CÔNG BẰNG MÀ EM TỰ GIÀNH LẤY - Chương 9
“Lam Cảnh, em…”
Anh do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở lời:
“Em… có hận anh không?”
Tôi im lặng vài giây.
Nhìn vào mắt anh, thấy ánh sáng trong đó càng lúc càng u tối, như đang dần vỡ vụn.
Cuối cùng, tôi lắc đầu.
“Thật ra, em chỉ muốn… được công bằng thôi. Nói cho cùng, so với hận, em chỉ thấy không thể hiểu nổi.”
Tôi bình thản nói, hướng mắt nhìn xa xăm:
“Lương Dịch Sâm, em thật sự muốn biết — vì sao… anh lại thích người khác?”
Mười hai năm.
Không phải mười hai năm êm đềm, rực rỡ.
Mà là mười hai năm khó khăn, nhọc nhằn, cùng nhau cắn răng chịu đựng để bước qua.
Mười hai năm ấy…
Tại sao, anh lại có thể yêu người khác?
Anh cúi đầu, không nói gì.
Im lặng đến mức tôi tưởng anh sẽ không trả lời.
Nhưng cuối cùng, anh khẽ lên tiếng:
“Vì… có một khoảnh khắc, cô ấy rất giống em.
Giống cái phiên bản Diệp Lam Cảnh từng chịu hết mọi khổ cực trên đời.”
Tôi tin, anh đang nói thật.
Nhưng tôi cũng hiểu rõ — phản bội, mãi mãi là phản bội.
Anh phản bội tôi, tôi rời bỏ anh.
Công bằng thôi.
Tôi gật đầu, nhẹ giọng:
“Em hiểu rồi. Lương Dịch Sâm, chuyện của chúng ta… đến đây thôi.”
Anh cúi gập người, suốt từ lúc tôi đứng dậy cho đến khi rời đi, vẫn không ngẩng đầu lên.
Tôi không nghe rõ, anh có nói “được” hay không.
Chỉ nghe gió mang đến một câu:
“Diệp Lam Cảnh… xin lỗi em.”
Tôi không quay đầu lại.
Chỉ nhẹ nhàng đứng dậy, bước chân nhẹ bẫng, đi về phía cuối hành lang.
Rẽ một khúc —liền thấy Trình Thanh Lục đang đứng bên khung cửa sổ.
Ánh nắng rơi xuống người anh như một lớp ánh sáng dịu dàng.
Anh… vẫn đang đợi tôi.
13
Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn một cách suôn sẻ,
Trình Thanh Lục rủ tôi đến Đại học Hồng Kông để ôn lại quãng đời sinh viên.
Tôi gật đầu đồng ý.
Tôi cứ nghĩ anh sẽ dẫn tôi đi dạo quanh phòng tranh nghệ thuật.
Hoặc ít nhất là đến bức tường gạch đỏ nổi tiếng — nơi kỷ niệm trăm năm của trường để chụp tấm ảnh như khách du lịch.
Không ngờ, anh lại đưa tôi đến trước tòa nhà của Khoa Luật.
Hôm nay trời đẹp đến lạ, nắng trong và rực rỡ.
Anh như làm ảo thuật, lấy ra một chiếc thẻ sinh viên cũ từ đâu đó, xoay xoay vài vòng trong tay rồi đưa cho tôi:
“Trả lại em.”
Tôi nhận lấy, nhìn kỹ vài giây — là chiếc thẻ sinh viên tôi đã làm mất năm ấy.
“Vì sao lại ở chỗ anh?”
Anh bật cười:
“Anh nhặt được. Ban đầu tính đem trả lại cho em, nhưng lúc đó em lại nói…”
Anh ngừng lại một lúc, hắng giọng, rồi cố bắt chước giọng điệu ngày xưa của tôi:
“Pháp luật không phải giấy thông hành cho kẻ có đặc quyền. Nhà anh có thế lực thì đã sao, anh vốn không hiểu được giá trị thật sự của luật pháp.”
Tôi nhìn tòa nhà Khoa Luật mang đậm kiến trúc Tây phương trước mặt, ký ức chầm chậm ùa về.
Năm ấy, trong lễ khai giảng cho sinh viên mới, tôi là đại diện sinh viên năm hai được mời phát biểu.
Còn Trình Thanh Lục là sinh viên xuất sắc năm nhất — nhưng anh lại chẳng để tâm mấy. Có người hỏi anh vì sao học luật, anh chỉ thờ ơ đáp: “Cả nhà tôi đều học luật, tôi đi con đường này là dễ nhất.”
Lúc nghe thấy câu đó, tôi không thể diễn tả nổi cảm giác nghẹn ứ trong lòng.
Sau buổi lễ, anh đến bắt chuyện.
Tôi chẳng buồn giữ lễ phép, buông thẳng câu nói đó ngay trước mặt anh.
