CUỘC PHẢN CÔNG CỦA CÁC CÔ GÁI - Chương 1
Người đông như nêm.
Khách du lịch chẳng còn ai ngó ngàng gì đến pháo hoa nữa, tất cả đều bu lại xem náo nhiệt.
Mạnh Điềm Điềm mặc một chiếc váy hồng xinh xắn, trên đầu cài băng đô tai thỏ của LinaBell, đôi mắt to tròn kiểu búp bê chớp chớp đáng thương.
Thoạt nhìn tưởng là kiểu “tiểu bạch liên”, ai ngờ cô ta lại là “nữ vương đ.ấ.m đá”.
Chồng tôi – Chu Triều – bị cô ta tả xung hữu đột, hai má sưng vù như bánh bao.
Một bà cụ dẫn cháu gái đi chơi định bước lên can ngăn, tôi vội kéo lại.
“Cháu là vợ anh ta.” Tôi nói, “Anh ta lừa tình cô gái kia đó ạ.”
Bà cụ nghe xong liền thôi không can nữa, bế cháu đứng bên cạnh tôi xem tiếp.
Cô bé trong lòng bà đưa cho tôi khẩu s.ú.n.g bong bóng Duffy Bear, không rõ là vô tình hay đang cổ vũ tôi nhập trận.
Tôi mỉm cười trả lại:
“Ngoan, cái này nhẹ quá, không ăn thua.”
Rồi tôi kéo Mạnh Điềm Điềm lại:
“Em gái à, đánh người thì đừng đánh mặt.”
Sau đó tôi bước tới trước mặt Chu Triều, thừa lúc hắn còn đang đờ đẫn, tung chân đá thẳng.
Một cú đánh chí mạng, nhắm đúng chỗ khiến hắn tuyệt hậu.
Pháo hoa Disney nổ tung trên bầu trời, ánh sáng rực rỡ chiếu lên gương mặt tôi – lạnh lùng và dửng dưng.
Trong bệnh viện, cách ba tầng lầu vẫn nghe thấy tiếng gào thảm thiết của Chu Triều.
Hắn kêu đến mức bác sĩ cũng thấy phiền, vỗ vai hắn nói:
“Anh không bị gì nghiêm trọng cả, gào như sắp c.h.ế.t đến nơi vậy, quá lố rồi đấy.”
Chu Triều rống lên:
“Đường Thanh Thời, tôi sẽ kiện cô!”
Mạnh Điềm Điềm đứng bên cạnh tôi, cẩn thận nhìn sắc mặt tôi:
“Chị Thanh…”
“Đừng lo.” Tôi lạnh nhạt nói.
“Tôi biết kiềm chế, không ra tay quá nặng. Tôi cũng đâu rảnh chỉ vì báo thù tên cặn bã mà tự kéo mình vào trại tạm giam.”
Cô ấy cúi đầu:
“Xin lỗi, em thật sự không biết…”
“Ừm, tôi không trách em.” Tôi khẽ đáp.
Khi tôi và Chu Triều cưới nhau, cả hai đều tay trắng.
Ba hắn bệnh nặng, nhà chẳng có nổi một đồng, chúng tôi chỉ lặng lẽ đi đăng ký kết hôn.
Không tổ chức hôn lễ, cũng chẳng chụp ảnh cưới.
Tôi là một nhà thiết kế thời trang, còn hắn là người mẫu của tôi – một gương mặt điển trai khó quên, giọng nói dịu dàng ngọt ngào, dễ khiến người ta mê mẩn.
Thế nên sau này, khi tôi dần nổi tiếng nhờ tác phẩm của mình, còn hắn thì thân hình xuống dốc, sự nghiệp lụn bại, tôi đã tận dụng mọi mối quan hệ để mở đường cho hắn.
Tôi sắp xếp cho hắn vào công ty nơi tôi làm trưởng thiết kế, cho làm giám đốc kinh doanh.
Hắn chẳng có thành tích gì, chỉ nhờ vào thể diện của tôi mà được giữ vị trí đó.
Không có doanh thu thì chỉ lãnh lương cơ bản ít ỏi, toàn bộ chi tiêu trong nhà đều do tôi gánh.
Là nhà thiết kế có tiếng, thu nhập của tôi khá ổn định.
Nhờ vậy mà Chu Triều có thể mặc vest đặt may riêng mỗi ngày, lái xe sang, trên người luôn phảng phất hương nước hoa nam tính – bày ra bộ dáng sống sang chảnh.
Trong công ty cứ đồn hắn là “phú nhị đại”, hắn cũng không phủ nhận, còn vui vẻ hưởng thụ lời đồn ấy.
Vì thế khi hắn liên tục dặn tôi đừng công khai mối quan hệ của chúng tôi, tôi cũng hiểu – đàn ông mà, sĩ diện cao.
Thà nhận tiền đến từ ba mẹ, còn hơn thừa nhận là do vợ nuôi.
Không ngờ, Chu Triều tiêu tiền của tôi, bày đặt làm con nhà giàu, sau lưng còn lén lút tán tỉnh mấy cô gái trẻ.
Tôi quay về căn nhà ở ngoại ô – nơi tôi dùng làm xưởng làm việc.
Chu Triều gần như chẳng bao giờ đến đây, trong phòng cũng chẳng có gì thuộc về hắn, nhìn vào đỡ đau lòng hơn một chút.
Dù ngoài mặt có tỏ ra bình thản hay dửng dưng thế nào đi nữa, thì bảo không buồn là chuyện không thể.
Tôi tắt điện thoại, một mình trong xưởng uống rượu suốt hai ngày, ban đêm tỉnh táo nhìn trăng, ban ngày thì chìm trong cơn say mà ngủ vùi.
Nhưng tôi chỉ cho phép bản thân buồn đúng hai ngày.
Hết hai ngày, tôi gượng dậy, thay đồ, trang điểm đàng hoàng, lấy lại tinh thần rồi quay về nhà.
Chu Triều không có ở nhà, mẹ chồng tôi thì đang nấu canh trong bếp.
Vừa thấy tôi, bà liền lộ rõ vẻ mặt khó ưa, lạnh tanh đến cực điểm, mắt cũng chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Đây là chiêu quen thuộc của bà.
Trước đây, tôi luôn cố lấy lòng, chủ động lại gần hỏi han bà có chuyện gì.
Càng tỏ ra nhiệt tình, bà càng lộ thái độ, chẳng nói câu nào, để mặc tôi đứng đó ngượng ngùng.
Nhưng hôm nay, tôi không định chiều theo cái kiểu “công chúa già” vô lý này nữa.
Suy nghĩ của sếp còn chẳng buồn đoán, mắc mớ gì phải đoán tâm trạng của bà ta?
Tôi thong thả tháo giày cao gót, nằm ườn trên sofa, ôm bát cherry ăn ngon lành.
Mẹ Chu Triều tưởng tôi sẽ nhào qua nịnh nọt như mọi lần, ai ngờ đợi mãi chẳng thấy động tĩnh gì, quay đầu lại thì thấy tôi ăn đến hơn nửa bát, bà lập tức phát cáu.
“Cô làm gì vậy?!”
Bà bước tới định giật bát từ tay tôi.
“Cái này tôi rửa cho Tiểu Triều ăn đấy!”