Cúi Đầu Không Phải Là Hiếu Thảo - Chương 1
1
“Nhuệ Nhuệ, con đã nhận tiền sinh hoạt tháng này chưa?”
“Nhớ ăn nhiều thịt nhé, mới khỏe mạnh được.”
Nhìn phong bì đỏ 100 tệ trên màn hình, tôi sững sờ. 100? Tiền sinh hoạt?
Mẹ gửi thiếu một số 0 à? Không đúng, thêm một số 0 cũng không đủ.
Tôi vội hỏi: “Mẹ, có nhầm không? Sao tiền sinh hoạt chỉ có 100 tệ?”
Hai phút sau, dòng chữ “Đang nhập…” nhấp nháy mấy lần, cuối cùng mẹ trả lời:
“Không nhầm đâu, từ tháng này trở đi, tiền sinh hoạt của con là 400 tệ, mỗi tuần mẹ gửi 100.”
“À đúng rồi, quên nói, mỗi lần nhận tiền, nhớ gửi mẹ báo cáo chi tiêu nhé.”
“Con ở ngoài đi học, bố mẹ không quản được, con phải tự giác, đừng trở nên phung phí, xa hoa.”
Hả? Phung phí, xa hoa? Tôi mà cũng được coi là xa hoa sao?
Mẹ tôi lại phát bệnh gì nữa đây?
Từ đầu học kỳ mới, tiền sinh hoạt của tôi đã giảm từ 1.200 xuống 1.000, rồi còn 800.
Tôi nghiến răng chịu đựng, tiết kiệm từng chút một.
Bữa sáng chỉ một bát cháo, bữa trưa một món đơn giản, bữa tối nhịn ăn để giảm cân.
Tranh thủ thời gian làm thêm, chật vật lắm mới đủ sống.
Phải biết rằng, trường tôi nằm ở Thượng Hải, nơi mà giá cả đắt đỏ khủng khiếp.
Với vài trăm tệ, ngoài nhu yếu phẩm cơ bản, tôi không dám mua gì thêm.
Đi chơi với bạn bè cũng phải dè dặt, sợ ai đó rủ đi ăn uống, mua sắm.
Bây giờ thì hay rồi, tiền sinh hoạt bị cắt xuống còn 400 tệ, mà còn phải nhận từng tuần.
Làm sao mà sống nổi đây?
Còn bảo tôi ăn nhiều thịt, tôi ăn nổi sao?
Tôi cố nhẫn nhịn giải thích với mẹ:
“Mẹ, 400 tệ thực sự quá ít, không đủ tiền ăn đâu.”
“Trường con một món rau đã 5 tệ, món thịt thì trên 10 tệ, ăn ngon một chút là gần 20 tệ.”
“Không chỉ ăn uống, con còn phải mua đồ dùng cá nhân như băng vệ sinh, kem đánh răng, giấy vệ sinh, nước giặt đồ…”
“Chưa kể quần áo, dù không mua hàng tháng thì ít nhất cũng phải có vài bộ mới theo mùa.”
“Mỹ phẩm thì con không nghĩ đến nữa, nhưng ít nhất cũng phải có một bộ dưỡng da cơ bản, loại rẻ nhất cũng tốn khoảng 100 tệ.”
“Còn phải giao lưu xã hội nữa, tiệc lớp, bạn bè rủ đi ăn, tất cả đều tốn tiền…”
Tôi còn chưa nói hết thì mẹ gọi đến, giọng tức giận vang lên qua điện thoại:
“Tô Nhuệ, con quả nhiên ra ngoài là hư hỏng ngay.”
“400 tệ một tháng mà còn chê ít? Hồi mẹ học đại học, một tháng có bao nhiêu tiền? Con đang sống trong nhung lụa mà không biết quý trọng!”
“Con có thể tiết kiệm cho bố mẹ chút không? Mẹ muốn con học thói quen tiết kiệm thì có gì sai? Đó là đức tính tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.”
“Mẹ là mẹ của con, mẹ cho con bao nhiêu thì con phải biết ơn, dám chê ít à?”
“Với lại, đi học là để học hành, giao lưu xã hội gì mà lắm thế, toàn những người chẳng ra gì.”
“Còn nữa, nếu con còn không nghe lời, một xu mẹ cũng không cho!”
Nói xong, mẹ dập máy cái rụp.
Tôi nhếch mép cười.
Đây đã là lần thứ bảy kể từ khi tôi vào đại học, mẹ đe dọa sẽ cắt tiền sinh hoạt của tôi.
2
Sáu lần trước, tôi đều nhẫn nhịn, xin lỗi, nén nhục hạ mình, không ngừng hạ thấp bản thân để làm mẹ hài lòng.
Tôi giống như một con chó bị xích, mà dây xích chính là tiền sinh hoạt của mẹ.
Tôi đau khổ, nhưng không dám thoát ra.
Vì vừa rời xa gia đình, tôi yếu đuối, luôn mong nhớ mái ấm, tin rằng dù cả thế giới ruồng bỏ tôi, ít nhất gia đình sẽ đón nhận tôi.
