Cự Long Thức Tỉnh - Chương 766
Còn Lục Hi không nhịn được cười, anh cười lớn, mãi một lúc sau mới ngưng cười rồi nói.
“Con mẹ nó, chút năng lực này ngay cả một võ giả ngoại gia cũng không bằng, có cái gì phải phô trương chứ”.
Vân Khả Thiên nhất thời đỏ mặt, nhưng anh ta liền nói: “Tôi mặc kệ, khó khăn lắm mới được đi một chuyến, anh không thể đuổi tôi về, tôi muốn đi theo anh”.
Lục Hi liếc anh ta một cái rồi nói: “Đây mới là lời thật lòng của anh hả, muốn chơi thì cứ nói muốn chơi đi, mẹ nó còn muốn chiến đấu ác long với tôi”.
Vân Khả Thiên đỏ mặt, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiểu mặc kệ dù anh có nói gì tôi cũng phải đi với anh, Lục Hi thấy vậy liền lắc đầu.
“Nếu anh quyết muốn ở lại, vậy thì tùy anh, nhưng chờ khi nhìn thấy con ác long kia, anh cũng đừng tè ra quần làm mất mặt tôi”, Lục Hi trêu chọc.
“Đùa à, Vân Khả Thiên tôi cũng là người tu hành, làm sao có thể không có chút khí phách như vậy? Nói không chừng con ác long kia nhìn thấy tôi sẽ lập tức bị thần phục dưới khí thế vương bá của tôi, đến lúc đó cũng đỡ anh Lục phải ra tay”, Vân Khả Thiên nói khoác mà không biết ngượng.
Lục Hi cười ha ha nói: “Tùy anh, Vệ Hoành, bây giờ hai người về đi, đừng để người nhà lo lắng”.
Lúc này, Vân Vệ Hoành mới tỉnh lại từ trong khiếp sợ, anh ta vội vàng hành lễ với Lục Hi: “Vâng thưa anh Lục, tôi lên đường ngay”.
Sau đó, Vân Vệ Hoành tạm biệt Vân Khả Thiên, dẫn Jenny rời đi.
Lúc này Jenny biết mọi chuyện đã được giải quyết tốt đẹp, cô ta cũng không cần phải đối mặt với sự lựa chọn để anh ta đau buồn, mà mang theo tâm tình nhẹ nhõm vui vẻ đi gặp bố mẹ chồng tương lai của mình.
Sau khi hai người đi, chỉ còn lại Lục Hi và Vân Khả Thiên cùng với bảy tám người làm, mà những người đó đứng ở đằng xa đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn Lục Hi.
Lục Hi không để ý tới bọn họ, anh nằm trên sofa, bắt chéo hai chân nhìn Vân Khả Thiên và nói: “Nước ngoài vui thế hả, vừa đi liền không muốn quay về”.
Lúc này, Vân Khả Thiên cười híp mắt đáp: “Anh Lục, anh không biết chứ, nhà tôi quản rất nghiêm, rất ít khi ra ngoài. Khó khắn lắm mới được đi một chuyến, anh dẫn tôi đi chơi đi, nhìn chút cảnh đời. Anh yên tâm, dù anh ở đây chơi thế nào, tôi cũng sẽ không nói với chị Tư Duệ đâu”.
“Con mẹ nhà anh”.
Lục Hi thuận tay cầm cái gối ném về phía Vân Khả Thiên: “Con mẹ nó, anh tưởng ông đây giống anh chỉ biết chơi mấy thứ đồ chơi kia sao?”
Vân Khả Thiên cười hắc hắc, anh ta đang muốn nói thì nhìn thấy một trong bảy đại chấp sự dẫn một cô gái thân hình bốc lửa vòng nào ra vòng nấy đi đến.
