NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Con Gái Út Của Liễu Thúy Phân - Chương 15

  1. Home
  2. Con Gái Út Của Liễu Thúy Phân
  3. Chương 15
Prev
Next

Tôi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn mẹ nuôi:
“Mẹ nuôi, nếu có chuyện gì liên quan đến bà ngoại, sau này đừng giấu con nữa.”
Bà gật đầu, xoa nhẹ tóc tôi:
“Được, mẹ nghe con. Sau này có chuyện gì, mẹ sẽ nói hết. Con đã trưởng thành rồi, có những việc phải tự mình quyết định.”
Ca phẫu thuật thành công.
Bà ngoại phải ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian, sau đó, tôi và mẹ nuôi cùng đưa bà về nhà.
Bà ngoại vẫn đang trong thời gian dưỡng bệnh, còn tôi thì cần kiếm tiền để trang trải học phí và sinh hoạt phí.
Tôi chọn làm công việc phụ giúp ở thị trấn.
Ở thành phố có nhiều cơ hội kiếm tiền hơn, nhưng tôi không muốn để mẹ nuôi phải một mình gánh vác việc chăm sóc bà ngoại.
Mẹ nuôi sống một mình, còn Miêu Quân—người anh trai lúc nhỏ của tôi—đã ra ngoài làm việc từ lâu.
Gần đây, anh ấy gửi về một chiếc điện thoại nắp gập màu vàng hồng, kiểu dáng mà các cô gái rất yêu thích.
Đó là quà mừng tôi đỗ đại học.
Số điện thoại đầu tiên được lưu trong máy chính là của anh ấy.
Kèm theo điện thoại là hai nghìn tệ tiền mặt.
Trong phần ghi chú của điện thoại, anh ấy để lại một lời nhắn:
“Nguyệt nhi, em với anh đều uống chung một dòng sữa mẹ mà lớn lên, đã là anh em thì đừng khách sáo. Anh không có cho không đâu, anh chờ ngày em trả lại anh đấy nhé!”
Trước ngày tôi nhập học, ông ngoại ra tù và trở về nhà.
Suốt dọc đường, ông ta tràn ngập đắc ý, hưởng thụ những lời chúc tụng, nét mặt hớn hở.
“Dương Liễu Nguyệt, đúng là không hổ danh con gái của ta, làm rạng danh cả nhà họ Dương!”
Tất cả những người ngoài đều biết—tôi căn bản không phải con gái ruột của bà ngoại.
Chỉ là mẹ tôi vì muốn giữ công việc mà buộc phải nhờ bà ngoại và ông ngoại đứng tên nuôi dưỡng tôi, lợi dụng kẽ hở pháp lý để lách luật.
Nhưng dù thế nào, trên danh nghĩa pháp lý, tôi vẫn là con gái của bà ngoại và ông ngoại.
Chỉ cần nghĩ đến những gì ông ta đã làm với tôi, tôi đã thấy buồn nôn.
Nhưng bà ngoại lại có thái độ khác hẳn.
Bà đích thân múc một bát canh gà do mẹ nuôi gửi đến, ân cần đặt trước mặt ông ngoại.
“Lão Dương, bao năm qua ông chịu khổ rồi. Uống chút canh gà bồi bổ đi.”
Tôi rất muốn hỏi bà ngoại—vì sao bỗng nhiên lại đối xử tốt với ông ngoại như vậy?
Mắt ông ngoại đỏ hoe, một hơi uống cạn bát canh gà, vẻ mặt đầy thỏa mãn:
“Thúy Phân, lẽ ra bà nên đối xử với tôi thế này từ lâu rồi! Bao năm qua, tôi đối với bà tốt như thế, chẳng lẽ bà không biết?”
“Có mấy người đàn ông làm được như tôi? Không đánh vợ, không cờ bạc, không trăng hoa? Tấm lòng của tôi, bây giờ bà mới hiểu cũng chưa muộn.”
Ông ta liếc nhìn tôi, ánh mắt bỗng sáng lên:
“Thúy Phân, Nguyệt nhi giống bà hồi trẻ quá!”
Sắc mặt bà ngoại đột nhiên trầm xuống.
Ông ta vội vã giơ tay thề thốt:
“Tôi thề là tôi coi con bé như con gái ruột! Trước đây là tôi uống say nên hồ đồ, nhưng sau này, tuyệt đối sẽ không như vậy nữa!”
Tôi kinh hãi bỏ chạy vào phòng mình, trong lòng đầy phẫn nộ với cách làm của bà ngoại.
Thời gian trôi qua, tôi dần phát hiện ra sự thay đổi của ông ngoại.
Ông ta biến đổi theo từng ngày.
Bộ râu vốn phải cạo mỗi ngày, bỗng nhiên mọc chậm hẳn.
Làn da thô ráp, bóng nhờn, lỗ chỗ vết sẹo giờ lại trở nên nhẵn nhụi, trắng trẻo.
Yết hầu vốn lộ rõ cũng dần mờ nhạt.
Thậm chí, giọng nói vốn ồm ồm, thô lỗ, cũng trở nên mềm mỏng hơn.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi bèn chạy đến hỏi mẹ nuôi:
“Ông ta bị bệnh sắp c.h.ế.t rồi sao?”
Nếu thật vậy, thì đúng là ông trời có mắt.
Mẹ nuôi phì cười, nhếch mép nói:
“Chưa c.h.ế.t được. Mà nếu ông ta có chết, mẹ cũng muốn tự tay bỏ thuốc độc g.i.ế.c quách ông ta đi cho rồi. Nhưng bà ngoại con không muốn tự làm bẩn tay mình, không muốn mang tội sát sinh.”
“Bấy lâu nay, trong canh gà, canh cá mà ông ta uống, mẹ đều bỏ thêm không ít dược liệu.”
“Giờ thì hay rồi, ông ta không còn tính là đàn ông nữa.”
“Có khi phải gọi là… chị em với bà ngoại con ấy chứ!”
Tôi sững sờ đến mức không nói nên lời.
Mẹ nuôi vỗ vai tôi, giọng điềm nhiên:
“Bà ngoại con hận ông ta đến mức chỉ muốn ông ta chết. Nhưng thay vì g.i.ế.c ông ta, bà đã chọn cách khiến ông ta vĩnh viễn không còn khả năng làm tổn thương con nữa.”
“Chỉ khi ông ta trở nên ‘hiền lành’, con mới có thể an toàn.”
Hóa ra, là tôi đã hiểu lầm bà ngoại.
Tôi càng thêm kính phục bà, cũng từ đó, niềm hứng thú với thảo dược trong tôi ngày một mãnh liệt hơn.
Tôi vào đại học, bà ngoại đi theo làm người chăm sóc cho tôi.
Dưới sự giới thiệu của giáo viên trong trường, tôi dần có cơ hội làm gia sư dạy kèm cho nhiều học sinh.
Nhờ điểm thi đại học cao, lại giỏi hướng dẫn phương pháp học, ngày càng có nhiều phụ huynh tìm đến tôi.
Bà ngoại vui vẻ nói với tôi:
“Tiền công một ngày của con đã bằng lương cả tháng của người khác rồi đấy. Cháu gái của bà là giỏi nhất!”
“Nhưng làm người không thể quên ơn. Chúng ta phải mua quà cảm ơn người giáo viên đã giới thiệu việc làm cho con. Bà sẽ đi cùng con.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 15"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com