Cực Đạo Kiếm Tôn - Chương 20 Bái phỏng Tiết lão và gặp lại Liễu Oanh
Chương 20: Bái phỏng Tiết lão và gặp lại Liễu Oanh
Ai?
Mọi người lại choáng váng lần nữa.
Thế mà lại có người dám nói chuyện với Liếu thành chủ như vậy?
Hơn nữa, giọng điệu còn rất khó nghe.
Sắc mặt Liễu Uyên chợt thay đổi.
Những gia chủ cũng không thể ngồi yên được nữa.
Người khác thì không biết, nhưng bọn họ biết rõ có một vị quý nhân đang ngồi trong căn phòng phía sau kia, chỉ không ngờ là hắn lại muốn xen vào chuyện này?
“Lý tổng quản!”
Liễu Uyên vội vàng hành lễ.
“Tại sao lại kinh động đến ngài rồi?”
Nhìn thấy tướng mạo của Lý tổng quản và dáng vẻ cung kính của Liễu Uyên, tim của quần chúng liền đập liên hồi.
Chờ đã, vị này không lẽ là…
“Ah!”
Những người khác dều rất thận trọng, chỉ có một mình A sỏa vui vẻ vẫy tay: “Là ngươi a, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Uỵch.
Lần này đến tim Liễu Uyên đập thình thịch.
Chẳng lẽ… nha đầu này quen biết Lý tổng quản?
“Tiểu nha đầu!”
Lý tổng quản cười như không cười.
“Ta với ngươi không có quen biết, vì vậy đừng có thấy sang mà bắt quàng làm họ”
“Ồ!”
A sỏa có chút thất vọng.
“Lý tổng quản.”
Liễu Uyên thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
“Không biết vị kia… có phân phó gì hay không?”
Tất nhiên ông ta hiểu rằng, Lý tổng quản xuất hiện chắc chắn đã được thất hoàng tử cho phép.
“Liễu thành chủ.”
Lý tổng quản liếc nhìn ông ta.
“Gia của chúng ta hỏi, cuộc thi đấu giành tư cách vào võ viện đã kết thúc hay chưa?”
“Đã kết thúc rồi ạ”
“Ai thắng?”
“Là… hắn!”
Liễu Uyên miên cưỡng chỉ vào Cố Hàn.
“Ừ!”
Lý tổng quản thậm chí còn không thèm nhìn Cố Hàn.
‘Vậy mọi thứ đã xong”
Nóỉ tới đây, mọi người dều rõ Cố Hàn vẫn giữ được tư cách vào võ viện.
“Lý tổng quản!”
Liêu Uyên có chút không cam lòng.
“Nhưng hắn đã liên tiếp phạm tội, coi thường phép tắc của thành Thiên Vũ…”
“Gia của ta đã nói rồi!”
Lý tổng quản nhấn mạnh lời nói một lần nữa.
“Chuyện này kết thúc ở đây, ngươi hiểu chú?”
“Vâng, vâng!1
Hừ!
Vừa nhìn thấy mặt Cố Hàn, sắc mặt Lý tổng quản lại tối sầm.
Tên tiểu tử chết tiệt!
Lần này hắn đúng là chó ngáp phải ruồi mà!
“Chờ đã!”
Nhìn thấy ông ta chuẩn bị rời đỉ, cố Hàn đột nhiên lên tiếng.
“Cái gì?”
Lý tổng quản có vẻ sắp hết kiên nhẫn.
‘Vị Tiết tiền bối đó đang ở đâu? Ta muốn tới bái phỏng ông ấy”
Bây giờ, Cố Hàn đã báo thù xong xuôi, tất nhiên phải tìm cách chữa bệnh hao tổn hồn phách của A sỏa, vậy nên tìm Tiết thần y tinh thông đan dược là sự lựa chọn tốt nhất.
Còn không chờ hắn nói hết, Lý tổng quản đã xoay người bỏ đi.
Càng nhìn Cố Hàn, tâm trạng ông ta càng trở nên tồi tệ.
“Điện hạ!”
Trở lại căn phòng, Lý tổng quản vẫn có
chút tức tối.
‘Việc người phân phó đã giải quyết xong xuôi rồi ạ.”
“Ngươi a, ngươi… khụ khụ!”
Thất hoàng tử lắc đầu, đang định trêu chọc ông ta vài câu, bỗng nhiên lại ho khan không ngừng.