“Ông lớn tôn kính, đây là hướng dẫn viên mà trưởng tộc chúng tôi chọn cho anh, trưởng tộc nói ông ấy vẫn cần một khoảng thời gian để hồi phục, sợ anh ở đây cô đơn nên đã đặc biệt tìm cho anh một người bạn. Nếu anh muốn tham quan phong cảnh của Luân Đôn, Cheryl chính là hướng dẫn viên du lịch tốt nhất của anh”.
Người chấp sự này nói.
Lục Hi đứng dậy nhìn, Cheryl Brand là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng của nước Anh, cô ta có đôi mắt sâu như ngọc bích, nụ cười ngọt ngào, thân hình bốc lửa, được mệnh danh là người phụ nữ đẹp nhất nước Anh, là thần tượng của toàn dân đất nước này.
Lục Hi đang muốn từ chối thì Vân Khả Thiên đã nói: “Được, đã biết, ông xuống đi”.
Chấp sự gật đầu, hành lễ xong rồi xoay người rời đi.
Lúc này, Cheryl cười với Lục Hi, dùng tiếng Anh chính gốc nói: “Chào anh”.
Lục Hi nhướng mày, anh vẫn không nói gì, chỉ thấy Vân Khả Thiên lập tức vọt tới bên cạnh anh, nháy nháy mắt nói: “Anh Lục, đây chính là đại minh tinh, thần tượng của toàn dân nước Anh, tôi chính là fan hâm mộ trung thành của cô ấy đó, anh phải chú ý nói chuyện vào”.
Vân Khả Thiên sợ Lục Hi đuổi Cheryl đi, anh ta vội vàng khuyên nhủ.
Lục Hi nhìn Vân Khả Thiên, anh cười lạnh: “Tùy anh, nhưng cẩn thận quay về tôi nói cho Tần Lam, đoán chừng sẽ có người nếm mùi đau khổ”.
Vân Khả Thiên nghe xong liền ỉu xìu nói: “Hay là thôi đi”.
Nói xong, Vân Khả Thiên ủ rũ ngồi xuống bên cạnh.
Lục Hi thấy vậy âm thầm cười một tiếng, anh nói với Cheryl: “Chào cô Cheryl, mời ngồi”.
Cheryl nghe xong liền tươi cười ngồi xuống bên cạnh Lục Hi, mắt anh cũng sáng lên khi nhìn thấy thân hình bốc lửa kia.
Nhưng không biết Cheryl là đẹp trời sinh hay do chăm sóc tốt, làn da cô ta rất mịn màng, gần như không có khuyết điểm nào, chẳng trách trở thành thần tượng của toàn dân nước Anh.
Nghe thấy Lục Hi giữ Cheryl lại, Vân Khả Thiên mặt đầy mừng rỡ, anh ta chảy nước miếng ngồi một bên ngắm Cheryl không chớp mắt.
Nhìn dáng vẻ không chút tiền đồ của anh ta, Lục Hi lắc đầu nói: “Cheryl, nếu cô làm hướng dẫn viên du lịch, vậy thì đưa chúng tôi đi một thăm thú vòng đi, dù sao cũng phải chờ đợi”.
Lục Hi đoán Burns phải cần thời gian từ mười ngày đến nửa tháng để hồi phục, dù sao khoảng thời gian này cũng không có gì để làm, đi dạo ngắm cảnh sắc Luân Đôn cũng không tệ.
Cheryl nghe vậy, cô ta lập tức nói: “Được thưa anh Lục tôn kính, để tôi chuẩn bị một chút, sau đó chúng ta lập tức lên đường”.
Một lát sau, Cheryl dùng một chiếc khăn màu tím che mặt, còn đeo cả kính râm lớn, toàn thân cô ta kín mít xuất hiện trước mắt hai người.
“Anh Lục tôn kính, để không quấy rầy hứng thú của anh khi đi tham quan, xin thứ lỗi cho trang phục của tôi”, Cheryl mang theo vẻ áy náy nói.
