CUỘC PHẢN CÔNG CỦA CÁC CÔ GÁI - Chương 5
Chu Triều với đôi mắt đỏ ngầu, trừng trừng nhìn tôi:
“Đường Thanh Thời, tất cả là cô bày ra đúng không?! Tôi cuối cùng cũng hiểu thế nào là đàn bà độc ác rồi đấy!”
Một tràng chửi rủa chói tai vang lên ngay giữa đồn cảnh sát.
Mạnh Điềm Điềm tức đến đỏ mặt, định đứng dậy cãi lại thì bị tôi giữ lại.
Tôi bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, lạnh nhạt nói:
“Chiếc Birkin đó trị giá ba trăm hai mươi nghìn tệ. Mong anh Chu thanh toán đầy đủ. Nếu trong vòng một tuần không hoàn trả, tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp.”
Cuối cùng, Chu Triều không muốn làm lớn chuyện, đành cắn răng vay mượn khắp nơi để gom đủ tiền trả tôi.
Nhưng nỗi nhục đó, hắn nuốt không trôi.
Cuối tháng, hắn đăng một bài Weibo rất dài, công khai bôi nhọ Mạnh Điềm Điềm.
Trong đó, Chu Triều tiết lộ thông tin cá nhân của cô, bới móc chuyện cô xuất thân từ một thị trấn hẻo lánh, cố tình giả vờ làm tiểu thư nhà giàu để quyến rũ hắn.
Chu Triều từng có kha khá fan khi còn làm người mẫu, sau này tài khoản Weibo vẫn duy trì hoạt động, xem như một “nửa hot” trong giới.
Lại thêm việc hắn rất biết dùng từ ngữ bắt trend, bài đăng nhanh chóng vượt mười nghìn lượt chia sẻ.
Trợ lý cầm điện thoại cho tôi xem.
Tôi đang ngồi trên ghế sofa ở phòng nghỉ, tóc tai còn chưa gỡ tạo hình, xem xong chỉ khẽ cười:
“Cũng biết dùng bút pháp Xuân Thu nhỉ.”
Tôi ngả người lười biếng dựa ra sau:
“Hắn chọn đúng thời điểm đăng bài thật, xem như quảng cáo miễn phí cho tụi mình rồi.”
Trợ lý cười rạng rỡ, ánh mắt háo hức như đang chờ một màn kịch hay sắp bắt đầu.
“Em bình luận rồi nhé: Ăn dưa thì đừng tin vội, cú twist còn ở phía sau.”
Tôi khẽ cười.
Trợ lý điều chỉnh lại ánh sáng phòng nghỉ:
“Chị Thanh, đạo diễn tới rồi đó.”
“Được rồi, cho người ta vào đi.”
Đạo diễn mang kịch bản bước vào, trao đổi với tôi về quy trình ghi hình.
Đây là lần đầu tiên tôi tham gia show thực tế.
Dàn khách mời cố định toàn là sao hạng A trong giới giải trí, cũng đều là bạn quen của tôi – dù sao thì lễ phục cao cấp họ mặc dự sự kiện, không ít là do tôi thiết kế.
Đây là một show giải trí kiểu chậm rãi, các khách mời sẽ mời bạn bè ở các ngành nghề khác nhau cùng ăn lẩu, vừa ăn vừa trò chuyện.
Là một nhà thiết kế thời trang có tiếng, quá khứ của tôi vẫn luôn khiến người ta tò mò.
Tôi hỏi đạo diễn:
“Có tiện thêm một đôi đũa không?”
Đạo diễn ngẩn người:
“Hả?”
“Dù sao cũng ăn lẩu mà, thêm đôi đũa thôi.”
Tôi mỉm cười, mở điện thoại cho đạo diễn xem bài Weibo của Chu Triều.
“Đây, nhân vật nữ chính trong vụ này, tôi muốn mời cô ấy cùng lên chương trình.”
Đạo diễn hiển nhiên cũng đã xem qua bài đăng đó, ánh mắt lập tức sáng rỡ như fan hóng hớt:
“Chị Thanh… chị nghiêm túc đấy à?”
“Tên đàn ông đó là người mẫu độc quyền đầu tiên tôi từng chọn – và cũng là chồng cũ của tôi.”
Tôi nhún vai.
“Thế nào, gossip ngành nghề kiểu này chẳng phải còn hấp dẫn hơn mấy chủ đề các anh đang tính quay sao?”
