CUỘC PHẢN CÔNG CỦA CÁC CÔ GÁI - Chương 2
Tôi linh hoạt bảo vệ bát:
“Là con mua đấy. Mẹ xót con trai thì tự đi mua cho anh ta, dưới lầu có siêu thị nhập khẩu, hai trăm năm mươi tám tệ một hộp.”
Bà ta tức đến n.g.ự.c phập phồng:
“Tiểu Triều bị thương mà cô không đoái hoài gì, còn chẳng thèm về nhà, tôi chưa từng thấy người vợ nào như cô!”
“Ồ.” Tôi vừa ăn cherry vừa nhướng mày,
“Con trai mẹ không nói vì sao anh ta bị thương à?”
Tôi vốn định nói với bà ta là tôi sắp ly hôn với Chu Triều rồi, từ nay không còn là con dâu nhà này nữa.
Ai ngờ chưa kịp nói, thì cửa đã vang lên tiếng mở khoá.
Chu Triều về rồi.
Mẹ hắn lập tức nhào tới bên con trai, vừa khóc vừa kể lể:
“Con nhìn xem vợ con đối xử với mẹ như thế nào đi!”
Chu Triều dỗ dành mẹ rồi kéo tôi vào phòng, mặt lạnh như tiền.
“Thanh Thời, mẹ anh sức khoẻ không tốt.”
Tôi nhổ hạt cherry vào thùng rác, bật cười lạnh:
“Vậy thì đi mà nói với bác sĩ, tôi đâu có biết cách chữa.”
“Em không thể nhường nhịn một chút, làm mẹ vui vẻ hơn sao?”
“Tất nhiên là được, nhưng e là chẳng có ích gì đâu.”
Tôi nói đều đều:
“Nuôi dạy anh ra thế này, chắc cả đời bác ấy khó mà vui nổi.”
“Đường Thanh Thời!”
Chu Triều nghiến giọng:
“Em còn là con người sao? Em chưa từng coi ba mẹ anh là người nhà à?”
Lần đầu tiên tôi nhận ra, thì ra con người ta có thể vừa c.h.ế.t trong lòng vừa bật cười ha hả.
“Tôi chưa từng coi họ là người nhà sao?”
Tôi lau nước mắt bật ra từ tiếng cười, lạnh lùng nói:
“Vậy xin hỏi, phí điều dưỡng hàng tháng của ba anh ở bệnh viện tư, là ai trả?”
“Từ giờ tôi sẽ không trả nữa.”
Tôi dứt khoát.
“Chu Triều, ly hôn đi.”
…
Chu Triều hẹn tôi ăn tối ở nhà hàng Pháp trên tầng thượng của khu thương mại.
Đó chính là nơi năm xưa hắn cầu hôn tôi.
Với hai đứa khi đó, ăn một bữa ở đây gần như là một khoản tiền khổng lồ, vì nó mà Chu Triều phải dành dụm rất lâu.
Giờ hẹn tôi tới nơi này, chẳng qua chỉ là muốn gợi lại quá khứ, mong tôi nhớ lại chút lãng mạn thuở ban đầu.
“Thanh Thời, anh có lỗi với em.”
Hắn nhìn tôi đầy tha thiết.
Dù giờ đã phát tướng, không còn làm người mẫu được nữa, nhưng gương mặt Chu Triều vẫn thuộc hàng điển trai nổi bật.
Khi hắn dùng ánh mắt sâu thẳm và hàng mi dài ấy nhìn thẳng vào bạn, phụ nữ rất dễ mềm lòng, dễ dàng tha thứ tất cả.
“Nhưng em nhất định phải nghe anh giải thích, anh và Mạnh Điềm Điềm thật sự không nghiêm túc gì cả.
“Cô ấy cứ bám riết lấy anh, anh không đáp lại thì cô ấy lại nghĩ quẩn.”
“Đi Disney xem pháo hoa là ước nguyện của cô ấy, anh nghĩ chi bằng nhân dịp này đưa cô ấy đi, cũng tiện nói rõ ràng mọi chuyện.”
Tôi im lặng.
