NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cực Đạo Kiếm Tôn - Chương 23 Cái giá phải trả khi bắt nạt mẹ thái độ Cũng hòa hoãn trở lại

  1. Home
  2. Cực Đạo Kiếm Tôn
  3. Chương 23 Cái giá phải trả khi bắt nạt mẹ thái độ Cũng hòa hoãn trở lại
Prev
Next

Chương 23 Cái giá phải trả khi bắt nạt mẹ thái độ Cũng hòa hoãn trở lại.
“Nghĩ lại thì không hẳn là không CÓ cách!”
“Cách gì vậy?”
“Ta có một yêu Cầu!”
“Nếu lại muốn thả ngươi ra thì thôi miễn đi”
Cố Hàn lắc đầu.
Đây chính là điểm mấu chốt của hắn.
Hắn sẽ không bao giờ để bóng đen ra ngoài nếu bản thân vẫn chưa đủ năng lực để bảo vệ mình.
“Dĩ nhiên là không”
Bóng đen cũng hiểu, muốn Cố Hàn thả ra tuyệt đối không có khả năng, vậy nên hắn ta cũng chẳng thèm đê cập tới.
“Vậy ngươi yêu cầu gì?”
Cố Hàn có chút tò mò.
“vẫn chưa nghĩ ra.”
Bóng đen noi gương cố Hàn.
“Khi nào bổn quân nghĩ xong sẽ nói cho ngươi biết!”
CỐ Hàn do dự.
“Được!”
Sau một lúc, hắn gật đầu.
“Ta đáp ứng!”
“Được?
Bóng đen có chút kinh ngạc.
Nếu như bình thường cố Hàn trực tiếp đồng ý mà không cần suy nghĩ như vậy, hắn ta sẽ nghỉ ngờ thành ý của Cố Hàn, nhưng bây giờ thấy thái độ dứt khoát của cổ Hàn, hắn ta lại cảm thấy Cố Hàn nhất định sẽ không hối hận khi đáp ứng yêu cầu này.
“Người bằng hữu này rất quan trọng với ngươi à?”
“Mới gặp mặt lần đầu tiên”
‘Vậy ngươi còn giúp hắn nhiều như vậy?”
“Hắn cũng đã giúp ta.”
Vẻ mặt Cố Hàn lại trở nên nghiêm túc.
“Ta không thích nợ ân tình của người khác. Nếu hắn đã giúp ta, ta đương nhiên cũng sẽ giúp hắn.”
“Bổn quân cũng đã giúp ngươi.”
Bóng đen bị hắn móc mỉa, suýt chút nữa tức đến mức bỏ quách đi cho fôỉ.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới bình tĩnh lại.
“Hàn độc trong cơ thể hắn đã sớm xâm nhập vào xương tủy. Bổn quân không am hiểu y thuật, không thể nghĩ ra biện pháp nào có thể cứu hắn! Nhưng mà, trong trường hợp của hắn, hắn căn bản không cần ai chữa trị!”
“Không cần?”
“Nghiêm túc mà nói thì hắn đã có một cơ thể cực hàn, tuy rằng cũng chẳng có gì đáng nói, thế nhưng cũng là một loại thể chất vô cùng đặc biệt, chỉ cần tìm ra một loại công pháp phù hợp, khỉ đó hàn khí trong người sẽ tự khắc giúp hắn tu luyện, không còn lo lắng bệnh gì nữa, đương nhiên loại thể chất này… thành quả vốn có cũng chỉ tầm thường mà thôi.”
“Ngươi có công pháp đúng không?”
“Tất nhiên rồi!”
“Ngươi không phải là ma tu sao? Công pháp này ở đâu ra vậy?”
Bóng đen đột nhiên trở nên hào hứng.
“LÚC đó bổn quân đang tranh đấu trong thiên hạ, nhìn xuống tám phương! Không CÓ tài nguyên thì đỉ đoạt lấy! Không CÓ công pháp thì đỉ cướp! Nếu không có nữ nhân… Chậc chậc, tiểu tử, điềm tốt của tu ma còn nhiều lắm, ngươi thật sự không…”
“Đưa công pháp cho ta!”
Bóng đen bị ngắt lời, hung háng trừng mắt nhìn hắn, tùy ý vung tay ra một đoạn còng pháp.
“Công pháp này tuy rằng bình thường, nhưng ý tưởng cũng không tồi, con đường tu luyện có chút cực đoan, hình như nó được sáng tạo ra để phù hợp với những cơ thể cực hàn, năm đó bổn quân có chút hứng thú nên đã viết lại.”
“Công pháp này…”
Cố Hàn càng nhìn càng thấy huyền bí.
“Đó là cấp gì?’
“Nếu nói theo các ngươi thì là Thiên cấp.”
