Cực Đạo Kiếm Tôn - Chương 21 Liễu Oanh này quá thích giả vờ rồi
Chương 21: Liễu Oanh này quá thích giả vờ rồi
Tại tiểu viện, trong sương phòng.
“Tiết lão!”
Lý tổng quản lo lắng đến mức đầu chảy đầy mồ hôi, thậm chí giọng nói cũng run rẩy.
“Ngài… có cách nào cứu được điện hạ không?”
“Rất khó!”
Nhìn thất hoàng tử đang khoanh chân ngồi đối diện, nhắm mắt lại, toàn thân bị bao bọc bởi một tầng lửa, Tiết thần y lắc đầu: “Ta chỉ có thể tạm thời áp chế hàn độc, chứ không thể loại bỏ hoàn toàn. Ngươi cũng biết rồi đó, hàn độc của hoàng tử đã sớm thâm nhập vào tận xương tủy, cùng thân thể dung hòa làm một, mỗi Lân áp chế xong, chất độc sẽ lại tăng lên, đến hôm nay thì lão phu cũng đã… lực bất tòng tâm rồi.”
Ông ấy bất giác thở dài.
“Lần này ta còn có thể dốc toàn lực áp chế, nhưng lần sau tái phát thì… haiz.”
“Điện hạ!”
Lý tổng quản đương nhiên hiểu rõ lời của ông ấy, không nhịn được mà rơi nước mắt.
“Thật đáng tiếc hoàng phi chỉ có duy nhất một mình điện hạ, nếu như điện hạ có mệnh hệ gì, nhà ta có chết hàng vạn lần cũng khó mà đền hết tội.”
“Lý tổng quản”
Lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên.
“Ngươi hà cớ gì phải đau lòng như vậy, ta biết tình trạng của bản thân mình. Nếu không có ngươi và Tiết lão chạy theo ta những năm này, ta làm sao có thể sống sót đến tận bây giờ? Cho dù mẫu phi dưới suối vàng có biết được, cũng sẽ không trách ngươi đâu.”
Thất hoàng tử vừa mới mơ hồ tỉnh lại.
“Điện hạ!”
Lý tổng quản không nhịn được lại nhìn hắn.
“Lại nói…”
Sau khỉ suýt chết và nhặt về được mạng sống, thất hoàng tử dường như đã nhìn thấu sinh tử, có chút cảm khái nói: “Hôm nay ta đã gặp được một người rất thú vị. Trùng hợp thay Tiết lão, tiền bối cũng quen biết hắn…”
Bên ngoài.
“Ah, Liêu..”
A sỏa mặt mày vui vẻ, đang định tiến lên chào hỏi thì chợt nhớ đến thái độ của nàng ta với Cố Hàn một tháng trước, sắc mặt đột nhiên sa sầm, tức giận quay đi.
“Cố Hàn.”
Giọng nói của Liễu Oanh vẫn lạnh lùng như cũ.
“Ta đã nghe nói về chuyện của ngươi.”
‘Vậy à, tin tức nhà ngươi cũng nhanh đấy!”
“Ngươi đến đây làm gì vậy?”
“Ha ha, đây không phải việc của Liễu đại tiểu thư!”
Liễu Oanh khẽ cau mày.
Nàng ta cảm thấy mình đoán không sai.
Cố Hàn trùng hợp xuất hiện ở đây, nhất định đã nhờ vả thất hoàng tử!
“Ta thành thật khuyên ngươi.”
Giọng nói của nàng ta nhàn nhạt, nhưng trong đó lại phảng phất chút trịch thượng.
“Làm người quan trọng nhất là phải giữ đúng bổn phận, không được vượt quá giới hạn. Những tai họa trước đây của ngươi chính là do
ngươi quá tự cao tự đại, nếu còn không biết thu liêm thì cho dù có may mắn tránh khỏi lần này, cũng khó tránh được lần sau.”
“Giả nhân giả nghĩa!”
Cố Hàn cười lạnh một tiếng.
“Cố Hàn ta hành sự như thế nào, cũng không đến lượt ngươi nhúng tay vào”
“Như đã như thế, tùy ngươi vậy”
Nói xong, nàng ta đi ra phía trước gõ cửa.
“Chờ đã!”
Những người ở phía trước lại càng không vui.
