Cự Long Thức Tỉnh - Chương 765
Mà trong mắt bảy đại chấp sự lại lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Bọn họ biết rõ tầm quan trọng của Burns đối với gia tộc, bởi vì Burns đã đạt tới cảnh giới của công tước, gia tộc Antonioni mới có thể quật khởi ở nước Anh,
Vào thời đại hưng thịnh thì đứng đằng sau thúc đẩy cho nước Anh chiếm cứ một phần tư địa bàn trên thế giới này, trở thành một nhân vật khổng lồ của thế giới.
Nhưng cùng với chấn thương và suy yếu của Burns, nước Anh bắt đầu lụi bại, theo sự thay đổi của thời gian đã rút về đảo này và trở thành một đảo quốc.
Mà những năm gần đầy gia tộc Antonioni lại trốn tránh giấu nghề, mờ nhạt trên võ đài chính trị, ngoại trừ âm thầm nắm trong tay một vài tập đoàn tài chính ra thì gần như không hề xuất hiện trước mắt người đời.
Cũng bởi vì như vậy, gia tộc Antonioniđã bị nước Anh và một vài gia tộc lớn nghi ngờ Burns đã suy yếu.
Mặc dù gia tộc Antonioni đã cố gắng hết sức che giấu chuyện này, đồng thời thi thoảng để Burns xuất hiện, nhưng vẫn không tránh khỏi có người nghi ngờ, thật ra gia tộc Antonioni đang rất bấp bênh rồi.
Ngay cả chính phủ trước kia bị bọn họ khống chế giờ đã hoàn toàn thoát khỏi bọn họ, căn bản không coi bọn họ ra gì nữa. Phải biết rằng nếu đặt vào ngày trước, bất luận công việc lớn nhỏ gì chính phủ đế quốc Anh đều phải báo cáo gia tộc Antonioni, bây giờ đã không hề giống như trước nữa.
Nhưng cái này cũng không phải gấp, chỉ cần Burns có thể khôi phục thực lực, vậy thì tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng, gia tộc sẽ lại chào đón huy hoàng mới, đúc kết lại truyền thống gia tộc Antonioni.
Lúc này, Lục Hi nhìn Burns, anh chỉ vào bát vàng trên bàn trà bên cạnh và nói: “Lấy nó qua đây”.
Lập tức hai tay Burns nâng bát vàng lên rồi đặt xuống bên cạnh Lục Hi.
Lục Hi rạch một đường trên ngón trỏ của mình, anh nhỏ mấy giọt máu vàng vào trong, sau đó hai tay ôm bát vàng, trong miệng trúc trắc phát ra Long Ngữ.
Ngay lập tức, trên bát vàng ngưng kết ra một ký tự vô cùng khó hiểu, không có cách nào phân biệt được.
Ký tự mới vừa xuất hiện, lập tức chia làm hai, một nửa bay vào trán Burns, nửa còn lại đi vào lòng bàn tay Lục Hi rồi biến mất.
Burns nhất thời cảm thấy trong linh hồn của mình giống như bị rút đi một phần, biến mất không thấy nữa.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói.
“Đây chính là một loại huyết chú, từ nay về sau cho dù ông ở đâu, có cách xa cả ngàn vạn dặm, tôi chỉ cần một tia ý niệm thôi, cả người ông sẽ hóa thành máu, thần hồn đều bị diệt. Sau này làm việc, ông tự thu xếp ổn thỏa đi”.
Burns nghe xong liền nói: “Thân là thuộc hạ trung thành nhất của ông lớn, tôi tuyệt đối sẽ không làm bất kỳ chuyện gì phản bội ông lớn đâu, nếu có vi phạm, tôi tình nguyện chịu sự trừng phạt của chủ nhân”.
Lục Hi gật đầu, lúc này anh nói: “Được rồi, uống bát máu này, tôi giúp ông hóa giải lửa độc”.
Burns nghe xong, lập tức không chút do dự uống một hơi cạn sạch, nhất thời ông ta cảm nhận một luồng sức mạnh cuồng bạo lan tràn trong cơ thể mình, giống như sắp nổ tung.
Lúc này, Lục Hi phất ra một chưởng, một luồng sức mạnh dồi dào tràn vào trong cơ thể Burns, chỉ huy luồng sức mạnh kia lao thẳng về phía lửa độc gần với tim ông ta.
Mà những ngọn lửa độc hành hạ chiếm cứ trong tim Burns hai trăm năm qua gặp phải luồng sức mạnh này, lập tức tiêu tán mất hình mất dạng, bị luyện hóa trong nháy mắt.
Nhưng Lục Hi vẫn chưa ngừng lại, anh chỉ huy luồng sức mạnh này bắt đầu bơi trong cơ thể Burns.
Mãi đến một giờ sau, luồng sức mạnh này dần được Burns hấp thu, đến khi chính bản thân ông ta có thể tiếp nhận thì Lục Hi mới rút lui luồng sức mạnh này.
Lúc này, chỉ thấy Burns thở hồng hộc, nhưng trên mặt đã hồng hào, so với sắc mặt giống như người chết trước của mình, ông ta không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần.
“Đa tạ ơn cứu mạng của chủ nhân”, Burns quỳ một chân xuống, thực hiện động tác hành lễ cao quý nhất.
Lúc này, bảy đại chấp sự và một đám người làm đều lần lượt quỳ xuống hành lễ cao quý nhất với Lục Hi, bày tỏ lòng tôn kính của mình. Nếu trưởng tộc đã tuyên hệ thành tâm cống hiến sức lực, vậy thì đương nhiên bọn họ cũng trở thành thuộc hạ trung thành của Lục Hi, làm nô bộc tầm thường nhất.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Bây giờ, nói với tôi về chuyện lửa độc trên người ông đi”.
