CUỘC PHẢN CÔNG CỦA CÁC CÔ GÁI - Chương 3
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, tôi vẫn thấy buồn nôn như bị trào ngược dạ dày.
“Không phiền anh lo. Anh nên lo cho bản thân thì hơn.”
“Anh ấy à? Có gì mà phải lo?” Chu Triều bật cười, đầy vẻ đắc ý.
“Chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được tình yêu.”
Như để chứng minh lời mình, ngay khi hắn vừa dứt câu, một giọng nữ trong trẻo liền vang lên:
“A Triều!”
Một cô gái trẻ trung xinh đẹp nhảy chân sáo bước vào, khoác tay hắn đầy thân mật.
Không ai khác, chính là Mạnh Điềm Điềm.
Chu Triều mỉm cười xoa đầu cô ta, còn tôi thì ngồi đó lạnh lùng quan sát.
Bọn họ quay lại với nhau rồi.
Chu Triều kể đầy tự hào rằng, là Mạnh Điềm Điềm khóc lóc tìm đến hắn, nói hôm đó đánh hắn là do xúc động, khoảng thời gian qua mới nhận ra người cô ta yêu nhất vẫn là Chu Triều.
Cô ta muốn quay lại, nhưng với điều kiện tiên quyết là Chu Triều phải ly hôn với tôi.
Nhưng chỉ với lý do đó thì chắc chắn không đủ để thuyết phục Chu Triều rút lui.
Trong chuyện tình cảm, hắn luôn là kẻ lý trí đến lạnh lùng, chưa bao giờ chịu chi vì nhan sắc hay tuổi trẻ.
Tôi mở Weibo của Mạnh Điềm Điềm.
Từng là người khá kín tiếng, gần đây cô ta bỗng thay đổi hoàn toàn – suốt ngày khoe đồ hiệu.
Túi xách, vòng cổ, lắc tay, nhẫn… món nào cũng đắt đỏ.
Thậm chí đi làm cũng mặc nguyên cây Chanel, mỗi ngày đổi một bộ, cả tuần không trùng.
Đồng nghiệp trong công ty bàn tán xôn xao, nói một thực tập sinh mà ăn mặc còn khoa trương hơn cả phu nhân chủ tịch.
Tin đồn rằng Mạnh Điềm Điềm là “siêu phú nhị đại” nhanh chóng lan khắp công ty – dĩ nhiên cũng lọt vào tai Chu Triều.
Người khiến hắn chịu buông cây ATM cũ, chắc chắn phải là một cây ATM đời mới hơn.
Cuối tuần sau khi ký xong thoả thuận ly hôn, tôi đến nhà hàng Pháp trên tầng thượng ăn tối.
Không ngờ lại gặp Mạnh Điềm Điềm và Chu Triều.
Tôi vốn ngồi ở một góc, định giả vờ không nhìn thấy, nhưng Chu Triều đã trông thấy tôi trước.
Hắn chủ động kéo Mạnh Điềm Điềm tới ngồi bàn bên cạnh.
“Ồ, trùng hợp thật đấy.”
Hắn tỏ vẻ ga lăng, “Thanh Thời, em đi ăn một mình à?”
Tôi nhếch mép, chẳng buồn đáp.
“Thế này nhìn cô đơn quá, ăn một mình chắc cũng khó gọi món ha?”
“Không phiền anh lo, tôi ăn hết được.”
Tôi lạnh nhạt nói.
Sắc mặt khó chịu của tôi khiến Chu Triều vô cùng hả hê.
Hắn cười toe toét gọi món cùng Mạnh Điềm Điềm, diễn đủ kiểu ân ái lộ liễu ngay trước mặt tôi, còn bắt cô ta đút cho ăn như con nít.
Ăn được một nửa, có lẽ thấy hơi nóng, Mạnh Điềm Điềm cởi áo khoác ngoài, lộ ra lớp áo bên trong.