Cùng lúc đó, một luồng không khí lạnh lẽo có thể nhìn thấy bằng mắt thường tỏa ra từ cơ thể hắn, chẳng bao lâu trên cơ thể hắn đã được bao phủ bởi một lớp sương mỏng.
“Điện hạ!”
Lý tổng quản nhanh chóng dùng lỉnh lực để bảo toàn tính mạng cho hắn.
“Người cố gắng lên!”
“Lão nô lập tức đưa người đỉ tìm Tiết lão.”
Bên ngoài, Liễu Uyên đang thấp thỏm không yên.
Một thành chủ nhỏ như ông ta nhất định tuân theo lời nói của thất hoàng tử, cho dù trong lòng có hận Cố Hàn đến mâỳ cũng không thể ra tay được.
Trừ phi ông ta muốn chết!
“Hừ!”
Ông ta khịt mũi một cách lạnh lùng, đang định rời đi cùng với thị vệ, cũng không thèm liếc nhìn đám đông.
“Chờ đã!”
Cố Hàn đột nhiên lên tiếng.
“Tư cách võ viện của ta”
“Chờ đi!”
Liêu Uyên nhìn chằm chằm vào hắn.
“Sẽ có người mang nó đến cho ngươi”
Ngay sau khi ông ta rời đi, tâm trạng của mọi người liền bùng nổ.
“Người vừa nãy, chẳng lẽ là…”
“Nói nhảm, ngươi không nghe thấy thành chủ gọi ông ta là Lý tổng quản sao, nhất định là người của Vương Đô đấy!”
■’Chậc chậc, đại nhân vật, đại nhân vật! Đã bao nhiêu năm rồi thành Thiên Vũ của chúng ta mới chào đón một đại nhân vật như thế?”
“Đừng nghĩ nữa, ngươi với không tới đâu.”
// n
Cuộc bàn tán diễn ra sôi nổi.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay thật là đặc sắc, tình tiết thay đổi liên tục, đủ loại cảm giác hồi hộp mà bọn họ không thể theo kịp, đối với một thành phố nhỏ như vậy, những chuyện đó cũng đủ để bọn họ tán dóc cả tám mười năm.
So ra thì cuộc thi đấu dành tư cách vào võ viện chẳng đáng để nhắc tới.
Cố Hàn cũng không quan tâm tới bọn họ, cầm bài vị của Cố Thiên cùng Hỏa Vân Thương lên, hắn hít một hơi thật sâu, phần lớn lửa giận tích tụ lâu ngày trong cơ thể cũng từ từ tiêu tán.
“Thiếu gia!”
A sỏa nhẹ nhàng hỏi: “Tiếp theo chúng ta nên đi đâu?”
“Đi tìm Tiết tiền bối.”
Cố Hàn sờ đầu nàng.
“Trị bệnh cho nàng!”
“Thiếu gia.”
Đôi mắt của A sỏa tối sầm lại.
“Bệnh của ta… có phải không thề chữa khỏi đúng không?”
“Không có đâu.”
Vẻ mặt Cố Hàn rất ôn hòa.
“Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu nàng, nàng chỉ cần ở lại cùng ta, an tâm giúp ta truy tìm bảo vật là được rồi.”
“Vâng!”
Nghe tới đi tìm bảo vật, ánh mắt của A sỏa lại sáng lên.
Dù sao thì đây là việc duy nhất mà nàng có thể giúp Cố Hàn.
Cứ thế một chủ và một tớ cùng sóng bước bên nhau.
Nhìn theo bóng lưng của Cố Hàn, mọi người đều cảm thấy ngưỡng mộ.
Bất kể thái độ có như thế nào, thì Lý tổng quản cũng đã ra tay giúp đỡ Cố Hàn, hơn nữa còn có một đại nhân vật, không cần nghĩ cũng biết Cố Hàn sẽ một bước lên trời, tiền đồ vô lượng.
Khác hẳn với sự hào hứng của mọi người, vẻ mặt đám người Cố gia như đưa đám, cực kỳ tuyệt vọng và hoang mang.
Danh tiếng của gia tộc không còn, ngay cả gia chủ cũng chết hết.
Chỉ vài ngày nữa, sản nghiệp khổng lồ của Cố gia chắc chắn sẽ rơi vào tay của các gia tộc khác.
