NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cực Đạo Kiếm Tôn - Chương 18 Nhiếp hồn, sự thật được tiết lộ

  1. Home
  2. Cực Đạo Kiếm Tôn
  3. Chương 18 Nhiếp hồn, sự thật được tiết lộ
Prev
Next

Chương 18: Nhiếp hồn, sự thật được tiết lộ
Trong căn phòng tĩnh lặng, thất hoàng tử đang chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài đột nhiên lại có hứng thú.
“Lý tổng quản”
“Ah?”
“Hình như lại náo nhiệt rồi”
// ff
Nhìn thấy bóng dáng cố Hàn, sắc mặt Lý tổng quản đen như đít nồi, cảm thấy có chút khó chịu.
Thật là oan gia ngõ hẹp!
Tại sao gặp lại hắn chứ?
“Lý tổng quản?”
Thất hoàng tử nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của ông ta, tò mò hỏi: “Sao vậy, ngươi cũng biết hắn à?”
“Điện hạ cũng…”
“Gặp qua hắn.”
“Trước đây…”
Nghĩ đến thái độ trước đó của Cố Hàn, sắc
mặt Lý tổng quản ngày càng tối sầm lại rồi nói về chuyện đã xảy ra trong khu rừng Man Hoang.
“Khốn khiếp!”
Bên ngoài, Cố Dương tức giận hét lên.
“Ngươi là kẻ giết cha, phạm tội tày đình còn dám ở đây ăn nói ngông cuồng như vậy?”
“Chậc chậc, thật biết cách đả kích người khác!”
“Đúng vậy, còn không để cho người ta nói hết, thật sự cho rằng thành Thiên Vũ là của Cố gia hay sao?”
Gia chủ của Trương gia và Vương gia đứng bên cạnh không ngừng mỉa mai.
“Thành chủ!”
Cố Trường phớt lờ hai người bọn họ.
“Nghịch tử này là ô nhục của cố gia ta, cũng là nỗi xấu hố của thành Thiên Vũ chúng ta, vẫn nên nhanh chóng bắt hắn lại!”
Lão ta vừa nói vừa chửi thầm trong lòng.
Cố Thành rốt cuộc đã làm ăn như thế nào vậy?
Có sáu đại cao thủ Thông Khiếu Cảnh bao
giết, ấy thế mà vẫn để hắn trốn thoát!
“Cố Hàn.”
Sắc mặt Liễu Uyên có chút u ám.
“Lùi lại!”
“Ta muốn công bằng!” Cố Hàn nhìn thẳng vào mắt ông ta.
“Ngươi có dám nói lại lần nữa không?” Liễu Uyên nheo mắt lại.
Trước kia ông ta quả thật có chút thưởng thức Cố Hàn, thậm chí còn có ý định gả Liễu Oanh cho hắn, nhưng sau này Cố Hàn lại trở thành nghịch tử giết cha, tu vỉ còn bị phế bỏ hoàn toàn, đương nhiên ông ta không còn để ý đến hắn.
Hơn nữa, thất hoàng tử hiện đang ở thành Thiên Vũ.
Ông ta đã kêu Liễu Oanh làm mọi cách để lấy lòng hoàng tử, vậy nên bây giờ ông ta càng coi thường cố Hàn hơn.
“Ta muốn sự công bằng.”
Cố Hàn hít một hơi thật sâu.
“Hy vọng thành chủ có thể cho ta một cơ hội!”
“To gan!
Liễu Uyên tức giận mắng: “Người đâu, mau tới…”
Còn chưa dứt lời, sắc mặt ông ta đột ngột thay đổi.
“Được.”
Ông ta lại ngồi xuống, nhưng thái độ đã hoàn toàn thay đổi.
“Ta sẽ cho ngươi một cơ hội!”
“Thành Chủ!”
Cố Trường có chút lo lắng.
“Ngài…”
“Không cần nhiều lời, chỉ cần xem thôi!”
Bên trong căn phòng tĩnh lặng.