Cô ta khẽ liếc nhìn tôi, có phần lúng túng – chiếc sơ mi Alexander Wang kia, tôi cũng đang mặc một cái y hệt.
Chu Triều chẳng hề thấy ngại, vừa ăn trứng cá muối vừa khen ngợi:
“Em còn trẻ, mặc cái này mới đẹp chứ.”
Rồi hắn quay sang tôi, giọng đầy “thành ý”:
“Ơ, Thanh Thời, không phải anh nói em mặc không đẹp đâu nha, chỉ là em có khí chất khác.”
Tôi nhìn gương mặt hắn ở cự ly gần, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:
Năm đó tôi bị cái quái gì ám, mới đi thích loại rác rưởi này vậy?
Tôi lạnh lùng cười:
“Chu Triều, đến ăn bám mà cũng không bịt được cái mồm anh lại à?”
Trong nhà hàng còn có khách khác, giọng tôi hơi lớn, khiến họ đều quay sang nhìn.
Dưới ánh mắt của bao người, lòng tự trọng của Chu Triều bị đ.â.m một cú chí mạng.
Hắn vội đứng dậy đi thanh toán.
Trả bằng thẻ nên phải ra quầy lễ tân.
Hắn vừa rời đi, Mạnh Điềm Điềm lập tức nhìn sang tôi.
“Chị Thanh Thời…”
“Rất đẹp đấy.”
Tôi mỉm cười, giúp cô ta vuốt phẳng nếp gấp trên sơ mi.
“Mấy bộ đồ với túi xách này, nhớ mang hoá đơn đến tôi thanh toán nha.”
Tầm hơn mười một giờ đêm, Mạnh Điềm Điềm đến nhà tôi.
Gương mặt cô gái trẻ vốn đã đầy đặn như trái đào chín, lại vì chạy một mạch từ khu chung cư sang nên hai má ửng hồng, mồ hôi lấm tấm – nhìn cứ như phủ một lớp sương, xinh đẹp rạng rỡ đến lạ.
Vừa ngồi xuống ghế sofa, cô ấy đã không kìm được mà hô lớn:
“Chị Thanh Thời, em phát hiện ra một chuyện lớn!”
Tôi rót cho cô ấy một ly nước mật ong:
“Đừng vội, từ từ nói.”
Mạnh Điềm Điềm uống ừng ực hết nửa ly, đặt cốc xuống rồi rút điện thoại ra, mở album ảnh cho tôi xem.
Bên trong là những bức hình nội thất của một căn hộ – thiết kế sang trọng đến mức có thể gọi là xa hoa.
“Đây là căn nhà Chu Triều mua ở phía Nam.”
Cô ấy hạ giọng, “Em tìm cách điều tra, căn nhà này đứng tên mẹ anh ta, nghe nói mua từ năm ngoái, vừa mới sửa sang xong tháng trước.”
Tôi cau mày.
Căn hộ này diện tích lớn, lại nằm ngay khu trung tâm sầm uất nhất – giá trị chắc chắn không nhỏ.
Vấn đề là: Chu Triều lấy đâu ra tiền?
Tài sản trong nhà tôi đã kiểm tra kỹ lúc ly hôn, không có chuyện hắn lén rút tiền tôi để đi mua nhà.
Mà với mức thu nhập của hắn mấy năm nay, e là ngay cả một phần mười tiền cọc cũng chẳng kham nổi.
Trừ phi… hắn có nguồn thu mờ ám.
Nhưng là gì?
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, Mạnh Điềm Điềm nói tiếp:
“Chu Triều dẫn em đi xem nhà, bảo đây sẽ là tổ ấm tương lai của bọn em. Nhưng dạo này tài chính hơi eo hẹp, nên muốn em phụ anh ta trả tiền vay hàng tháng.”
Nói cách khác, nguồn thu nhập kia – giờ có lẽ đã cạn rồi.