Đến lúc đó, có thể tưởng tượng được số phận đám người Cố gia ở thành Thiên Vũ này sẽ thảm hại như thế nào.
Thành vương phủ.
“Khốn khiếp!”
Trong đại sảnh, Liễu Uyên tức giận đến mức mặt mày tái mét.
“Đồ khốn khiếp!”
“Phụ thân?”
Tiếng động lớn như vậy đã thu hút Liễu Oanh.
“Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”
“Cố Hàn!”
Liễu Uyên nghiến răng nghiến lợi.
“Tên khốn khiếp đó thật đáng hận!”
“Cố Hàn?”
Liễu Oanh sửng sốt.
“Hắn không phải đã chạy vào khu rừng Man Hoang và bị cố gia truy sát sao?”
“Truy sát?”
Liễu Uyên cười lạnh một tiếng rồi kể lại
những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
“Chính hắn đã khiến ta hôm nay mất hết mặt mũi!”
Liễu Oanh như chết lặng.
Tuy rằng nàng ta đã sớm đoán được Cố Hàn sẽ gặp được kì ngộ và khôi phục tu vỉ, nhưng không ngờ rằng cố Hàn lại trở nên cường đại như vậy, một mình hắn tiêu diệt hết đám người cố gia.
Dù sao cũng đáng đời nhà họ Cố, nhưng sức chiến đấu của Cố Hàn tuyệt đối không thể coi thường!
“Đúng vậy!”
Liễu Uyên hình như đã nghĩ tới điều gì đó.
“Con và thất hoàng tử thế nào rồi? Tại sao hôm nay ta không thấy con đi cùng hắn?”
Sắc mặt Liễu Oanh có chút khó coi.
Mấy ngày nay nàng ta dều ở cùng thất hoàng tử, dốc lòng để giành được nhiều hảo cảm từ hắn, nhưng sau khi Lý tổng quản quay về, hắn lại đột nhiên không muốn gặp nàng ta, thái độ cũng rất lạnh nhạt, lời nói cũng phũ phàng, cay nghiệt. Hôm nay nàng ta không thể đi xem tỉ thí, cũng do bị Lý tổng quản sỉ nhục mà ra.
Thụ thân!”
Hơn nữa, không biết tại sao nàng ta lại cảm thấy có chút khó chịu khỉ nhìn thấy Cố Hàn trở lại bộ dáng thiên tài như trước kia.
“Cha vừa mới nói thất hoàng tử giúp Cố Hàn giải vây sao?”
“Không sai!”
Liễu Uyên khẽ cau mày.
“Chỉ là có chút kỳ quái, tuy rằng giải vây cho hắn, nhưng thái độ của Lý tổng quản đốì với hắn lại cực kỳ lạnh lùng.”
Lạng lùng?
Liễu Oanh liền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lập tức có suy đoán.
Chẳng lẽ Cố Hàn… đã nhờ vả thất hoàng tử?
“Phụ thân”
Nghĩ tới đây, nàng ta nảy ra một ý tưởng: “Con đỉ gặp thất hoàng tử, nói không chừng có thể tìm được một ít tin tức hữu dụng”
“Cũng phải.”
Liêu Uyên gật đầu.
“Con chuẩn bị đến võ viện đi. Thất hoàng
tử tuy rằng không được coi trọng, nhưng dù sao hắn cũng là người của hoàng thất. Con phải tạo quan hệ tốt với hắn, thế mới tốt.”
Tuy rằng đến võ viện chỉ có duy nhất một suất.
Nhưng với tư cách là thành chủ, ông ta đương nhiên có biện pháp khác để đưa Liễu Oanh đến đó.
Phía nam thành Thiên Vũ, nằm sâu trong một con hẻm nhỏ và hẻo lánh.
“Thiếu gia!”
A sỏa ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Chúng ta đi gặp Tiết gia gia ạ?”
“ừm!”
Cố Hàn mỉm cười.
“Tiết tiền bối lần trước đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, chúng ta còn chưa cảm ơn ông ấy đàng hoàng… Hửm?”
Còn chưa dứt lời, Cố Hàn liền choáng váng.
Trong hẻm, năm sáu người đang cung kính đứng trước cửa một tiểu viện, háo hức chờ đợi, dường như rất hy vọng người trong viện sẽ nhìn
thấy mình.
