CUỘC PHẢN CÔNG CỦA CÁC CÔ GÁI - Chương 4
Một tia sáng lóe lên trong đầu, tôi nhanh chóng xâu chuỗi lại mọi chi tiết, rồi đột nhiên hiểu ra.
“Tiền hoa hồng.” Tôi nói khẽ. “Hắn mua được nhà là nhờ tiền hoa hồng!”
Chu Triều là giám đốc kinh doanh của công ty tôi.
Sếp cũng biết hắn là chồng tôi, nên những dự án tôi phụ trách đều do hắn đứng ra thương lượng với đối tác.
Nhưng giờ tôi và Chu Triều đã ly hôn, tôi cũng thông báo rõ với sếp chuyện này, những dự án liên quan đến tôi lập tức bị rút khỏi tay hắn.
Không còn quyền trung gian, hắn không thể tiếp tục nhận hoa hồng ngầm từ các đối tác – nguồn thu lén lút nhiều năm qua cũng theo đó biến mất.
Nghĩ đến đây, tôi tức đến mức lửa bốc lên tận đầu.
Chả trách trước đây nhiều lần tôi thấy ánh mắt đối tác nhìn mình rất lạ – thì ra là do Chu Triều ép họ đưa phong bì.
Tôi im lặng một lúc, rồi dặn dò vài câu.
Mạnh Điềm Điềm lanh lẹ thông minh, rất nhanh đã hiểu toàn bộ kế hoạch tôi vạch ra.
“Yên tâm đi, chị Thanh Thời, diễn xuất của em chắc chắn không có vấn đề.”
Tôi thoáng xúc động:
“Điềm Điềm, sau khi mọi chuyện kết thúc, chị sẽ trả em một khoản phí công bằng.”
Mạnh Điềm Điềm lập tức lắc đầu:
“Không được, giúp chị là điều em nên làm. Em không thể nhận tiền kiểu này.”
“Chị biết không, em đến công ty này chính là vì chị. Chị là thần tượng của em.”
Cứ thế, tôi biết được về xuất thân của Mạnh Điềm Điềm.
Cô ấy sinh ra ở một thị trấn nhỏ miền Nam, ba cô ấy mê cờ bạc, bỏ rơi hai mẹ con.
May mắn thay, mẹ cô ấy là người kiên cường, chăm chỉ làm ăn buôn bán nhỏ để nuôi con.
Ngay từ nhỏ, Mạnh Điềm Điềm đã đam mê thiết kế thời trang, sưu tầm vô số tạp chí thời trang – trong đó có không ít tác phẩm của tôi, thậm chí có cả bài phỏng vấn chuyên đề về tôi.
Cô ấy từng đọc câu chuyện tôi – một cô gái nhỏ ở thị trấn, làm thế nào để bước vào sàn diễn quốc tế, sáng lập thương hiệu riêng, và từ đó được tiếp thêm rất nhiều động lực.
Nhưng học nghệ thuật là con đường đòi hỏi tài chính vô cùng lớn.
Điềm Điềm không muốn mẹ mình phải gánh thêm bất kỳ gánh nặng nào, nên đã chọn học kế toán.
Cô ấy đến công ty tôi làm giờ hành chính, chỉ mong có thể tiến gần hơn một chút đến giấc mơ thuở ban đầu.
Chu Triều là người đầu tiên cô ấy quen khi mới đến thành phố này.
Còn trẻ, cô ấy nhanh chóng xiêu lòng trước những lời đường mật của hắn.
Lần đầu tiên tâm sự với tôi, Mạnh Điềm Điềm đã rơi nước mắt hỏi:
“Chị Thanh Thời… em có phải quá ngu ngốc không?”
Tôi vỗ nhẹ vai cô ấy:
“Không. Ai cũng từng mắc sai lầm khi còn trẻ, em đã làm rất tốt rồi.”
Khoảng hơn mười hai giờ, Chu Triều gọi điện cho Điềm Điềm.
Cô ấy liếc tôi một cái, ra hiệu bằng mắt rồi xách túi rời đi.
Sau khi cô ấy đi, tôi rót cho mình một ly whisky có đá, nhấp từng ngụm chậm rãi.
