CUỘC PHẢN CÔNG CỦA CÁC CÔ GÁI - Chương 6
Sắc mặt Chu Triều ngày càng trắng bệch.
Hắn gượng gạo nói:
“Tôi có thể bán nhà cho người khác, không cần để cô chèn ép lúc khó khăn.”
Tôi cười khẩy:
“Thị trường bất động sản năm nay như thế nào anh không biết chắc?
“Giao cho môi giới, rao bán, rồi chờ tiền về – đến lúc đó, anh còn nguyên hình không thì chưa chắc.”
Chu Triều cố giữ bình tĩnh, nhưng không ngăn được run rẩy nơi đầu ngón tay.
“Chừng này tiền, trả ngay một lần, dứt điểm.”
Tôi đẩy tờ giấy lại gần hơn.
“Tôi cho anh thời gian suy nghĩ – nhưng tối đa là đến ngày kia.
“Qua cơ hội này, tôi sẽ không nhắc lại nữa.”
“Tự anh cân nhắc đi.”
Trong nửa giờ cuối cùng trước thời hạn mà tôi đặt ra, Chu Triều cuối cùng cũng đồng ý với điều kiện của tôi.
Ngay sau khi hoàn tất toàn bộ thủ tục chuyển nhượng và chuyển khoản thanh toán, tôi lập tức chặn toàn bộ liên lạc với hắn.
Quyết định này nhằm đảm bảo rằng từ thời điểm đó trở đi, giữa tôi và Chu Triều sẽ không còn bất kỳ sự liên đới nào nữa – một sự kết thúc triệt để, cần thiết và dứt khoát.
Tôi thông báo tình hình cho tổng giám đốc công ty.
Ông ấy tỏ ra đồng cảm và cho biết thủ tục thôi việc của Chu Triều đã được tiến hành, cam kết rằng tôi sẽ không phải tiếp xúc hay làm việc với hắn thêm lần nào nữa.
“Thanh Thời, xảy ra nhiều chuyện như vậy, em đừng để ảnh hưởng tới công việc.”
Tôi đáp lại bằng một nụ cười:
“Yên tâm, chắc chắn sẽ không đâu.”
“Dù vậy, em cần xin nghỉ vài ngày để xử lý một số việc cá nhân.”
Tôi mời Mạnh Điềm Điềm đến nhà và đưa cho cô ấy xem một tài liệu.
Trình độ tiếng Anh của cô không cao nên cô ấy phải đọc khá lâu mới hiểu được nội dung của bức thư điện tử đó.
“Chị Thanh, đây là…”
Tôi gật đầu xác nhận:
“Đúng vậy. Chị đã gửi thư cho hiệu trưởng trường cũ của mình – hiện tại chị là cựu sinh viên danh dự nên có quyền giới thiệu học viên nhập học.”
“Em có thể đến đó học chuyên ngành thiết kế thời trang. Tất cả chi phí liên quan, chị sẽ tài trợ.”
Mạnh Điềm Điềm lập tức từ chối, không muốn nhận sự giúp đỡ về tài chính.
Tôi nhẹ nhàng khoác vai cô ấy:
“Chị đã mua được căn hộ của Chu Triều với giá rẻ. Sau bao năm anh ta sống dựa vào chị, lần này chị xem như đã thu lại phần nào từ khoản chênh lệch đó.”
“Đây là chiến thắng của cả hai chúng ta – em xứng đáng được hưởng một phần.”
Dù vẫn do dự, cô ấy dần bị thuyết phục.
Tôi cười đẩy cô về phía trước:
“Nếu thật sự không thể yên tâm, thì coi như chị cho em vay.”
“Em chỉ cần cố gắng hết mình, nắm bắt cơ hội để biến ước mơ thành hiện thực – đến lúc đó, em nghĩ mình không trả nổi món nợ nhỏ này sao?”
Cuối cùng, cô ấy cũng mỉm cười đồng ý.
Nhìn vào bức thư xác nhận nhập học, ánh mắt cô ánh lên niềm xúc động:
“Cảm ơn chị, chị Thanh.”