Bóng đen thản nhiên nói.
Thiên cấp!
E rằng cả vương triều Đại Te này còn không tìm được một bộ công pháp nào Huyền cấp trở lên, không ngờ bóng đen lại có thể tùy tiện ném ra một bộ công pháp Thiên cấp!
Thế mà hắn ta còn nói chẳng có gì đáng nhắc đến.
“Vậy…”
Hắn hít một hơi thật sâu.
“Công pháp này có thể so sánh với Đại Tự Tạỉ Thiên Ma Kinh không?’
“So cái rắm ý! Đại Tự Tại Thiên Ma Kỉnh là chân kỉnh giúp kẻ tu ma đạo đạt đến cảnh giới cao nhất! Ngay cả bổn quân hiện tại còn chưa lĩnh ngộ hết được, vậy mà ngươi còn đem đi so sánh, thật là sỉ nhục mà!”
“Cái này thì sao?”
Cố Hàn lại chỉ vào ngục kiếm.
“Đương nhiên cũng không thể so sánh được!”
Thế nhưng, trong mắt bóng đen bỗng hiện lên một tia sợ hãi.
“Kiếm ý này lợỉ hại đến mức cả đời bốn quản cũng chưa từng thấy qua! Tu vi của chủ
nhân kiếm ý này đã vượt xa sự hiểu biết của ta! Ha ha, khó trách ngươi không có hứng thú làm đồ đệ của ta, có sự truyền thừa của kiếm đạo nghịch thiên, không thua kém gì Đại Tự Tại Thiên Ma Kính này, vậy nên những công pháp khác đối với ngươi mà nói chỉ là rác rưởi mà thôi”
“Thật không ngờ tới”
Cố Hàn có chút kinh ngạc.
“Ngươi cũng biết khiêm tốn”
“Bổn quân vốn không phải là người kiêu ngạo! Ngược lại là ngươi, thế gian ngoài kia tuyệt vời biết bao nhiêu, nhưng ngươi chưa bao giờ chủ động hỏi, bản lĩnh dám nghĩ dám làm cho ngươi đâu?”
“Nếu tu vỉ của ta đủ mạnh, ta sẽ có thể nhìn thấy tất cả cảnh sắc trên thế gian này! Nếu tu vi không đủ, dù ta có biết bao nhiêu cũng chỉ vô ích mà thôi”
“Ngươi có vẻ hỉêu rõ rồi”
Bóng đen vẫy tay.
“Được rồi, ta đã đưa cho ngươi công pháp, đừng ở đây chướng mắt ta!”
“Người vừa nói…’
cố Hàn không nhúc nhích.
“Ngươi có nhiều công pháp Thiên cấp?”
“Không phải tất cả đều là Thiên cấp, bản quân chỉ thu thập những công pháp tinh anh. Còn những công pháp rác rưởi khác, cho dù có cao hơn Thiên cấp, bổn quân cũng không thèm xem qua … Hửm? Ngươi hỏỉ cái này làm gì?”
Cố Hàn mỉm cười.
Đó là kỉnh hỉ khi khám phá ra được kho báu.
Bên ngoài, Lý tổng quản lo lắng đi tới đi lui, định đánh thức Cố Hàn, nhưng nghĩ đến hy vọng mong manh đến nỗi gần như không tồn tại, ông ta đành nhịn xuống.
A sỏa ở bên cạnh có chút vô vị và buồn ngủ.
Đột nhiên, Cố Hàn mở mắt ra.
“Thiếu gia!”
A sỏa lau nước bọt, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng: “Người tỉnh rồi!”
“Tiểu tử!”
Giọng Lý tổng quản run run: “Ngươi… nghĩ ra cách nào chưa?”
Không chỉ có ông ấy, ngay cả Tiết Than Y và thất hoàng tử cũng nhìn thẳng vào cố Hàn, mặc dù biết hy vọng rất ít nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà hy vọng.
“Có!”
Cố Hàn nhẹ nhàng thở ra, từ từ nói lại lờì của bóng đen.
“Nói như vậy thì hàn khí trong cơ thề thất hoàng tử không cần phải áp chế nữa. Chỉ cần có thể tìm ra một loại công pháp thích hợp, hàn khí này không những không thề giết chết hoàng tử mà giúp ích rất nhiều trên con đường tu luyện.”
Lời vừa nói xong, tất cả rơi vào trầm mặc.
Chỉ có A sỏa chớp mắt, cũng không biết là nghe có hiểu gì không.
“Mọi người làm sao vậy?”
Cố Hàn có chút khó hiểu.
“Tiểu… tiểu tử!”
Lý tổng quản nói không thành tiếng.
“Ngươi nói… điện hạ, người… người có thể chất đặc biệt?”
Thể chất đặc biệt.
Cực kì hiếm.