Rồi tôi mở hộp thư, bắt đầu soạn email bằng tiếng Anh.
Mạnh Điềm Điềm là một cô gái tốt – cô ấy đã bỏ ra biết bao công sức để giúp tôi, không hề đòi hỏi một đồng.
Tôi nhất định phải làm điều gì đó xứng đáng để đáp lại cô ấy.
Bên kia, Mạnh Điềm Điềm vẫn đều đặn thực hiện kế hoạch của chúng tôi.
Cô ấy giả vờ khó khăn trước mặt Chu Triều, nói rằng tiền cô ấy xài đều là do ba mẹ chu cấp, gần đây lại cãi nhau với ba, thẻ tín dụng bị khoá, nên không thể tiếp tục giúp hắn trả nợ khoản vay mua nhà.
Trước kia Chu Triều sẵn sàng ký đơn ly hôn nhanh như vậy, là vì thấy Mạnh Điềm Điềm hào phóng như một cái máy rút tiền biết đi – tưởng đâu đổi được cây ATM mới vừa trẻ vừa đẹp.
Ai ngờ bây giờ cây ATM này lại đột nhiên bị “hỏng”, trong khi khoản vay ngân hàng thì vẫn ngày một siết chặt, như một con mãnh thú đói khát chỉ chực nuốt chửng hắn.
Nếu không trả đúng hạn, căn hộ kia sẽ bị thu hồi, số tiền đặt cọc trước đó coi như mất trắng.
Dưới áp lực khổng lồ, Chu Triều liên tục cãi vã với Mạnh Điềm Điềm.
Hắn chất vấn cô có thật sự yêu hắn không, nếu yêu thì tại sao lại có tiền mua túi xách đắt đỏ mà không chịu bỏ ra đồng nào để “góp sức” cho tổ ấm của hai người?
Mạnh Điềm Điềm thì khóc lóc làm loạn, nhưng vẫn kiên quyết không đưa tiền.
Ngày trả nợ càng lúc càng gần.
Chu Triều lại quay sang tìm mấy đối tác cũ, cố moi thêm chút tiền hoa hồng.
Nhưng tôi đã thông báo rộng rãi trong ngành rằng Chu Triều không còn phụ trách mảng của tôi nữa, nên chẳng còn ai chịu đưa tiền cho hắn.
Cuối cùng, trong lúc quẫn trí, Chu Triều đã làm một chuyện.
Hắn chọn lấy chiếc túi đắt nhất – một chiếc Birkin – trong tủ đồ của Mạnh Điềm Điềm, lén mang đi bán.
Hôm sau, sau khi dùng tiền trả xong khoản vay, tâm trạng hả hê trở lại, hắn nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát.
Lúc đầu hắn vẫn không để tâm, tưởng chỉ là Mạnh Điềm Điềm giận dỗi vì phát hiện mất túi, nên mới giở trò gây chuyện, nghĩ đến chuyện đến đón cô về rồi dỗ dành vài câu là xong – dù sao cô ta cũng yêu hắn đến c.h.ế.t đi sống lại.
Cho đến khi hắn bước vào đồn cảnh sát, và trông thấy tôi đang ngồi ở đó.
Tôi đưa ra hoá đơn mua chiếc túi Birkin đó, cùng với giấy mượn đồ mà tôi viết khi cho Mạnh Điềm Điềm mượn – rõ ràng chứng minh hai chuyện:
Thứ nhất, chiếc túi là của tôi.
Thứ hai, tôi chỉ cho Mạnh Điềm Điềm mượn.
Bên phía Mạnh Điềm Điềm cũng có bằng chứng – chính là đoạn video ghi hình trong nhà cô ấy.
Camera ghi lại toàn bộ quá trình Chu Triều lén lấy chiếc túi.
Giờ phút này, nhìn chuỗi bằng chứng đầy đủ đến từng chi tiết, lại thấy tôi và Mạnh Điềm Điềm ngồi cạnh nhau, dù có ngốc đến mấy, Chu Triều cũng đã nhận ra mọi chuyện.
Hắn nhìn Mạnh Điềm Điềm với vẻ không thể tin nổi, lao lên định tát cô ấy một cái —
Nhưng cảnh sát lập tức lao tới khống chế hắn.