Bọn họ ngay cả cố Hàn cũng không biết, huống hồ gì Liễu Oanh, làm sao có thể tùy ý để nàng ta đi trước được?
“Ngươi lại là ai nữa đây? Cũng đến để gặp Tiết thần y à?”
“Phụ thân của ta là thành chủ Liêu Uyên.”
Liễu Oanh nhẹ giọng mỉm cười: “Ta tới đây để gặp thất hoàng tử, ta và ngài ấy là bằng hữu.”
Nói xong, nàng ta liếc nhìn Cố Hàn đầy ngụ ý-
Sự khác biệt giữa bằng hữu và thủ hạ
không thể nào rõ ràng hơn được nữa.
Nữ nhỉ của thành chủ?
Bằng hữu?
Tỉm bọn họ bỗng giật thót lên.
Thân phận phía trước còn dễ nói, thân phận sau… có chút đáng sợ.
Thất hoàng tử mặc dù ở Vương Đô tiếng tăm không nhiều, cũng không được coi trọng, nhưng dù sao cũng là huyết mạch hoàng thất, những quản sự này sao có thể với tới như vậy?
“Thất lễ, thất lễ!”
‘Vừa nãy quá vô lễ rồi, mong Liễu tiểu thư lượng thứ!”
Mấy người đó lúc đầu còn tỏ ra kiêu ngạo, cuối cùng thái độ lại thay đổi đáng kinh ngạc, quay sang kính trọng.
“Hy vọng Liễu tiểu thư đỉ vào rồi, có thể giúp chúng tòi nói vài lời được không?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã chờ ở đây lâu như vậy, vẫn chưa được gặp Tiết thần y.”
Khí chất của Liễu Oanh thanh nhã, ăn nói khéo léo, lại có dung mạo xinh đẹp, bọn họ đương nhiên sẽ không nghỉ ngờ lời nói của nàng ta, một nữ tử động lòng người như thế này, ngay
cả ở Vương Đô cũng hiếm gặp, vậy nên nàng ta có thể kết giao bằng hữu với thất hàng tử cũng không có gì kỳ lạ.
“Được thôi!”
Liêu Oanh liếc nhìn Cố Hàn một chút.
“Lát nữa diện kiến thất hoàng tử, ta sẽ giúp các ngươi nói một câu.”
“Đa tạ Liễu tiếu thư!”
Bọn họ đều vui mừng khôn xiết.
“Thiếu gia!”
A sỏa không vui gọi hắn.
“Chúng ta rõ ràng cũng quen biết gia gia, tại sao bọn họ không tin chúng ta?”
“Ha ha.”
Cố Hàn cười lạnh một tiếng.
“Bọn họ chính là coi thường người khác như vậy đấy!”
“Ngươi dám mắng bọn ta!”
“Tiểu tử, ta thấy ngươi có vẻ chán sống rồi!”
“Người đến từ địa phương hẻo lánh, cũng chẳng có nhiều kiến thức, nhưng lại khá to gan đấy!”
it ỊỊ
Mấy người bọn họ đều tỏ ra không vui.
“Nực cười!”
Cố Hàn cười lạnh, hắn nào có thể bị bọn họ dọa sợ.
“Các ngươi nói không cho ta vào mà được sao? Hôm nay ta nhất quyết muốn vào! Đi thôi, A Soar
Nói xong, hắn nắm lấy tay A sỏa, chậm rãi bước về phía trước.
“Haỉz!”
Trần Bình thở dài.
“Tiểu huynh đệ, tại sao ngươi không chịu nghe lời khuyên của ta?”
Những người này đều xuất thân từ Vương Đô, đã quen với việc hách dịch trước mặt những tán tu, hơn nữa họ thực sự dám động thủ đánh người.
“Hả?”
Đột nhiên, một giọng nói có chút kỉnh ngạc từ trong tiểu viện vọng ra.
“Tiểu nha đầu, sao ngươi lại tới đây? Đến, đến, đến, mau vào đi, để ta xem ngươi thế nào rồi?”
Thật sự là Tiết thần y!
Một số người vô thức nhìn sang Liễu Oanh.
Lẽ nào…
Nàng ta cũng quen biết Tiết thần y?
Liễu Oanh cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng nàng ta vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng cúi đầu: “Cảm ơn…”
Két!
Lúc này, cánh cửa gỗ được mở ra.
“Có chuyện gì ồn ào vậy?”