Vương triều Đại Tề đã tồn tại hàng trăm năm, dân số đông đảo nhưng cũng chỉ có ba người có thể chất đặc biệt, trong đó một người là thái tổ khai quốc, một người đã sớm đến Thượng Tông, còn một người hiện đang ở
trong hoàng thất!
“Nghiêm túc mà nói…”
Cố Hàn thật sự muốn nói chẳng có gì đáng để nhắc đến.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy hy vọng của thất hoàng tử, hắn nhanh chóng thay đổi.
“Cho là… như vậy đi!”
“Hoàng phỉ!”
Lý tổng quản bật khóc.
“Người có nhìn thấy không? Điện hạ… có thể chất đặc biệt! Nếu như người ở suối vàng biết được, cũng có thể yên lòng rồi.”
“Thiếu gia!”
ASỎa lặng lẽđỉ tới.
“Thể chất đặc biệt là gì? Lợi hại lắm hả?”
“Cái này…”
Cố Hàn sờ mũi.
Lợi hại cái rắm ý!
So với Phá Vọng Chi Đồng Huyết Mạch của nàng còn chẳng đáng để nhắc tới.
“Tuyệt vời, thật tuyệt vời!”
Tiết thần y cảm khái vô cùng.
“Ta trước đây đã đi lạc đường, chỉ nghĩ đến những phương pháp trấn áp hàn độc, lại chưa từng nghĩtớỉ phương diện này! Haiz, tiểu bằng hữu còn trẻ như vậy, kiến thức và kỉnh nghiệm còn phong phú hơn cả lão phu, thật sự khiến ta xấu hổ!”
“Hỉ hỉ!”
A sỏa cực kỳ mãn nguyện.
“Thiếu gia thật lợi hại! Trong lúc ngủ còn có thể nghĩ ra biện pháp cứu người!”
// w
cố Hàn có chút xấu hổ.
Kỳ thực cũng không thể trách Tiết thần y kỉêh thức hạn hẹp, dù sao ông ấy chỉ am hiểu y học, những phương diện khác không biết nhiều, huống hồ biện pháp này còn do một ma quân thâm sâu khó lường đưa ra.
“Haiz…”
Đột nhiên, một tiếng thở dài vang lên.
Đến từ Thất hoàng tử.
Trên gương mặt tràn đầy thống khổ.
“Nếu như ta gặp cố huynh đệ sớm hơn vài năm, thì may ra còn có Cơ hội, thế nhưng hiện tại… Tiết lão, ta có thể sống được bao lâu nữa? Một tháng? Hai tháng? Nếu như hàn độc lại tái phát, ta nhất định phải chết!”
Uỵch.
Tim Lý tổng quản và Tiết thần y giật thót lại.
Niềm vui vừa xuất hiện trên khuôn mặt bọn họ lập tức bỉêh mất.
Loại công pháp phù hợp với việc tu luyện của cơ thể cực lạnh này cực kỳ hiếm có, so với những công pháp bình thường khác thì trân quý hơn rất nhiều, đừng nói cả Đại Tê, thậm chí toàn bộ Đông Hoang này cũng chưa chắc tìm ra, cho dù có may mắn tìm được, thất hoàng tử làm sao có thể đợi đến lúc đó?
“Ngươi không phải hoàng tử sao?”
A sỏa có chút kỳ lạ.
“Thế lực nhà ngươi rất mạnh nha, để bọn họ tìm giúp ngươi đi!”
“Vô dụng thôi!”
“Bọn họ… vốn không hề quan tâm đến sự sống chết của ta.”
“Điện hạ!”
Lý tổng quản nghiêm nghị nói: “Người không được dễ dàng bỏ CUỘC như vậy! Người là nhỉ tử duy nhất của hoàng phỉ. Cho dù có phải liều mạng đi khắp Đông hoang, lão nô nhất định sẽ tìm ra công pháp cho người!”
“Haiz…”
Tiết thần y thở dài.
Lý tổng quản vì quá kích động đã chẳng còn suy nghĩ được gì nữa.
“Thiếu gia!”
A sỏa dường như đang nghĩ đến bản thân mình ngày trước, đôi mắt tối sầm lạỉ.
“Hắn thật đáng thương!”
Cố Hàn không nói nên lời.
Ta còn chưa nói xong mà, mọi người có cần trưng ra bộ mặt không thiết sống như vậy được không, thật là!
“Cái đó…’
“Cônq pháp, ta có!”
Nói không với sách lậu, ủng hộ sách bân quyền. Tiểu thuyết này do ReadMe chế tác và phát hành, chưa được ủy quyền không được phép truyền bá. Bất cứ ai vi phạm sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
(Ẽ)
Thích
Thưởng
Bình luận
“Cái… cái gì?”