Tôi và Mạnh Điềm Điềm cùng tham gia show thực tế.
Mọi người vừa ăn lẩu vừa trò chuyện rôm rả.
Tôi chẳng có gì phải giấu giếm, cứ thế kể lại toàn bộ hành trình của mình: từ một cô gái tay trắng làm nên tên tuổi trong ngành thiết kế thời trang, đến chuyện yêu đương với Chu Triều, rồi cuối cùng là phát hiện hắn ngoại tình — tất cả đều được tôi kể ra rành mạch, giữa một đĩa lòng bò, một dĩa thịt ba chỉ, và mớ cổ họng bò còn đang bốc khói.
Tổ sản xuất thì đúng kiểu “càng nhiều drama càng vui”, tôi vừa nói đến chuyện phát hiện Chu Triều ngoại tình, họ lập tức tra ra tin tức “nữ du khách ở Disney đánh bạn trai” rồi chiếu ngay lên màn hình lớn.
Cả trường quay vỡ òa.
Ai nấy đều cười nghiêng ngả khi thấy Mạnh Điềm Điềm trong váy hồng bánh bèo đánh Chu Triều túi bụi.
Ngay cả chính chủ cũng cười ngả nghiêng không dứt.
Sau chương trình, tôi mở điện thoại lên thì thấy Weibo đã chồng chất cả đống từ khóa hot.
Chu Triều dường như vẫn cố vùng vẫy, chưa cam lòng thất bại.
Tôi nghĩ ngợi một chút, rồi tung cú chốt hạ cuối cùng.
Là một đoạn ghi âm.
“Thanh Thời, anh chỉ yêu một mình em.”
Tôi nhẹ giọng, mang theo chút tủi thân:
“Mạnh Điềm Điềm trẻ hơn em, cũng xinh đẹp hơn, anh không thích cô ta sao?”
“Một đứa con nít chẳng biết gì, chán chết.”
“Nếu cô ta cứ bám theo anh thì sao?”
“Anh sẽ bảo nó cút. Anh có vợ rồi, cả thế giới này, anh chỉ yêu vợ anh.”
Đoạn ghi âm được phát công khai, tạo ra làn sóng phản ứng dữ dội.
Những fan trước đây còn tưởng Chu Triều là người đàn ông bị lừa gạt cũng hoàn toàn vỡ mộng.
Các đối tác từng lén đưa hoa hồng cho hắn bắt đầu kiện, yêu cầu hoàn trả khoản tiền đã “nuốt trôi” nhiều năm.
Trong lúc đầu óc rối như tơ vò, Chu Triều nhận được cuộc gọi từ tôi.
Tôi hẹn hắn đến xưởng làm việc để nói chuyện.
Chu Triều vừa bước vào cửa, đã định lao tới ôm tôi.
“Thanh Thời, anh biết mà…”
Tôi lạnh lùng tránh đi, giọng đầy ghê tởm:
“Biết cái đầu anh ấy. Anh không nghĩ tôi làm cả đống chuyện này chỉ để đưa anh quay lại bên mình chứ?”
Chu Triều khựng lại, ánh mắt lạnh đi.
“Vậy cô còn gọi tôi tới làm gì?”
“Tôi là người duy nhất còn có thể giúp anh.” Tôi thản nhiên.
“Nếu không trả được tiền, anh sẽ đi tù.”
“Tất nhiên, tôi cũng không có hứng làm từ thiện.”
Tôi lấy ra một tờ giấy ghi rõ con số, đẩy sang trước mặt hắn.
“Với giá này, bán căn hộ kia cho tôi.”
Chu Triều liếc qua, mặt đỏ bừng vì giận.
“Cô điên à?! Giá này chưa bằng một phần năm giá thị trường!”
“Đúng vậy. Nhưng anh không còn thời gian đâu.”
Tôi chỉnh lại tà váy, ngồi xuống đối diện hắn, bình tĩnh như đang uống trà chiều.
“Nếu không trả được, ngân hàng sẽ siết nhà. Tiền cọc trước đó của anh sẽ mất trắng.
“Đã vậy còn bao nhiêu chủ nợ đang chờ, không chỉ đơn giản là kiện cáo đâu. Nhỡ mai anh ra đường bị người ta nhét vào bao tải, tháo một cánh tay hay một cái chân thì sao? Anh nghĩ mình chịu nổi à?”