Ánh mắt anh lúc ấy tối lại, không vui chút nào.
Ai bị nói vậy cũng sẽ khó chịu thôi.
Trình Thanh Lục tiếp lời:
“Hôm đó, Lương Dịch Sâm tưởng anh đến gây sự, liền chắn trước mặt em.
Anh còn chưa kịp đưa lại thẻ sinh viên thì em đã đi mất rồi.”
Thì ra, người hôm đó… là anh.
Bất chợt, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc hơn.
Anh nhìn tôi, nhẹ giọng nói:
“Trước khi nghe em phát biểu, anh thực sự nghĩ học luật là con đường dễ nhất cho mình.
Nhưng sau hôm đó… anh mới biết trên đời còn có người như em.”
Tôi nhướng mày hỏi:
“Người như em là người thế nào?”
Anh đứng lại, mắt nhìn xa xăm:
“Là người vẫn tin rằng pháp luật luôn có công bằng.”
Tôi khựng lại.
Trong đầu chợt hiện lên bài phát biểu năm ấy —
“Ngay khoảnh khắc này, tôi xin thề trước quốc huy:
Sẽ không trở thành con rối kỹ trị bị giật dây bởi quyền lực.
Sẽ như thẩm phán Brandeis khi viết bản án về ‘Quyền riêng tư’,
mở ra ánh sáng giữa những khe chữ trong bộ luật cho kẻ yếu thế.
Dù tương lai có đối diện với hàng vạn cám dỗ, tôi cũng nguyện khắc ghi bài học đầu tiên tại Khoa Luật.
Trên trang đầu cuốn Bàn về tinh thần pháp luật, tôi từng viết bằng chính tay mình:
‘Không cầu thắng kiện, chỉ mong không thẹn với đạo lý pháp luật.’
Tôi chỉ cầu — công bằng.”
Những lời năm xưa, chỉ cần nghĩ lại vẫn như tiếng sét giữa trời quang.
Chấn động đến mức khiến lòng tôi bối rối, mang theo cả chút áy náy.
Tôi đá văng viên sỏi dưới chân, khẽ nói:
“Nhưng giờ em đã không còn làm được như vậy nữa rồi.
Pháp luật có thể còn công bằng…
Nhưng em không còn là người đi rọi sáng luật pháp nữa.”
Trình Thanh Lục cong môi cười nhẹ, lại lấy từ túi áo ra một chiếc thẻ khác.
Trên đó ghi:
[Trung tâm hỗ trợ pháp lý cộng đồng – Diệp Lam Cảnh]
“Anh đã nghỉ việc ở Ngôn Suất, chuẩn bị thành lập một trung tâm hỗ trợ pháp lý miễn phí, phục vụ toàn xã hội.
Không biết cô Diệp đây có muốn đồng hành cùng anh không?”
Tôi nhìn tấm thẻ ấy, đôi mắt sáng lên ngỡ ngàng.
Đưa tay nhận lấy, xoay đi xoay lại dưới ánh nắng.
Rồi gật đầu thật mạnh, nụ cười nở rộ:
“Em đồng ý!”
14
Trên con đường nhỏ quanh co bên cạnh Khoa Luật Đại học Hồng Kông, tôi và Trình Thanh Lục sóng bước đi cùng nhau.
Giọng nói của cả hai lúc cao lúc thấp,
nhanh chóng tan vào làn gió, hòa lẫn vào không khí mát mẻ.
“À đúng rồi, sao anh biết tôi bị dị ứng xoài vậy?”
“Em từng làm thêm ở tiệm trái cây, ông chủ cho mang hoa quả về nhưng em chưa bao giờ chọn xoài.
Năm ba, trước buổi diễn thuyết, em uống nhầm một ngụm nước ép xoài,
lúc xuống bục thì người đầy mẩn đỏ.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh:
“Trình Thanh Lục, ba năm đại học… anh theo dõi tôi suốt à?”
“Không có…”
“Vậy thì tốt.”
Vì — không chỉ ba năm.
Trình Thanh Lục nghĩ thầm trong lòng.
Tôi lại hỏi tiếp:
“À phải rồi, sao ảnh của anh lại xuất hiện trong mấy hồ sơ nhân viên dịch vụ mà tôi chọn vậy?
Anh đừng nói với tôi… anh là luật sư của Ngôn Suất ban ngày, ban đêm lại đi… ‘gà gà’ nha?”
“…Không phải.
Cái hội người mẫu nam đó, anh có cổ phần.
Hôm em đến, anh biết ngay.
Còn ảnh của anh… chắc nhân viên để nhầm thôi.”
“Ồ… thế, hôm đó ở nhà hàng bên cảng Victoria, tại sao anh lại hôn tôi?”
Anh liếc tôi một cái, cong môi đáp:
“Em đoán xem?”