Có thể vì không thể nào tin được, hoặc cũng có thể vì không nghe rõ mà Lý tổng quản đột nhiên lắp ba lắp bắp.
“Ta nói ta có công pháp!”
Cố Hàn lặp lại một Lân nữa.
Thất hoàng tử lập tức đứng dậy, toàn thân hưng phấn đến mức run lên bần bật.
“Vậy ngươi…”
Mặt Lý tổng quản nhất thời đỏ bừng.
“Ngươi có thể cho…”
Nhìn thấy vẻ mặt của ông ta, Cố Hàn vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Hắn biết mình đã thắng cược, mặc dù Lý tổng quản nói năng cay nghiệt chua ngoa, lại còn ỷ thế hiếp người, nhưng tính tình không hề xấu, nếu không ông ấy sẽ không có phản ứng như vậy.
“Cha gia hiểu rồi.”
Cố Hàn không nói gì.
Lý tổng quản nghiến răng nghiến lợi, vén ống tay áo lên, cầm mấy thú hạch bên cạnh thất
Ngay lập tức, mặt ông ta tái nhợt.
Võ công của ông ta thiên về dịu dàng ôn nhu, trong khi thú hạch này CÓ hỏa khí dồi dào, nếu nuốt như vậy, nhất định sẽ gây tổn hại cho Cơ thể.
“Lý tổng quản!”
Thất hoàng tử thở dài.
“Ngươi không Cần phải… haiz!”
“Điện hạ, không cần nói gì thêm đâu.”
Lý tổng quản nhìn Cố Hàn: “Năm đó cha gia bị bắt nạt như một con chó, nếu như không có hoàng phi giải cứu thì sẽ không có cha gia như ngày hôm nay! Thất hoàng tử chính là cốt nhục duy nhất của hoàng phỉ, chỉ cần có thể cứu được người, đừng nói là nuốt thú hạch, dù cho ngươi muốn cha gia quỳ xuống, thậm chí lấy mạng cha gia, cha gia cũng không hề do dự.”
Nói rồi, đầu gối của ông ta như mềm đỉ, thật sự chuẩn bị quỳ xuống!
Tiết thần y không thể nhìn được nữa.
Chỉ là công pháp này là của cố Hàn, ông ấy cảm thấy mình không có tư cách nói chuyện, nên cũng không thể khuyên nhủ được gì.
“Thật ra ta muốn nói là…”
Cố Hàn đau đầu, nhanh chóng ngăn ông ta lại.
“Cho dù ngươi không nuốt thú hạch, ta vẫn sẽ đưa ra công pháp này!”
“Ngươi…”
Vẻ mặt của Lý tổng quản cứng đờ lại.
“Sao ngươi không nói sớm?”
“Không kịp!”
tt ỊỊ
Nghĩ đến sự túng quẫn của bản thân vừa rồi, Lý tổng quản chỉ muốn chết quách cho xong.
“Ha ha ha!”
Nhìn thấy bộ dáng đó của ông ta, A sỏa cười phá lên.
“Bỏ đi!”
Cố Hàn đang muốn mở miệng, liền nhìn thấy Tiết thần y đã đứng lên, nói: “Người ở bên ngoài tới để gặp lão phu à, ta không nên để hắn ta chờ quá lâu!”
“Tiền bối!”
Cố Hàn vội vàng nói: “Tiền bối không cần
phải..”
“Không sao đâu!”
Tiết thần y xua tay.
“Nếu như có thể hoàn toàn giải quyết được vấn đề của thất hoàng tử, cũng xem như là giúp ta hoàn thành tâm nguyện”
Loại công pháp này vô cùng quý giá.
Để tránh hiềm nghi, ông ấy đã tìm lí do để rời đi.
“Được rồi.”
Cố Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, không do dự nữa, nói cho thất hoàng tử từng chữ một trong nội dung của công pháp.
Cửu u Băng Phách Khuyết được liệt vào Thiên cấp.
Một lúc sau, cả thất hoàng tử và Lý tổng quản dều nghe đêh say mê.
“Cái này…”
Lý tổng quản nhìn Cố Hàn với vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn hoài nghi.
“Cha gia đã sống nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một công pháp nào thần kỳ như vậy, cái này…”
“Tất nhiên là ngươi chưa nhìn thấy nó rồi.”
Cố Hàn thốt ra một câu kinh thiên động địa.
“Đây là công pháp Thiên cấp!”
Thiên cấp!
Xì xì!
Hai người lập tức hít một ngụm khí lạnh rồi chết lặng tại chỗ.
Đừng nói đến Thiên cấp, trong suốt vương triều Đại Tê, công pháp trân quý nhất cũng chỉ là Huyền cấp, được Đại Tề thái tổ ngẫu nhiên có được, rồi xem như là báu vật lưu truyền cho đến tận bây giờ, còn không được dê dàng tiết lộ cho người khác.