Lục Hi cười một tiếng, bày tỏ đã hiểu, dù sao thì Cheryl là thần tượng của toàn dân nước Anh, một khi tỏa sáng trên đường, e rằng sẽ bị vây quanh đến nước chảy cũng không lọt, vậy thì xem cái rắm gì chứ.
Ngay sau đó, ba người rời khỏi lâu đài cổ, Cheryl lái một chiếc Maserati President chở hai người bắt đầu dạo quanh Luân Đôn.
Luân Đôn là danh lam thắng cảnh nổi tiếng của thế giới, nếu đi dạo một cách nghiêm túc, e rằng trong vòng một tháng vẫn chưa đi hết.
Trong mấy ngày sau đó, Cheryl đưa Lục Hi và Vân Khả Thiên đi tham quan thỏa thích tháp Luân Đôn, cầu Luân Đôn, mắt Luân Đôn, cung điện hoàng gia, đồng hồ Big Ben và ngồi thuyền vui chơi trên sông Thames.
Mấy ngày nay Vân Khả Thiên xem như được hưởng thụ đến mức cao nhất, có thần tượng của anh ta cùng đi, lại còn đảm nhiệm làm hướng dẫn viên du lịch, đồng thời cung cấp thức ăn ngon rượu ngon cho hai người. Cả ngày Vân Khả Thiên cười như kẻ ngốc, Lục Hi nhìn mà không khỏi lắc đầu.
Trong nháy mắt, một tuần lễ trôi qua.
Hôm nay đi dạo vườn bách thảo hoàng gia thuộc di sản thế giới xong, đám người Lục Hi quay về lâu đài cổ.
Lục Hi có chút mệt mỏi ngồi xuống sofa, anh nói: “Không được, ngày mai không đi ra ngoài nữa, phải cố gắng nghỉ ngơi một chút”.
Mấy ngày đi liên tục không ngừng, Lục Hi lại cảm thấy có chút mệt mỏi, xem ra đi du lịch cũng không phải chuyện thoải mái dễ dàng.
Mà Vân Khả Thiên vẫn chưa thỏa mãn, nghe thấy lời này của Lục Hi, trên mặt anh ta đầy bất mãn.
Lúc này, Cheryl ngồi xuống bên cạnh Lục Hi, nét mặt tươi như hoa nói.
“Xem ra anh Lục có hơi mệt, nhưng tối nay vừa hay có một bữa tiệc rượu, anh đi thư giãn chút, thế nào? Người đến đó đều là nhân vật cao cấp và một vài minh tinh điện ảnh truyền hình ở Luân Đôn”.
Lục Hi lắc đầu nói: “Không có hứng thú gì”.
Trên mặt Cheryl thoáng qua vẻ thất vọng, chân mày nhíu lại, cô ta cắn môi như đang nghĩ cách.
Bấy giờ, Vân Khả Thiên vội la lên: “Đại ca, có minh tinh đến, chúng ta vất vả lắm mới tới đây, đi xem chút đi, cũng không thiếu miếng thịt nào đâu”.
“Muốn đi thì anh đi đi, ông đây không có hứng thú”, Lục Hi lười biếng nói.
Vân Khả Thiên ảo não nói: “Anh không đi, tôi đi làm gì chứ, đi chỉ sợ không ai quan tâm đến thôi. Aiz, khó khăn lắm mới gặp đại minh tinh, cứ bỏ lỡ như vậy sao”.
Lục Hi nhìn dáng vẻ ảo não của Vân Khả Thiên, anh lắc đầu nói: “Được được được, ông đây sợ anh rồi, anh đừng ở đó giả bộ đáng thương nữa, đi được chưa”.
Vân Khả Thiên nghe xong, lập tức mặt đầy nịnh nọt, anh ta đưa cho Lục Hi một cốc nước rồi nói: “Vẫn là anh Lục quan tâm dân tình, đối với tôi quá tốt”.