Lý tổng quản tức giận đùng đùng, vẫn chưa có chỗ nào để trút giận, vậy nên nhìn thấy đám người, ông ta lập tức chửi bới.
“Một lũ khốn khiếp!”
“Dám quấy rầy thất hoàng tử và Tiết lão nghỉ ngơi, có tin cha gia một chưởng đánh chết các ngươi không?”
Nhiều người sợ đến mức co rúm người lại, không dám nói thêm lời nào.
“Tiểu nha đầu!”
Lý tổng quản nhìn A sỏa, sắc mặt vẫn tối sầm.
“Đi theo cha gia/
“Ah?”
ASỎa chỉ vào mình.
“Ngươi đang gọi ta à?”
“Phí lời!”
“Ngươi… ngươi không phải không quen biết ta sao?”
Sắc mặt của Lý tổng quản ngày càng trở nên u ám hơn.
“Tiết lão muốn gặp ngươi!”
Dù rất tức giận nhưng ông ta vẫn phải nghe theo lời Tiết thần y.
Lúc đì ngang qua ông ta, Cố Hàn suýt nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Không biết tại sao, mỗi Lân nhìn thấy Lý tổng quản bực bội, hắn lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Đám người đều tỏ ra ngạc nhiên và hoài nghỉ.
Chẳng lẽ… tiểu nha đầu này thật sự quen biết Tiết thần y?
“À, đúng rồi!”
A sỏa dường như nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Trần Bình: “Ngươi không phải cũng muốn gặp Tiết gia gia à?”
“ừm!”
Trần Bình theo bản năng gật đầu.
“Muốn gặp, muốn gặp!”
‘Vậy ngươi cũng tới đây đi!”
A sỏa vẫy tay.
“Ngươi vừa mới giúp thiếu gia, ngươi là người tốt!”
“Cảm ơn cô nương! Cảm ơn cô nương!”
Trần Bình vui mừng khôn xiết và nhanh chóng đi theo.
Hắn ta không ngờ rằng chỉ với một hành động tử tế nhỏ của mình, đã mang lại báo đáp mà ngay cả trong mơ hắn ta cũng không dám mơ.
Khóe miệng Lý tổng quản giật giật.
Chỉ cần nghĩ đến thái độ không thể giải thích được của Tiết lão đối với A sỏa, ông ta nhịn không được muốn chặn Trần Bình lại.
Thôi bỏ đi!
Chuyện của Tiết lão, ông ta sẽ không nhúng tay vào.
Những người còn lại ghen tị đến mức mắt muốn nổ đom đóm.
Đây… cứ thế mà đi vào rồi à?
Tại sao hắn ta lại được đi vào?
Họ nhanh chóng hướng ánh mắt đầy hy vọng về phía Liêu Oanh!
Không sao!
vẫn còn cơ hội!
“Lý tổng quản!”
Cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn mình, Liêu Oanh hít một hơi thật sâu, nở nụ duyên dáng, nhẹ nhàng cúi đầu hành lễ.
“Thất hoàng tử…”
“Người không có thời gian để gặp ngươi!”
Lý tổng quản lạnh lùng trả lời nàng ta.
Có vẻ như vẫn rất bực mình, nên ông ta nói thêm một câu.
“Giả vờ cái gì mà giả vờ!”
“Phụt!”
Cố Hàn nhịn không được, phá lên cười.
“Tiểu tử!”
Lý tổng quản cũng nhịn không được, suýt tí nữa thì động thủ với hắn.
“Ngươi cười cái gì?”
“Ta cảm thấy ngươi nói rất đúng!”
Cố Hàn giơ ngón tay cái lên, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy Lý tổng quản cũng không đáng ghét đến như vậy.
Vụt!
Lý tổng quản phất tay áo rồi đóng cửa sân lại.
“Mau cùng cha gia vào! Còn ngươi, ở đây chờ.”
Ngươi ở đây chính là Trần Bình.
“Haiz, haỉz!”
Trần Bình hành lễ liên tục rồi thành thực đứng yên tại chỗ.
Có thể vào trong cửa biệt viện, đồng nghĩa với việc có thể nhìn thấy Tiết thần y, tốt hơn nhiều so với mấy người vô vọng chờ đợỉ ở bên ngoài rồi.
Bên ngoài, một số người ghen tị đến mức