Còn về Thiên cấp, bọn họ có nằm mơ cũng không dám mơ đến.
Hiện tại, thân phận của Cố Hàn trong mắt hai người bọn họ bỗng chốc trở thành thâm tàng bất lộ.
“Cố huynh đệ…”
Thất hoàng tử đè nén hưng phấn trong lòng.
“Công pháp này quý giá như vậy, tại sao ngươi lại…”
“Rất đơn giản.”
Cố Hàn mỉm cười.
“Nếu người đã giúp ta, thì ta đương nhiên sẽ giúp người, đúng không A sỏa?”
“ừm!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của A sỏa tràn đầy nghiêm túc.
“Thiếu gia nói rồi, báo ân sẽ báo gấp mười, báo thù cũng phải như vậy.”
Thất hoàng tử im lặng.
Hắn đương nhiên hiểu rõ, một khi Cố Hàn lấy công pháp này ra, không những sẽ bại lộ bí mật của chính mình, mà còn gặp phải nguy hiểm rất lớn, nếu như có bất kỳ tin tức nào bị lộ ra ngoài, nhất định sẽ là tai họa! Thế nhưng Cố Hàn vẫn không chút do dự, chỉ muốn báo đáp ân tình lúc đó hắn tiện tay giúp đỡ mà thôi.
Có ân thì phải báo ân gấp mười.
Có thù thì cũng phải hoàn trả gấp mười lần.
Sau khỉ can thận nghiền ngẫm hai câu này, thất hoàng tử đột nhiên khom người cúi đầu xuống.
“Đại ân này ta xin khắc ghi .”
“Cố huynh đệ yên tâm, ngươi đã cứu ta, ta sẽ không bao giờ lấy oán báo ân! Ta nhất định sẽ không tiết lộ chuyện xảy ra ngày hôm nay dù chỉ một lời! Nếu như vi phạm, trời tru đất diệt.”
“Thất…”
“Cứ gọi ta là Khương Phong!”
Thất hoàng tử chợt cảm thấy thân phận hoàng tử trước mặt cố Hàn chẳng là cái rắm gì.
“Khương huynh!”
Cố Hàn kéo theo A sỏa, chuẩn bị rời đi.
“Không cần phải nói cảm ơn nữa đâu.”
“Công pháp đã được truyền lại cho người, tu luyện càng sớm thì mới có thể sớm giải trừ hàn độc. Chúng ta… hẹn gặp lại ở Vương Đô nhé!”
“Đợi… đợi đã!”
Đột nhiên, Lý tổng quản ngăn hắn lại, cắn răng rồi cũng cúi dầu thật sâu.
“Cha gia… trước đây đã đắc tội với ngươi, xin đừng để trong lòng! Ngươi đã cứu thất hoàng tử, cha gia nợ ngươi một mạng! Về sau nếu cần cha gia làm chuyện gì, ta cũng sẽ tận tâm giúp ngươi, tuyệt đối không có nuốt lời.”
cố Hàn có chút cảm khái.
“Thật ra ông ngoại trừ nói năng cay nghiệt chanh chua, bụng dạ hẹp hòi, còn thích ỷ thế hiếp người ra còn lại không có điểm gì xấu cả.”
Khóe miệng Lý tổng quản chợt co rút.
Cái này… mà gọi là không có điểm xấu gì à?
Thất hoàng tử lắc đầu cười lớn, sau đó cẩn thận nhớ lại nội dung của công pháp, trong lòng dâng lên một niềm kích động mãnh liệt.
Từ ngày hôm nay, thất hoàng tử bạc mệnh sẽ không còn nữa.
Vận mệnh của hắn sẽ hoàn toàn thay đổi nhờ Cố Hàn!
Bên ngoài, tính tình thật thà và lương thiện của Trần Bình đã chiếm được hảo cảm của Tiết thần y.
“Đa tạ Tiết lão, đa tạ Tiết lão!”
Sau khỉ nhận được đan dược do chính tay Tiết thần y luyện chế ra, hắn ta ngàn ân vạn tạ, liên tục hành lễ rồi vui vẻ rời đi.
Tiết thần y cực kỳ có tỉêhg tăm ở Đại Tề.
Có được đan dược của ông ấy sẽ giúp Trần Bình nâng cao thứ bậc đánh giá năng lực tại Tụ Bảo Các, nằm trong ba người dẫn đầu.
vẫn trong con hẻm đó, mấy người nhìn bóng dáng Trần Bình rời đi, trong mắt cực kỳ ghen tị.
“Không ngờ lại để tên đó chiếm được tiện nghi!”
“Ôi, sao chúng ta có thể ngờ rằng thanh niên ăn mặc rách rưới đó lại thật sự quen biết Tiết lão chú?”