Nhìn vào trang phục, cố Hàn ngay lập tức nhận ra bọn họ.
Những người này đều là tổng quản sự của các cửa hàng đến từ Vương Đò.
Sản vật của khu rừng Man Hoang cực kỳ phong phú, các cửa hàng ở Vương Đô hàng năm đêu phái người đến để tìm kiếm lỉnh dược, thú hạch và các tài nguyên để tu luyện, thành Thiên Vũ đương nhiên cũng là một trong những nơi họ tới.
“Hả?”
Nhìn thấy Cố Hàn, những người ở hàng cuối cùng có chút kinh ngạc.
“Tiểu huynh đệ, ngươi cũng tới đây để gặp Tiết thần y à?”
“Đúng vậy.”
Nói rồi, Cố Hàn đang định bước tới gõ cửa.
“Làm cái gì vậy?”
Người phía trước lập tức chặn trước mặt Cố Hàn.
“Tiểu tử, ngươi có hiểu quy tắc không vậy?”
“Quy tắc?J
“Nói nhảm, Tiết thần y còn chưa nói muốn gặp ngươi, ngươi lại tùy tiện gõ cửa, nếu như khiến ông ấy không vui ngươi có gánh vách được không?”
“Ngươi ăn mặc rách rưới, lại đến tay không, thật sự còn mong đợi Tiết thần y sẽ gặp ngươi sao?”
“Cho dù có muốn thì cũng phải tuân theo quy tắc, ngươi ra đằng sau xếp hàng đi.”
“Ha ha, địa phương nhỏ chỉ là địa phương nhỏ, một chút quy tắc cũng không hiểu”
// fỉ
Có mấy người đến từ Vương Đô, vậy nên khá coi thường người của thành Thiên Vũ, không khỏi chế giễu Cố Hàn.
Sắc mặt Cố Hàn trở nên khó coi.
“Đừng có mà coi thường người khác!”
A sỏa tức giận hét lên: “Ta quen biết Tiết gia gia đó!”
“Ai ya? Ngươi còn quen biết Tiết thần y?”
“Tiểu nha đầu, khẩu khí lớn như vậy không sợ gió mạnh quất vào đầu lưỡi à!”
“Hơn nữa, Tiết thần Y có thán phận như thế nào? Cho dù chúng ta là tổng quản sự của
thương hội, cũng phải cung cung kính kính chờ đợi lão nhân gia, vậy nên làm sao ông ấy quen biết một tiểu nha đầu như ngươi được?”
tt
Bị vài người châm chọc khiến A sỏa tức giận đến mức nắm chặt tay.
“Các ngươi!”
Ánh mắt Cố Hàn đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Cho ta…”
“Tiểu huynh đệ!”
Người ở hàng cuối cùng nhanh chóng tóm lấy tay Cố Hàn, nhỏ giọng nói: “Nhẫn nhịn một chút, bọn họ đều đến từ Vương Đô, hơn nữa còn đêu là Thông Khiếu Cảnh, ngươi không thể đắc tội với bọn họ được đâu! Ta khuyên ngươi, đừng quá sốt ruột, chỉ cần kiên nhẫn chờ một chút, rồi chúng ta cũng sẽ gặp được Tiết thần y”
“Chậc chậc, Trần Bình, ngươi đúng là người tốt”
“Tự lo cho mình còn không xong, vậy mà rảnh rỗi muốn quản việc của người khác?”
“Ta nghe nói năng lực làm việc của ngươi ở Tụ Bảo Các hai năm liên tiếp đêu đứng cuối,
ngươi cũng sắp bị đuổi ra ngoài rồi”
“Nhà ai sẽ nuôi những phế vật như vậy chứ?”
tt tf
Bị vài người sỉ nhục, mặt Trần Bình đỏ bừng lên.
“Ngươi..”
Cơn giận trong lòng cố Hàn ngày càng dâng cao.
Lúc này ở đầu hẻm, đang có một mỹ nữ từ từ đi tới.
Nàng ta mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, khuôn mặt được che bởi một lớp khăn mỏng, dáng người duyên dáng và khí chất lạnh lùng, giống hệt như tiên nữ.
“Liễu Oanh!”
“Cố Hàn?”
Cả hai ngay lập tức nhận ra đối phương.
Bốn mắt nhìn nhau, chẳng có chút dịu dàng nào cả, chỉ có sự lạnh lùng.