“Điện hạ!”
Lý tổng quản có chút miễn cưỡng.
“Tiểu tử này tính tình không tốt, có cái gì đáng để xem đâu!”
Vừa rồi chính thất hoàng tử đã truyền âm cho Liễu Uyên để cuộc tranh tài được tiếp tục.
“Ngươi đừng có thành kiến với hắn như vậy”
Thất hoàng tử liếc mắt nhìn ông ta một cái, cười như không cười.
“Nói gì đi nữa thì hắn cũng đã cho ta thú hạch của Xích Diễm Xà, ta muốn báo đáp một chút, tất nhiên phải cho hắn một cơ hội rồi.”
Sắc mặt của Lý tổng quản lại tối sầm.
Bọn họ cũng phải dùng đan dược do chính tay Quỷ y luyện chế để đổi lấy thú hạch đó, kì thực tên tiểu tử đấy quá hời rồi.
“Cố Dương.”
Thấy Lỉễu Uyên đồng ý, Cố Hàn lại nhìn gã.
“Đánh một trận với ta nào.”
“Ngươi dám?”
Toàn thân hắn bây giờ đã nhuốm đầy máu, trên người còn hiện rõ thương thế trầm trọng, tuy rằng nhìn hắn vô cùng chật vật, nhưng khí tức mạnh mẽ lại trực tiếp áp đảo cố Dương!
Cùng lúc này, một người của Cố gia vội vàng chạy đến bên cố Trường rồi thì thầm gì đó.
Răng rắc!
Trong mắt Cố Trường lóe lên tia sát ý, lão
bóp nát tay vịn ghế thành từng mảnh!
“Nghiệp chướng, muốn chết!”
Trên võ đài, Cố Dương đã đâm lao thì phải theo lao.
“Được!”
Gã liếc nhìn Cố Hàn.
“Hôm nay ta sẽ thay Cố gia giết chết ngươi, diệt trừ nghịch tử này.”
Nếu như bình thường, gã nào dám dễ dàng đồng ý như vậy.
Chỉ là bây giờ nhìn bộ dạng của cố Hàn, gã liền nghĩ với tu vi cùng thần thông của mình đã tăng lên rất nhiều, vậy nên gã tự tin hơn hẳn.
“Hôm nay”
Cố Hàn đưa bài vị cho A sỏa rồi chậm rãi bước lên võ đài.
“Ta nhất định phải báo thù rửa hận cho nghĩa phụ.”
Báo thù?
Mọi người dều sửng sốt khỉ nghe thấy điều này.
“Hắn vừa mới nói sẽ báo thù Cố gia chủ
sao?’
“Hình như vậy.”
“Hắn không phải đã giết chết Cố gia chủ sao? Hắn tìm cái gì báo thù?”
“Khó nói, xem đi rồi biết”
// ff
Trong lúc bàn tán xôn xao, mắt bọn họ vẫn dán chặt vào võ đài, chỉ sợ bỏ lỡ điều gì đó.
Phù!
Trên võ đài, Cố Dương vung trường thương, tu vỉ trong nháy mắt đã cao lên vùn vụt.
Một tầng ánh sáng đỏ nhàn nhạt như thủy triều dâng lên ồ ạt, lập tức bao phủ toàn thân và ngọn thương của gã!
“Đây là… Liệt Diễm Phần Quyết của Cố gia?”
“Lợi hại, quả thật rất lợi hại.”
“Tu vi của Cố Dương thiếu chủ thật sự rất cao.”
“Ha ha.”
Một người trong Cố gia mỉm cười đắc ý.
“Thiếu chủ nhà ta có thiên phú dị bẩm, chưa cần nói đến tu vỉ, chỉ cần nhắc đến Liệt Diễm Phần Quyết này, thiếu chủ đã tu luyện đến
cảnh giới cực kỳ cao. Là nhân tài hiếm có trong Cố gia chúng ta! Đối phó với một tên như Cố Hàn còn không phải quá dễ dàng sao?”