“Hừ! Nhi nữ thành chủ cái rắm ý, tự cho mình là đúng!”
“Bây giờ nói những điều này đều vô ích rồi”
Một người cay đắng nói: “Trước tiên hãy cứ nghĩ biện pháp cái đã, không thể để cho hắn ta chiếm hết lợi ích như thế được!”
“Hay là…”
Ánh mắt của một người khác lóe lên tia lạnh lùng.
“Chúng ta đem hắn…”
“Cái này… Nhỡ như Tụ Bảo Các điều tra ra được thì sao?”
“Tìm thêm nhiều nhân thủ, ra tay cẩn thẩn một chút. Nơi này rất xa Vương đô, bọn họ điều tra được cái rắm ý!”
“Được, tính như vậy đi! Nhưng ở đây quá nhiều người, chờ hắn rời khỏi thành đi đã!”
Trong tiểu viện.
Tiết thần y tiên Trần Bình ra về, rồi lặng lẽ ngồi trên ghế đá, nhẹ nhàng vuốt ve một miếng ngọc đã gãy có họa tiết đơn giản trong tay, đôi mắt trở nên mờ mịt.
“Tiền bối!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Cố Hàn có chút kinh ngạc.
“Đây là…”
“Hử?”
Tiết thần y tỉnh táo lại rồi cất miếng ngọc gãy đi.
“Trong lòng lão phu có chút tư vị, vừa mới nhớ lại một ít chuyện cũ mà thôi, thất hoàng tử sao rồi…”
“Đã ổn rồi ạ!
“Vậy thì tốt!”
Tiết thần y thở phào nhẹ nhõm.
“Như vậy, lão phu có thể yên tâm rời đi được rồi.”
“Tiết gia gia!”
A sỏa có chút không đành.
“Người phải rời đỉ sao?”
“Ừ!”
Tiết thần y nhẹ nhàng sờ đầu nàng, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng yêu thương: “Năm đó lão phu gặp đại họa, phải chạy đến Đại Tề để lánh nạn, rồi được mẫu phi của thất hoàng tử cứu giúp, cho nên mới ở lại. Đúng lúc đó thất hoàng tử lại trúng hàn độc, lão phu giúp người chữa bệnh, không ngờ rằng một lần lưu lại đã là haỉ mươi năm.”
“Bây giờ bệnh cực hàn của người không còn đe dọa được nữa, đã đến lúc lão phu nên đi làm những việc mà bản thân muốn làm rồi.”
Cố Hàn đang định nói nhưng rồi dừng lạỉ.
Miếng ngọc gãy vừa rồi cho thấy Tiết thần y cũng có bí mật, nhưng nếu như ông ấy không muốn nói, thì cố Hàn hiển nhiên cũng không gặng hỏi.
“Tiểu nha đầu!”
Tiết thần y suy nghĩ một lúc, tháo nhẫn trữ vật ra rồi nhẹ nhàng đặt vào tay A sỏa.
“Cẩn thận một chút, đừng để bị thương nữa.”
“Vâng!”
A sỏa ngoan ngoãn gật đầu.
“Ta nhớ ra rồi!”
Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của nàng, trong lòng Tiết thần y ngập tràn đau khổ.
Nếu như nàng ấy không chết…
Thì có lẽ cũng hơn tiểu nha đầu này vài tuổi mà thôi…
Bình tĩnh lại, ông ấy nhìn cố Hàn: “Ngươi sẽ đi võ viện à?”
“Vâng!”
Cố Hàn gật đầu.
“Con đường tu luyện là vô tận, thành Thiên Vũ này quá nhỏ bé, ta muốn ra bên ngoài nhìn một chút. Hơn nữa, đến Vương Đô để tìm linh dược bổ sung hồn phách, có lẽ cũng dễ dàng hơn!”
“Cũng tốt.”
Tiết thần y mỉm cười.
“Thành Thiên Vũ quả thực quá nhỏ đối với ngươi, nhưng các mối quan hệ ở Vương Đô phức tạp rối reng, trong võ viện lại chia rất nhiều phe phái, ngươi hành sự nhất định phải thật can thận”
“Đa tạ tiền bối!”
Cố Hàn trịnh trọng cảm ơn, rồi kéo A sỏa buồn bã rời đi.
“Vương Đô!”
Tiết thần y nhìn lưng Cố Hàn rời đi rồi nói:
“Chỉ sợ toàn bộ Đạỉ Tề này cũng rất nhỏ đối với ngươi!”
Trong nháy mắt, đã vài ngày trôi qua.
Cố Hàn tùy tiện chọn được một quán trọ để ở, sau khi xử lý vết thương xong thì lập tức rời đi, chuẩn bị đến Vương Đô.