Bây giờ tôi mới hiểu, rời xa nhà, bên ngoài đâu có mưa bão dữ dội gì.
Nỗi đau của tôi gần như đều đến từ mẹ, từ cái gia đình ngột ngạt đó.
Tôi uể oải lấy sổ tay ra, bắt đầu tính toán.
400 tệ cho cả tháng, thực sự quá khó khăn.
Lúc này, bạn cùng phòng Lâm Tuyết tan học trở về, rủ tôi ra căn-tin ăn món cơm sườn hấp lá sen mới ra mắt.
Tôi nuốt nước bọt, một suất cơm sườn giá 18 tệ, vượt quá khả năng của tôi.
Thôi, ăn không nổi.
Tôi chỉ đành cười gượng từ chối, giả vờ nói muốn giảm cân, từ tối nay sẽ không ăn tối nữa.
Nhưng vừa xoa bụng đói cồn cào, tôi lại cảm nhận một dòng ấm nóng chảy qua cơ thể.
Không phải chứ, tới tháng ngay lúc này sao?
Tôi thở dài mở ngăn kéo, chỉ còn một miếng băng vệ sinh nhỏ co ro trong góc.
100 tệ vừa nhận đã đóng tiền quỹ lớp, lớp trưởng đòi suốt mấy ngày rồi, tôi không còn cách nào khác.
Ví điện tử chỉ còn 3,6 tệ, lương làm thêm mai mới có.
Ngay cả tiền mua băng vệ sinh cũng không đủ.
Tôi chán nản úp mặt xuống bàn.
Lâm Tuyết thấy tôi thảm thương như vậy, dè dặt hỏi:
“Tiểu Nhuệ, lại bị mẹ cắt tiền sinh hoạt à?”
Tôi thở dài:
“Không phải không cho, mà là mỗi tháng 400, mỗi tuần 100. Bây giờ phải tính toán từng xu, nếu không đến cuối tháng lại phải cúi đầu xin mẹ tiền, thật nhục nhã.”
Tháng trước, vì mua thêm sách tham khảo nên tôi đã tiêu vượt 100 tệ.
Cẩn thận trình bày lý do với mẹ, kết quả bị mẹ mắng một trận tơi bời.
Bà bảo hồi xưa bà học mà chẳng có mấy cuốn sách vớ vẩn đó, toàn tự chép đề mà vẫn học giỏi.
Bà còn nói tôi sống quá sung sướng, không biết quý trọng tiền bạc.
Suốt một tiếng đồng hồ, mẹ vừa mắng vừa rao giảng đạo lý, cả phòng ký túc xá đều nghe thấy.
Sự áp lực từ mẹ làm tôi nghẹn thở, ánh mắt thương hại của bạn cùng phòng càng khiến tôi xấu hổ.
Từ đó, bạn cùng phòng hạn chế rủ tôi đi ăn uống tốn kém, mà sẽ tìm những món rẻ, ngon trong căng-tin để rủ tôi cùng đi.
Đặc biệt là Lâm Tuyết – tiểu thư Thượng Hải chính hiệu, gia đình giàu có nhưng tính cách rất tốt, luôn âm thầm chăm sóc tôi.
Để giữ thể diện cho tôi, cô ấy còn thường xuyên nhờ tôi giúp làm vài việc lặt vặt như ghi chép bài, chạy việc vặt, rồi lấy đó làm cớ mời tôi ăn uống.
Sau khi nghe tôi kể lại việc mẹ giảm tiền sinh hoạt, Lâm Tuyết trợn tròn mắt, đập bàn tức giận:
“Đây là mẹ kiểu gì vậy? Có ai lại keo kiệt với con gái mình như thế không? Kể cả mẹ kế cũng không đến mức đó!”
“Một tháng 400 tệ thì đủ làm gì? Con gái lớn rồi, tùy tiện mua cái gì cũng hơn 400.”
“Đã vậy còn chia làm 4 lần chuyển, bắt phải ghi sổ chi tiêu? Mẹ cậu là tái sinh của tên địa chủ keo kiệt à?”
“Cậu đừng cần số tiền đó nữa, sau này cứ theo chị đây, đảm bảo cậu ăn ngon mặc đẹp, mỗi tháng 3.000… không, 5.000 tệ luôn!”
Tôi vội xua tay, biết ơn sự tốt bụng của cô ấy.
Lâm Tuyết không phải bố mẹ tôi, không có nghĩa vụ phải nuôi tôi.
Thôi vậy, cùng lắm thì tôi tìm thêm vài công việc làm thêm nữa, sẽ có cách xoay xở.
Nghĩ đến đây, tôi lấy lại tinh thần, mở máy tính định tìm xem quanh đây có việc làm nào phù hợp không.
Nhưng Lâm Tuyết đè tay lên máy tính của tôi, mắt sáng rực:
“Tiểu Nhuệ, chị có cách này, muốn thử không?”
“Một cách có thể khiến mẹ cậu chủ động đưa tiền.”
3
“Mẹ cậu ép cậu như vậy vì bà chắc chắn rằng cậu không dám phản kháng. Trong mắt bà, dù bà cho bao nhiêu, đó cũng là bố thí cao cao tại thượng.”