Lục Hi cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, suy cho cùng loại lửa độc này có thể hành hạ một cường giả trình độ thánh vực, đó cũng không phải sự lợi hại tầm thường.
Burns nghe xong, ông ta lập tức kể lại chi tiết chuyện mình bị thương.
Hóa ra vào lúc Burns ở thời kỳ thịnh vượng, ông ta cho rằng với thực lực của mình thì có thể đi bất cứ đâu trong thiên hạ.
Sau đó, trên con đường thúc đẩy nước Anh chinh chiến thế giới, ông ta cũng đi du ngoạn khắp nơi.
Nhưng khi đến một nơi ở Africa, ông ta gặp phải sinh vật thời tiền sử, là một con rồng lửa khổng lồ.
Với thực lực của mình, ông ta cũng không hề lùi bước, mà lựa chọn đánh một trận, nếu thu phục được con rồng lửa này, uống máu của nó thì sẽ rất có ích với ông ta.
Nhưng ai ngờ, dưới một ngọn lửa con rồng này phun ra, ông ta liền bị trọng thương.
Nhưng Burns vẫn dựa vào thực lực của mình chạy về, giữ được một mạng.
Có điều từ đó về sau, ông ta liền bị lửa độc quấy nhiễu suốt hai trăm năm, nếu không phải gặp được Lục Hi, ông ta biết mình chỉ có thể kiên trì thêm được nhiều nhất mấy tháng mà thôi.
Lục Hi nghe xong, trong lòng mừng rỡ, sinh vật mạnh như vậy chính là cực phẩm để hiến tế, nhất định không thể bỏ qua.
Nhưng con rồng lửa này nhìn cũng không dễ đối phó, nhất định phải chuẩn bị thật tốt mới được.
Ngay sau đó, Lục Hi nói: “Được rồi, ông tiếp tục tu dưỡng, mau sớm hồi phục thực lực, sau khi ông hoàn toàn hồi phục, chúng ta đến nơi đó xem xem, thân là chủ nhân của ông, tôi cũng nên báo thù cho ông mới phải”.
Burns nghe xong liền nói: “Vâng thưa chủ nhân, tôi sẽ sớm khôi phục thực lực”.
“Ừm, vậy cứ thế nhé, ông đi đi”.
Lục Hi ra lệnh, Burns lập tức mang bảy đại chấp sự đi về phía ao máu dưới tầng hầm.
Lực lượng huyết dịch màu vàng trong cơ thể ông ta vẫn chưa hóa giải hoàn toàn, ở trong ao máu, cộng thêm sự trợ giúp của bảy đại chấp sự, ông ta mới có thể hấp thu luồng sức mạnh này và hồi phục thực lực một cách nhanh nhất.
Lúc này, Lục Hi nhìn Vân Vệ Hoành và nói: “Tôi thấy sắp cũng đến ngày Jenny sinh rồi, anh và cô ấy mau về nước đi, bố anh cũng rất lo cho anh”.
Vân Vệ Hoành nghe vậy liền nói: “Cảm ơn anh Lục ra tay cứu giúp, đại ân không lời nào cảm ơn hết được, sau này nếu anh Lục có căn dặn gì, Vân Vệ Hoành chết vạn lần cũng không chối từ”.
Lục Hi cười ha ha đáp: “Không có nghiêm trọng như vậy đâu, anh rất đặc biệt, chờ tôi thu xếp ổn thỏa chuyện bên này rồi quay về sẽ tìm anh, đến lúc đó chúng ta trò chuyện một chút”.
Lục Hi đã dùng mắt xuyên thấu nhìn qua, trên người Vân Vệ Hoành đã thức tỉnh một loại huyết mạch thượng cổ nào đó rất không tầm thường, chỉ là chính bản thân anh ta không phát hiện ra mà thôi, chờ sau khi anh quay về sẽ cố gắng thảo luận một chút, để ý kỹ thì Vân Vệ Hoành chắc hẳn sẽ là hạt giống tốt để tu luyện.
Vân Vệ Hoành nói: “Tất cả đều nghe theo lời anh Lục”.
Lục Hi gật đầu, ngay sau đó anh nói với Vân Khả Thiên: “Anh cũng quay về đi, tôi còn có việc ở đây”.
Vân Khả Thiên nghe xong, anh ta lập tức đáp: “Anh Lục nói gì thế, tôi biết anh phải đi chiến đấu với ác long, thân là người bạn người em của anh, tôi phải cống hiến một phần sức lực, làm sao có thể cứ như vậy trở về chứ”.
Lục Hi vừa nghe liền cười nói: “Mẹ nó anh cố gắng hết sức gì chứ, anh chỉ có thể làm chân sau cho ông đây thôi”.
Vân Khả Thiên nghe vậy, anh ta thở một hơi, một quyền đánh về phía ghế dựa cao ba thước bên cạnh mình.
Một tiếng “lạch cạch” vang lên, ghế dựa cao bị quyền phong của anh ta chậm rãi đổ xuống đất.
Vân Khả Thiên đắc ý thổi quả đấm của mình rồi nói: “Anh Lục, bây giờ tôi cũng không phải người bình thường nữa, đừng coi thường tôi nhé”.
Vân Vệ Hoành nhìn thấy cảnh này, quả thật anh ta không dám tin vào mắt mình, Vân Khả Thiên là em trai anh ta, em trai mình thế nào anh ta biết rất rõ, từ bao giờ Khả Thiên lại lợi hại như vậy?