Trên đường đi, ánh mắt mọi người nhìn hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Một tháng trước, hắn còn là nghịch đồ giết nghĩa phụ, bị người đời sỉ vả.
Một tháng sau, hắn báo thù được cho nghĩa phụ, hơn thế còn được quý nhân Vương Đô giúp đỡ, trở thành thiên tài số một thành
Thiên Vũ, giành được tư cách tiến vào võ viện.
Cố Hàn vẫn bình tĩnh, sau khỉ trải qua vô số chuyện và có nhiều kỉnh nghiệm, trí tuệ của hắn bây giờ cũng phát triển cực kỳ nhanh chóng.
Tại cổng thành, cố Hàn tình cờ gặp lại Liễu Uyên đang dắt theo một vài hộ vệ vừa đưa tiễn Liễu Oanh trở về.
Hai người thậm chí còn không thèm nhìn nhau.
“Thành Chủ.”
Liếc nhìn bóng lưng Cố Hàn, thống lĩnh hộ vệ lặng lẽ bước tới nói: “Tên tiểu tử này quá kiêu ngạo, hay là thuộc hạ…”
“Ngươi muốn chết à?”
Liêu Uyên lạnh lùng nhìn hắn.
“Ngươi thật sự cho rằng ngày đó Lý tổng quản nói đùa hay sao? Chúng ta chỉ ở thành Thiên Vũ nhỏ bé, tuyệt đối không thể đắc tội.”
Mấy ngày trước, sau khi Liễu Oanh trở về liền kể cho ông ta nghe những gì đã xảy ra, khiến ông ta càng tin chắc rằng mối quan hệ giữa Cố Hàn và thất hoàng tử tuyệt đối không
đơn giản như ông ta tưởng.
Dù trong lòng oán hận, ông ta cũng không dám ra tay với cố Hàn.
“Vâng! Thuộc hạ suy nghĩ không thấu đáo, xin thành chủ trách phạt.”
“Bỏ đi!”
Liễu Uyên cười khay.
“Hắn cho rằng sau khi vào võ viện, tiền đồ của hắn sẽ tươi sáng sao? Ha ha, hắn không thể tưởng tượng được Vương Đô nguy hiểm như thế nào đâu.”
“Thiếu gia!”
A sỏa quay đầu nhìn lại bức tường thành đen kịt.
“Chúng ta không quay lại nữa à?”
“Ừ!”
Cố Hàn không quay đầu lại.
Cố Thiên đã mất rồi, thành Thiên Vũ này chẳng còn aỉ khiến hắn lưu luyến nữa.
“Đi thôi.”
Nhìn bản đồ Đại Tê trong tay, hắn nhẹ nhàng cõng A sỏa trên lưng rồi sải bước tiến về
phía trước.
Chẳng bao lâu sau, hai người bọn họ cũng không còn nhìn thấy tường thành nữa.
“Hửm?”
Đột nhiên, hắn dừng bước.
Phía trước có vài người đứng quanh quẩn một chỗ, sau khỉ nhìn thấy cố Hàn, họ liền nhanh chóng đi về phía này, tựa như đang chờ đợỉ hắn.

Bằng hữu của thất hoàng tử?
Ha ha!
Nói hay lắm!
Tại sao ngay cả Lý tổng quản cũng không đồng ý cho nàng ta vào.
Đứng tại chỗ, sắc mặt Liêu Oanh nhất thời đỏ bừng, bộ ngực đầy đặn phập phồng, rõ ràng đang cực kỳ tức giận.
“Cứ chờ đi!”
Nàng ta thốt ra một câu tràn ngập oán hận.
Sau đó vì quá xấu hổ, cũng không còn mặt mũi nào để ở lại nữa, càng không dám nhìn vào ánh mắt khỉnh thường của mấy người này, nàng ta ngay lập tức rời đỉ.
Trong sương phòng, Tiết thần y vừa thu tay lại.
“Có đan dược của sư phụ ta chống đỡ, tuy rằng hồn lực của ngươi vẫn còn bị hao tốn, nhưng trong thời gian ngắn sẽ không có vấn dề gì nghiêm trọng.”
“Đa tạ tiền bốỉỉ
Như vậy, hắn sẽ có thêm thời gian để tiếp tục tìm cách chữa trị cho nàng.
Điều kiện là A sỏa sẽ không thể sử dụng sức mạnh của đôi mắt được nữa.
“Cảm ơn Tiết gia gia!”
A sỏa tỏ ra vui mừng rồi vội vàng hành lê.
“Được rồi, được rồi!”
Tiết thần y sờ đầu nàng, thái độ đối với nàng rõ ràng tốt hơn hẳn so với những người khác ở trong phòng, bao gồm cả thất hoàng tử.
“Ta đã nghe nói về ngươi rồi.”
Ông ấy lạỉ liếc nhìn cố Hàn.
