nịnh bợ bên cạnh vẫn không ngừng khen Khương Viện xinh người bụng tốt.
Tôi không nghe nổi nữa. Chuẩn bị về nhà ở đêm nay. Nhìn ba người họ là lại thấy bực mình.
Vừa định gọi taxi, nghĩ lại nhà mình có xe sao lại lãng phí tiền làm gì.
Bèn gọi điện cho bác Khương nhờ ông đến đón.
“Alo, bác Khương, bác đến đường Tây Đồng đón cháu một chút nhé.”
Đầu dây bên kia ấp úng: “Tiểu thư, tôi hơi tắc đường. Đến muộn một chút được không ạ?” Tôi đồng ý.
Trong lúc chờ xe, lướt vòng bạn bè một lát. Ôi trời, Khương Viện ban ngày, thế mà lại dẫn hai đứa nịnh bợ kia.
Ngồi trên chiếc xe của tôi. Lần này chụp đủ rõ. Móc treo bông tuyết trên xe chính là cái của tôi.
Tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Khi bác Khương lái xe đến. Tôi giả vờ như không có gì xảy ra. Vừa ngồi lên xe.
Tôi đã hỏi: “Bác Khương, bác xịt nước hoa à?”
Bác Khương cười đáp: “Tôi già rồi, xịt nước hoa làm gì nữa ạ.”
Tôi thắc mắc hỏi: “Thế sao trong xe lại có mùi nước hoa thế?”