“Bà ta tin rằng cậu không thoát khỏi sự kiểm soát của bà, không thể sống thiếu tiền của bà.”
“Vậy nên, chỉ cần cậu thoát khỏi sự kiểm soát ấy, bà ta nhất định sẽ hoảng hốt đuổi theo cậu.”
Tôi nghe Lâm Tuyết phân tích mà mơ hồ, vội hỏi:
“Thế làm sao để thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ mình?”
Cô ấy nháy mắt với tôi:
“Cậu tìm một cậu trai tóc vàng hoe, chụp ảnh chung rồi đăng lên mạng xã hội, viết chú thích kiểu cảm ơn anh ấy đã hào phóng.”
“Không cần hào phóng thật đâu, chỉ cần anh ta mời cậu một cốc trà sữa, cậu đã tỏ vẻ mê mẩn, không rời được.”
“Để mẹ cậu nhìn thấy. Bà ấy sẽ nghĩ rằng vì không cho cậu đủ tiền mà cậu phải dựa vào trai hư. Đến lúc đó, bà ta sẽ tự cuống cuồng chuyển tiền cho cậu, cầu xin cậu chia tay.”
Tôi bán tín bán nghi, “Liệu có được không?”
Lâm Tuyết là người nói được làm được.
Cô ấy kéo tôi đến câu lạc bộ anime của trường, tìm một đàn anh gầy gò đang đội tóc giả vàng, mặc trang phục cosplay để chụp ảnh chung.
Sau đó, cô ấy giúp tôi chỉnh sửa ảnh, thêm dòng chú thích:
“Người đàn ông chịu chi tiền cho mình mới là người tốt nhất.”
Bài đăng được thiết lập chỉ hiển thị với mẹ tôi.
Làm xong tất cả, tôi thấp thỏm chờ đợi.
Lâm Tuyết vỗ vai tôi trấn an:
“Yên tâm, ngồi đây chờ là được.”
Quả nhiên, chưa đầy năm phút sau, cuộc gọi video của mẹ tới.
Dưới ánh mắt cổ vũ của Lâm Tuyết, tôi hít sâu một hơi, nhận cuộc gọi.
“Tô Nhuệ! Con có còn chút liêm sỉ nào không? Dám lén lút yêu đương, con thiếu đàn ông đến vậy sao?”
“Và cái tên kia là ai? Đầu tóc nhuộm vàng chóe, mặc đồ kỳ quặc, nhìn là biết không phải người tử tế!”
“Nhà này thiếu ăn thiếu mặc cho con sao? Để con phải bám vào thằng đó xin ăn? Mặt mũi của bố mẹ con bị con làm mất sạch rồi!”
“Tao đã bảo bố mày rồi, đứa như mày không nên cho ra ngoài học đại học, ở nhà còn đỡ bị lôi thôi nhục nhã!”
Từng câu từng chữ của mẹ như búa tạ đập vào đầu tôi, làm tôi choáng váng.
May mà Lâm Tuyết đỡ lấy tôi, giúp tôi đứng vững.
Cô ấy nắm chặt tay tôi, như truyền thêm sức mạnh.
Tôi cắn răng ngắt lời mẹ:
“Mẹ, mẹ không cho con tiền sinh hoạt, thì tự nhiên sẽ có người khác cho. Dù là tóc vàng hay tóc trắng, người tốt hay người xấu, chỉ cần ai giúp con lúc khó khăn thì với con người đó là người tốt.”
Nói xong, tôi dứt khoát ngắt cuộc gọi, chặn luôn số mẹ.
Lâm Tuyết sợ đến tái mặt, lắp bắp xin lỗi:
“Tiểu Nhuệ, xin lỗi, là mình bày ra cách tồi này. Mình không ngờ mẹ cậu lại nói những lời như vậy.”
“Hồi trước mình đùa với mẹ rằng muốn có bạn trai, mẹ mình còn cuống cuồng chuyển tiền cho mình, bảo mình đừng sợ tốn tiền, sợ mình bị gã trai nào lợi dụng.”
Tôi khẽ mỉm cười an ủi cô ấy:
“Mẹ cậu không phải mẹ mình. Mẹ mình chỉ quan tâm việc mình có nằm trong sự kiểm soát của bà hay không, chẳng cần biết lý do mình tìm tóc vàng là gì.”
“Trong mắt mẹ, mình sai rồi, mình là đứa không ra gì, mình đốn mạt.”
Tôi cười tự giễu:
“Giờ thì xong thật rồi, chắc mẹ sẽ nổi giận, không thèm gửi 400 tệ nữa. Sau này phải thật sự nhờ chị bao nuôi rồi, công chúa đại nhân, giúp tôi tìm thêm vài việc làm thêm nhé!”
Lâm Tuyết bị tôi chọc cười, bầu không khí giữa hai đứa nhẹ nhõm hẳn.
Đúng lúc này, chị họ đột nhiên gọi điện, giọng lo lắng:
“Nhuệ Nhuệ, mau xem nhóm gia đình, mẹ em đang làm trò gì thế này? Rốt cuộc bà ấy đang nghĩ gì?”