Thụt!”
Một tán tu trong đám đông bỗng nhiên cười phá lên.
“Người cười cái gì?”
“Ta cười nhạo thiếu chủ của ngươi không biết tự lượng sức mình, chỉ sợ gã sớm bị cố Hàn giết chết!”
“Cái rắm! Trường thương trong tay thiếu chủ nhà ta chính là lỉnh khí thượng phẩm! Chỉ dựa vào thanh kiếm gãy trong tay Cố Hàn, hắn lại bị thương, tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của thiếu chủ!”
“Ha ha”
Tán tu không buồn để ý đến gã.
“Nếu mắt ngươi vẫn chưa mù thì tự mình nhìn xem!”
Tất cả tán tu đều đã nhìn thấy sự lợi hại của Cố Hàn, vậy nên cũng hiểu được thanh kiếm gãy trong tay hắn có sức sát thương khủng khiếp như thế nào.
“Cố Hàn!”
Trên võ đài, cố Dương nhìn chằm chằm cố
Hàn.
“Hôm nay, ta sẽ lấy mạng của ngươi để lấy lại danh dự cho ta”
Trực tiếp đánh bại Cố Hàn chính là tâm nguyện mà gã đã ấp ủ từ lâu trong lòng.
Vù!
Vừa nói, gã vừa xuất chiêu!
Giống như mũi tên vừa rời khỏi dây cung, thân thề gã lắc lư, trường thương không ngừng rung lên rồi nhắm thẳng vào lông mày Cố Hàn!
Cố Hàn vẫn bất động.
“Chết đi!”
CỐ Dương gia tăng tốc độc nhanh gấp ba lần, ánh sáng đỏ trên người ngày càng rực sáng.
Ngay khỉ ngọn thương cách cố Hàn chỉ còn nửa bước.
Cố Hàn bắt đầu động.
Rầm!
Hắn thản nhiên vung kiếm và chém nhẹ một cái!
Keng!
Âm thanh của kiếm gãy chợt vang lên.
Tất cả đều rơi vào trầm mặc.
Trên võ đài, Cố Dương không dám cử động, trường kiếm của cố Hàn chỉ cách trán gã nửa tấc, còn trường thương linh khí thượng phẩm trong tay gã đã bị gãy làm hai đoạn, ánh sáng tắt hẳn trở thành đồ bỏ đi.
“Chậc, chậc.”
Tán tu vừa nãy liền mở miệng chế nhạo.
“Tu vỉ rất cao? Linh khí thượng phẩm? Ha ha!”
“Không…”
Sắc mặt tên đó hoàn toàn trắng bệt.
“Không thể nào, thiếu chủ sao có thể bị đánh bại!”
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Cố Dương vừa rồi còn cao hứng như vậy, đánh bại hết thảy rồi trở thành người vô địch trong thành Thiên Vũ, vậy mà… ngay cả một kiếm của Cố Hàn cũng không tiếp được?
“Cố Dương!”
Phía xa, Cố Trường lập tức đứng dậy!
“Đây…”
Vẻ mặt Cố Dương cực kỳ đau khổ, không
thể tin nổi vào mắt mình.
“Rõ ràng ngươi đã bị thương, còn tu vi của ta đã tăng lên rất nhiều, ta không thể nào thua được!”
Cố Hàn phớt lờ hắn.
Tiếp tục dùng lực đẩy trường kiếm trong tay.
Ngay lập tức, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ trán Cố Dương.
Không còn cách nào khác, gã đành phải cúi thấp người xuống.
Thế nhưng trường kiếm vẫn tiếp tục ấn xuống và thân thể Cố Dương càng ngày càng thấp.
Xì!
Mọi người đột nhiên hiểu được ý đồ của Cố Hàn.
Hắn…
Muốn Cố Dương phải quỳ xuống!
“Súc sính!”
Cố Trường hung dữ hét lên.
“Thả nó ra! Nếu không lão phu sẽ chặt ngươi thành trăm mảnh”
“Nói.”