“Ngươi đã làm rất tốt, có thể giữ vững sơ tâm, thật đáng khen.”
So với trước đây, Cố Hàn của hiện tại đã không còn cảm giác cay đắng cùng uất hận nữa, lửa giận giữa hai hàng lông mày cũng đã giảm đi rất nhiều, hơn nữa hắn đã lấy lại được tính cách mà một thiếu niên nên có.
“Quả thật là như vậy!”
ở một bên, thất hoàng tử cảm khái thở dài: “Lúc nhìn thấy ngươi… chậc chậc, có thể báo thù cho nghĩa phụ, thật khiến ta ngưỡng mộ mãi
“Cảm ơn thất hoàng tử hôm nay đã cứu
chúng ta!”
Cố Hàn ôm quyền.
“Tiểu tử!”
Lý tổng quản nhướn mày.
“Đây là thất hoàng tử của Đại Tề, nói chuyện phải khách khí một chút!”
Sắc mặt Cố Hàn không chút biểu cảm, cứ tưởng hắn lại bắt đầu châm chọc ông ta.
“Ngươi…”
“Được rồi.”
Thất hoàng tử tự giễu.
“Thân là hoàng tử, chỉ có thể qua mắt những kẻ không hiểu, còn tình trạng thật sự như thế nào, ngươi còn không hiểu rõ hay sao?’
Hắn lại quay sang nhìn cố Hàn.
“Hơn nữa, chậc chậc… ngươi đã đưa Xích Diễm Xà cho Tiết lão, cũng xem như giúp ta rất nhiều rồi”
“Người…”
Cố Hàn khẽ cau mày.
“Này! Tiểu tử, nói năng kiểu gì vậy?”
“Không sai.”
Thất hoàng tử gật đầu thở dài: “Ta quả thực có bệnh, hơn nữa dều thâm nhập vào xương cốt rồi…”
Thì ra, lúc sinh mẫu của thất hoàng tử mang thai, thì bị người khác hãm hại, hàn khí xâm nhập vào cơ thể, khiến hắn vừa sinh ra đã ôm yếu, thân thề bị tổn hại nghiêm trọng. Nếu như không phải những năm này Tiết thần y cẩn thận chữa trị, sợ rằng cũng không thể sống quá hai tuổi, đã sớm bị hàn độc giết chết!”
Dẫu vậy, bây giờ ngay cả Tiết thần y cũng không thể nào áp chế hàn khí được nữa.
“Người thật đáng thương”
A sỏa nhìn Thất hoàng tử với ánh mắt đồng cảm.
“Không sao đâu!”
Thất hoàng tử mỉm cười.
“Mỗi người đều có số phận của riêng mình, không thể cưỡng cầu.”
“Ta muốn thử!”
Cố Hàn đứng bên cạnh khẽ cau mày rồi
Nếu thất hoàng tử không cứu hắn, hắn thậm chí còn không thể trốn thoát khỏi thành Thiên Vũ chứ đừng nói đến tư cách vào võ viện.
Ân nghĩa, phải được báo đáp gấp mười lần.
Thù oán, cũng phải được hoàn trả gấp mười lần.
Đây là đạo lý mà hắn luôn tin tưởng!
“Ngươi nói cái gì?”
Lý tổng quản có chút mơ hồ.
“Ta nói ta muốn thử.”
“Ngươi? Ngay cả Tiết lão cũng không biết phải làm sao, còn ngươi chỉ là một tiểu tử Khai Mạch Cảnh, thử cái rắm ấy!”
“Nếu như được thì sao?”
Cố Hàn phản bác.
Chút ấn tượng tốt ít ỏi của hắn với Lý tổng quản lại mất sạch fôỉ.
“Tiểu tử!”
Lý tổng quản chỉ vào mấy viên thú hạch bên cạnh thất hoàng tử.
“Nhìn thây không?’
“Nếu như ngươi thật sự có thể nghĩ ra biện pháp cứu hoàng tử, cha gia sẽ ăn chúng trước mặt ngươi.”
“Thật sao?”
Mắt Cố Hàn sáng rực lên.
“Ha ha, lời của cha gia chính là nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không nuốt lời”
“Được, ngươi chờ đó!”
Vừa dứt lòi, Cố Hàn từ từ nhắm mắt lại.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Ngủ một giấc đã, thức dậy rồi sẽ có biện pháp!”
Lý tổnq quản:…
Nói không với sách lậu, ủng hộ sách bân quyền. Tiểu thuyết này do ReadMe chế tác và phát hành, chưa được ủy quyền không được phép truyền bá. Bất cứ ai vi phạm sẽ bị truy cứu theo pháp luật.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 23 Cái giá phải trả khi bắt nạt mẹ thái độ Cũng hòa hoãn trở lại"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com