Trước đây cũng từng có vài dấu hiệu đáng ngờ—mùi nước hoa phụ nữ trong xe, sợi tóc dài vương trên cổ áo sơ mi…
Nhưng lần nào Chu Triều cũng biết cách dùng lời nói đầy lý lẽ và cảm xúc để thuyết phục tôi.
Chỉ cần hắn nhìn tôi bằng ánh mắt “thành thật” đó, tôi lại dễ dàng tin hắn lần nữa.
Vì thế lần này, Chu Triều nghĩ tôi cũng đã mềm lòng.
Hắn đưa tay nắm lấy tay tôi, nhẹ giọng nói:
“Thanh Thời, anh chỉ yêu một mình em.”
Tôi khẽ lên tiếng, giọng có chút tủi thân:
“Mạnh Điềm Điềm trẻ hơn em, cũng xinh đẹp hơn em… anh không thích cô ta sao?”
“Con bé đó chẳng biết gì, nhàm chán c.h.ế.t đi được.”
“Nếu cô ta lại bám theo thì sao?”
“Anh sẽ bảo cô ta cút. Anh có vợ rồi, cả thế giới này, anh chỉ yêu vợ anh.”
“Chu Triều…”
Tôi nhìn hắn đắm đuối, hai ánh mắt đối diện đầy cảm xúc.
Rồi bất ngờ rút tay lại.
“Anh tưởng tôi ngu à?”
“Tôi nhìn thấy hai người lúc đó rồi – miệng anh kề sát mặt cô ta, còn chưa kịp rời đi nữa.”
Tôi lạnh nhạt, đầy chán ghét:
“Giải thích kiểu gì mà phải vừa hôn vừa giải thích, anh nói thử tôi nghe xem?”
Chu Triều mặt cắt không còn giọt máu.
“Đừng nói gì nữa.”
Tôi phẩy tay, lười nhìn hắn thêm.
“Tôi sẽ bảo luật sư liên lạc với anh.”
Về chuyện ly hôn, tôi cực kỳ kiên quyết.
Nhưng khi bàn đến tài sản, lại gặp phải vấn đề.
Chu Triều đòi chia một nửa.
Tôi thật sự không hiểu nổi hắn lấy đâu ra mặt mũi mà mở miệng đòi như vậy.
“Chu Triều, anh là đàn ông mà làm thế không thấy xấu hổ à?”
Cơn giận trong tôi bùng lên.
“Bao năm nay anh gần như không kiếm ra tiền, đến chút lương còm đó cũng đem đi nhậu nhẹt, tán gái, mua đồ ăn diện.”
Chu Triều nhún vai, ra vẻ bất lực:
“Thanh Thời, nếu không thể chia tay trong hòa bình, thì anh sẽ không đồng ý ly hôn đâu.”
“Với lại, thật lòng anh cũng không muốn rời xa em, anh…”
“Đủ rồi.”
Tôi lạnh mặt cắt ngang lời hắn.
“Chuyện này thì tôi tin thật – ai lại muốn rời bỏ cây ATM sống cơ chứ.”
Chu Triều bỏ đi.
Tôi ở lại một mình, đầu óc rối như tơ vò.
Nếu hắn cứ kiên quyết không ký đơn, tôi chỉ còn cách nộp đơn ra toà.
Thủ tục rườm rà, lại ngốn thời gian và tinh lực.
Thời gian lẽ ra để làm việc, nay đều sẽ bị cuốn vào đống chuyện vặt vãnh này.
Cứ như chẳng có ai có thể giúp tôi cả.
Không…
Có thể là có.
Tôi cầm điện thoại lên, do dự một chút, rồi thử bấm một dãy số.
Nửa tháng sau, Chu Triều cuối cùng cũng ký vào đơn ly hôn.
Hôm đó, hắn tươi cười rạng rỡ, đặt bút xuống xong còn tỏ vẻ cảm thông mà nói với tôi:
“Thanh Thời, em cũng sắp ba mươi rồi, lại từng ly hôn. Sau này chắc khó kiếm được người phù hợp đấy, có thì cũng chỉ là miễn cưỡng. Nhớ phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.”