Cố Hàn vẫn bất động.
“Ngươi đã làm hại nghĩa phụ của ta như thế nào?”
Vừa nói, trong mắt hắn chợt lóe lên hai tia sáng, tựa như muốn nhìn thấu tâm can của cố Dương.
Nhiếp Hồn thuật!
Bịch!
Hai mắt Cố Dương trở nên thất thần, nháy mắt liền quỳ xuống!
“Tu vỉ của Cố Thiên quá cao, gia gia của ta không thể nào là đối thủ của ông ta, cho nên chúng ta mua chuộc Cố thống lĩnh đề ông ta lén lút bỏ thuốc vào đồ ăn của Cố Thiên…”
“Câm miệng!”
Cố Trường tức muốn xì khói.
“Câm miệng cho ta!”
Vừa nói, lão vừa muốn ra tay với cố Hàn.
“Nói, để cho gã nói”
“Để cho tất cả mọi người cùng biết, Cố gia các ngươi đều là một đám giả nhân giả nghĩa như thế nào.”
it ỊỊ
Mấy gia chủ khác ôm lòng xem kịch vui, liền ngăn cản Cố Trường.
Cơ hội lật đổ Cố gia đang gần ngay trước mắt, sao có thể để ai đó phá hoại nó được.
“Sau khi thuốc có tác dụng.”
Cố Dương bối rối rồi tiếp tục nói.
“Gia gia ta lén lút lấy được thanh kiếm của ngươi, cùng với phụ thân và hai vị trưởng lão khác bao vây giết chết Cố Thiên, không ngờ trước khi chết ông ta đã ra sức chống trả, suýt chút nữa thì để ông ta chạy thoát…”
“Tại sao?”
Thân thể cố Hàn khe khẽ run lên.
“Nghĩa phụ ta đã vì nhà họ cố mà làm vỉệc vất vả nửa đời người…”
“Bởi vì ông ta ích kỷ.”
Giọng điệu Cố Dương đột nhiên ẩn chứa một tía oán hận.
“Mọỉ thứ đều nghĩ đến ngươi, tất cả thứ tốt cũng đều cho ngươi. Dựa vào đâu?”
“Ngươi chỉ là một tên khốn khiếp được nhặt về thôi. Còn ta chính là huyết thống trực hệ của Cố gia, ta mới đáng là thiếu chủ… Không, ta
phải là gia chủ!”
Từng câu, từng chữ đều lọt vào tai mọi người một cách rõ ràng.
Nhất thời mọi người đều ỉm lặng!
“Thật độc ác!”
“Đường đường là Cố gia, hóa ra cũng chỉ là đám ô hợp ra vẻ đạo mạo ”
“ô, không ngờ Cố Hàn thật sự bị oan, chuyện Cố gia làm, thật sự khiến người ta ghê tởm”
“Còn là đại gia tộc lớn nhất thành Thiên Vũ? Ta khỉnh!”
Cuộc bàn tán bắt đầu sôi nổi hẳn lên.
Ngoại trừ người cố gia, những người còn lại tất cả đều đứng về phía Cố Hàn.
“Ha ha, làm sao trở thành đại gia tộc lớn nhất chú?”
“Chúng ta ai mà không biết, tất cả không phải do Cố gia chủ vất vả gầy dựng nên sao?”
“Còn dám nói Cố Hàn ngườỉ ta là nghiệt chủng? Chẳng phải mạch khoáng trong Hồng Phong Cốc là do người ta tìm ra sao? Còn những ruộng thuốc và lỉnh mạch ngoài thành, chẳng phải cũng do người ta giành được hay
sao? Cố gia hàng năm có nhiều thú hạch như vậy, còn không phải do cố Hàn là người đầu tiên đi vào khu rừng Man Hoang giết yêu thú?”
“Hơn quá nửa cơ nghiệp của cố gia đều do phụ tử bọn họ gây dựng nên, nếu như không có bọn họ, Cố Dương ngươi lấy đâu ra nguyên tinh để mua linh khí thượng phẩm này?”