“Hồi mới yêu, em từng nghĩ điều may mắn nhất đời mình là gặp được Chu Triều.”
“Giờ em đã hiểu – điều may mắn nhất không phải là yêu sai người, mà là sau tất cả, vẫn còn có thể gặp được người như chị.”
Năm năm sau.
Cuộc thi được mong chờ nhất trong ngành thiết kế thời trang đang diễn ra.
Phía sau sàn diễn, các người mẫu đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trong tất cả thí sinh năm nay, tôi là cái tên kỳ cựu, nhiều năm liền giữ vững vị trí quán quân.
Nhưng lần này, từ sớm đã có người cảnh báo tôi rằng sẽ có một gương mặt mới nổi đến thách thức ngôi vị quán quân của tôi.
Người đó sáng tạo rất táo bạo, thực lực không thể coi thường.
Chỉ cần tôi lơ là một chút thôi, cô ấy hoàn toàn có thể thay thế tôi để giành lấy vương miện danh giá.
Ở hậu trường, tôi cuối cùng cũng gặp được người mới nổi đó.
Mạnh Điềm Điềm.
Năm năm không gặp, cô ấy đã thay đổi rất nhiều.
Bình thản, khí chất trầm ổn.
Đôi mắt to tròn từng rực rỡ như hươu con nay đã thêm phần điềm tĩnh của người từng trải.
Vừa nhìn thấy tôi, cô ấy đã lao tới ôm chầm lấy.
“Này này!”
Tôi bị ôm chặt đến suýt nghẹt thở, mãi mới thoát ra được, đẩy cô ấy ra, “Người ta còn đang mong tụi mình đối đầu căng thẳng, em làm thế thì mất hình tượng hết rồi.”
Mạnh Điềm Điềm bật cười sảng khoái.
“Thế nào hả?”
Cô ấy chỉ tay về phía dàn người mẫu đang chuẩn bị phía xa – những thiết kế của cô đều là những bộ đồ phối màu táo bạo, mỗi bộ không dưới năm màu nhưng tổng thể lại cực kỳ hài hòa.
Cô ấy thì thầm vào tai tôi:
“Giống pháo hoa ở Disney năm đó không?”
Tôi nhìn cô, rồi cả hai bật cười.
Cái tên Chu Triều đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi.
Tôi cũng không nhớ lần cuối cùng mình nghĩ đến hắn là khi nào.
Ở đằng xa, có phóng viên đang quay cảnh chúng tôi.
Cuộc gặp giữa “nữ hoàng thời trang” và “ngôi sao mới nổi” vốn được kỳ vọng sẽ căng thẳng, giờ lại dịu dàng đến lạ.
“Tụi mình thân thiết thế này, em nghĩ mai mấy bài báo có viết là ‘chị chị em em giả tạo’ không?”
Mạnh Điềm Điềm cười:
“Có thể lắm. Chắc họ còn mong tụi mình cào cấu nhau trên sóng trực tiếp nữa kia.”
“Vậy thì… hay mình cho họ một trận thật sự?”
Mạnh Điềm Điềm mỉm cười, rồi ánh mắt nghiêm túc trở lại.
“Chị Thanh Thời, em sẽ cố hết sức để đánh bại chị.”
Tôi cong môi:
“Vậy thì đến đây đi.”
“Chị sẵn lòng đối đầu với em – miễn là trên đúng chiến trường.”
Tôi và Mạnh Điềm Điềm nắm tay nhau bước về phía ánh đèn sân khấu, ống kính báo chí đồng loạt hướng về hai người chúng tôi.
Màn trình diễn sắp bắt đầu.
Chúng tôi là cặp song tinh rực rỡ nhất của đêm nay.
Không còn ai nhớ đến người đàn ông từng xen giữa chúng tôi nữa.
Dưới ánh đèn, giữa ánh nhìn dõi theo của truyền thông, đây là hào quang thuộc về chúng tôi –
Danh tiếng và vinh quang, là do chính tay chúng tôi tự giành lấy.
Hết.