“Đúng vậy! Làm sao một đám phế vật chỉ biết hưởng thụ thành quả của người khác, lại có thể to gan buộc tội người khác là ích kỷ?”
tt »
Mọi người đều la hét và chửi bới.
Trong số những người này cũng có vài người thực sự cảm thấy có lỗi và lên tiếng bênh vực Cố Hàn, nhưng phần lớn đều là người của các gia tộc khác thêm dầu vào lửa.
Hiệu quả đương nhiên rất tốt.
Bắt đầu từ hôm nay, danh tiếng của Cố gia đã bị hủy hoại hoàn toàn, coi như xong rồi!
Trong đám đông, người của Cố gia bị mắng đến mức không thể ngóc đầu lên.
Khi lớp mặt nạ này bị xé ra, bọn họ xấu hổ đến mức không thở nối, nhưng trong lòng thay vì cảm thấy hối hận thì bọn họ lạỉ càng hận Cố Hàn hơn.
Đến cuối cùng, bọ chưa bao giờ công nhận Cổ Hàn.
Lúc này, đối với Cố Hàn mà nói, sự thừa nhận của họ không còn cần thiết nữa.
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy bài vị của Cố Thiên rồi đặt nó trước mặt Cố Dương.
Một cái chạm tay!
Keng!
Trường thương đỏ rực ngay lập tức cắm vào tảng đá xanh!
Hồng Vân Thương!
“Nghĩa phụ!”
“Những kẻ đã hãm hại người, con sẽ cho bọn chúng phải bồi táng với người.”
Vừa nói, hắn lấy ra bốn cái đầu, đặt ngay ngắn trước bài vị của cổ Thiên!
Đầu tiên là của cố thống lĩnh.
Hai cái tiếp theo là của hai trưởng lão cố gia.
Cái cuối cùng là của cố Thành.
Bộp!
Sau khi làm xong, hắn dùng kiếm đập lên vai Cố Dương, một đạo kiếm khí mạnh mẽ lập
tức xuyên vào cơ thể gã, cắt kinh mạch của gã ra thành từng mảnh!
“Ah!!”
Đau đớn quá khủng khiếp khiến Cố Dương lập tức thanh tỉnh trở lại.
“Ngươi… Ngươi đã làm gì vậy? Tu vỉ của ta, kinh mạch của ta! Phụ thân? Làm sao có thể…”
Nhìn thấy đầu Cố Thành, sắc mặt gã trở nên méo mó.
“Thật giống một con chó”
Cố Hàn nhìn chằm chằm gã, lạnh giọng nói: “Một con chó đi lạc!”
Sắc mặt Cố Dương tái nhợt đi.
Câu này chính là câu ngày đó gã nói với Cố Hàn, hiện tại vật đổi sao dời, câu nói này lại bị đối phương đáp trả nguyên vẹn!
“Ngươi… dám sỉ nhục ta?”
Hai mắt gã đỏ ngầu, trừng mắt nhìn Cố Hàn: “Ngươi còn dám giết cha ta?”
“Ông ta đã giết nghĩa phụ của ta, giết người phải đền mạng!”
“Súc sinh!”
Khuôn mặt của Cố Trường trở nên lạnh lẽo.
“Ngươi dám giết nhi tử của ta, phế tôn nhi
của ta, hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi!”
Vù!
Vừa nói, trên người lão bùng lên một tầng lửa đỏ rực rồi lão lao thẳng về phía Cố Hàn.
Lần này, không aỉ có thể cản hắn.
Mục tiêu đã đạt được xác định, tiếp theo đã đến giờ xem kịch rồi.
Nhìn Cố Trường gần như sắp phát điên, hốc mắt Cố Hàn cũng đỏ ngầu lên.
Nghĩa phụ.
Đây là tên cuối cùnq.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 18 Nhiếp hồn, sự thật được tiết lộ"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com