NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cuộc Sống Đô Thị của Trường Sinh Chí Tôn - Chương 15 Làm gì có chuyện tốt như thế

  1. Home
  2. Cuộc Sống Đô Thị của Trường Sinh Chí Tôn
  3. Chương 15 Làm gì có chuyện tốt như thế
Prev
Next

Chương 15: Làm gì có chuyện tốt như thế
Tô Dật chỉ đứng cạnh đó lặng lẽ nhìn, nghe hai ông già nói vậy hắn cũng không nói gì.
Một người trong đó thấy Tô Dật nhìn chăm chú thì hỏỉ: “Chàng trai trẻ, cậu xem có hiểu không?”
Tô Dật cười chẳng đáp, không để ý đến ông ấy mà chỉ tiếp tục đi về phía trước.
“Này! Thái độ này của anh là sao đấy! Không nghe thấy ngài Dương gọi anh sao?” Một người nhân viên công tác trẻ đứng cạnh đó gào lên quát Tô Dật luôn.
Dư Huy Âm mới vội vàng tiến lên trước xỉn lỗi ông già gọi Tô Dật: “Thưa ngài, thật ngại quá, người bạn này của tôi mới từ quê tới nên không biết phép tắc cho lắm.”
Tô Dật nhìn Dư Huy Âm, ánh mắt hắn sáng trong veo, hắn đáp: “Tôi không quen biết gì ông ta, ông ta gọi tôi thì sao tôi lại bắt buộc phải trả lời? Tôi không muốn trả lời ông ta đó, nên cô không cần phải xin lỗi.”
Nếu là người khác thì khi được một người già hỏi hẳn là ít nhiều gì người ta cũng sẽ tỏ ra
tôn kính, và trả lời một cách lễ phép.
Nhưng Tô Dật là một lão quái vật sống trên đời không biết bao nhiêu năm rồi, tuy rằng bề ngoài trông vẫn còn trẻ, nhưng trong mắt hắn thì ông già này còn trẻ hơn.
Tôn trọng người già sao?
Không tồn tại.
Tâm trạng Dư Huy Âm bùng nổ luôn, cái tên này, cô ấy thì giúp hòa giải, còn hắn lại vẫn ngu ngốc hồ đồ nói những lời như thế, như vậy chẳng phải đắctộỉ với người ta sao?
Trông phong thái của hai ông lão này, đương nhiên không phải là người bình thường rồi, việc gì phải đắc tội vậy chứ.
Ông lão kia cũng bị thái độ của Tô Dật chọc giận, ông ấy không kìm được mà nói: “Chàng trai trẻ, tôi chỉ thấy là cậu nhìn chăm chú, tưởng rằng cậu đọc được chữ viết trên đó, nếu như cậu không đọc được thì đừng nên ở đây giả vờ giả vịt!
Tô Dật nhìn ông ta một cái, như đang nhìn một người bạn vô tri, hắn thở dài bất đắc dí: “Đương nhiên là tôi đọc được, nhưng nếu tôi nói nội dung được khắc trên đó thì chắc là ông cũng không dám tin đâu.”
“Cậu nói đi! Có cái gì mà tôi không dám tin chú?” Ông già hoàn toàn không thể tin nổi người trẻ như Tô Dật mà lại có thể hiểu được những chữ trên bia đá kia, dù sao thì những chữ này cũng mới được phát hiện lần đầu tiên, trước đây chưa từng được dề cập ở bất cứ một dỉ tích cổ nào.
Tô Dật cười đáp: “Phía trên tấm bia đá có một đoạn được khắc là, gặp được một người đạo sĩ già tên là Hồng Quân, cũng gọi là có tí duyên, nhưng hắn ta hơi lắm chuyện quá, thực lực vẫn hơi yếu.”
ir ir
Người xung quanh ai nấy đều trợn trừng mắt nhìn Tô Dật chằm chằm.
Chuyện nghìn lẻ một đêm hay là tiểu thuyết mạng đây?
“Tôi nói rồi các người vẫn không tin, vậy chẳng còn cách nào nữa.” Tô Dật cười cười, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Tần Lâm hiếm khi có được cơ hội thế này, nên anh ta cũng đi theo nói rằng: “Anh nói vậy chắc là đang lừa kẻ ngốc đúng không? Ai mà thèm tin chú? Gặp được đạo sĩ Hồng Quân, lại còn chê người ta thực lực quá yếu? Anh có còn nói quá lên nữa được không hả?”
Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, dù sao thì Dư Huy Âm ghét anh ta, nếu dùng chiến thuật bình thường thì Dư Huy Âm không thể nào chấp nhận anh ta được, vậy anh ta cứ dứt khoát phát hủy hình tượng của Tô Dật trước mặt Dư Huy Âm thôi.
Mọi người cá chết lưới rách, đừng ai hòng chiếm được trái tim mỹ nhân!
Tần Lâm vừa dứt lời, ông già kia đã mở miệng nói: “Lời cậu nóí, tôi cũng hơi tin!” Nói xong thì liếc mắt nhìn Tân Lâm thật sâu.
Cái quái? Trong thoáng chốc, Tân Lâm không dám nói tiếp nữa.
Như này có được coi là tự anh ta làm mình bị mắng không nhỉ? Chính anh ta cứ phải so bì với thằng ngu này thì trách aỉ được nữa?
Tô Dật dừng lại một lúc, hắn quay đầu nhìn thoáng qua tấm bia đá rồi nói tiếp: “ở giữa có một đoạn, tôi sẽ không nói, đoạn được khắc ở đằng sau là, đúng là mình vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân, kết thúc thời đại này rồi, không biết phải chờ bao lâu nữa thế giới này mới có thể có những sinh linh hoàn toàn mới.”
Hai ông già không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Kết thúc một thời đại?
Rốt cuộc là thời đại nào?
Trong thoáng chốc bọn họ không biết mình có nên tin lời chàng trai trẻ này nói hay không.
Trên tấm bia đá có viết về Doanh Chính, Hạng Vũ, Lưu Bang, và cả không ít danh nhân đờỉ sau, cảm giác như đây rõ ràng là nhật ký của một người.
Đoạn sau đó thì bọn họ cũng hiểu được một ít chữ giáp cốt, ghi chép về Thương Chu thì cũng chỉ có vài câu rất ít ỏi, còn những chữ ở phía sau đó nữa thì không phải là thứ mà bọn họ có thể hiểu nổi.
Chỉ là xâu chuỗi những nội dung phía sau này lạỉ, thì chắc chắn nội dung trước đó không đơn giản!
Những lời Tô Dật nói nghe có vẻ rất khó có thể tin nổi, nhưng phía sau tấm bia đá đó thì chẳng phải là cũng khó có thể tin nổi sao?
Có thể nói, chỉ một tấm bia đá này thôi mà đã xuyên suốt toàn bộ lịch sử Trung Hoa!
“Chàng trai trẻ, cậu thật sự có thể hiểu được chữ trên tấm bia đá này.” ông già kia xúc động đi tới bên cạnh Tô Dật, nói rằng: “Xin chào,
tôi là Dương Chính Thành, là giảng viên đã về hưu tại đại học Thanh Châu, tôi rất có hứng thú với văn hóa cổ, nếu như cậu thật sự có thể dịch được những chữ trên này, tôi sẵn sàng bái cậu làm thầy.”
Tô Dật lạnh nhạt nói: “ông muốn bái tôi làm thầy thì tôi bắt buộc phải nhận sao? Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với ông, chỉ muốn yên tĩnh đì dạo thôi, ông đừng có làm phiền tôi!”
Dương Chính Thành nghe vậy thì lúng túng đứng sững tại chỗ.
Khi Dư Huy Âm nghe thấy cái tên đó, cơ thể mềm mại của cô ấy run rẩy, người này mà là giảng viên về hưu gì chứ?
Không phải ông ấy là hiệu trưởng tiền nhiệm của đại học Thanh Châu sao?
Giáo sư danh dự của đại học Thanh Châu, có vô số học trò đồ đệ, ngay cả những người quyền quý vẻ vang, có ai mà không nể mặt vị giáo sư này chứ?
Dương Chính Thành nói ông ấy sẵn sàng bái Tô Dật làm thầy, mà Tô Dật lại lạnh lùng, như này cũng hơi quá trớn rồi!
“Ông Dương, ông đừng kích động như thế,
nói không chừng cậu ta chỉ nói bừa thôi, sao ông lại nghiêm túc vậy chú?1′ ông gìà bên cạnh kéo Dương Chính Thành nói rằng: “ông nghĩ cậu ta còn trẻ như vậy mà có thể hiểu được chữ trên đó hay sao?”
Dương Chính Thành hít sâu một hơi, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đúng thế, lời nói của Tô Dật có thể hoàn toàn chỉ là trò đùa.
Tô Dật cũng chẳng giải thích gì với bọn họ, hắn đi đến chiếc giường ngọc mà trước đây hắn từng ngủ, không khỏi cười khổ một tiếng.
Hắn đã ngủ trên chiếc giường này nhiều nay, giờ thì hay rồi, nó lại bị đưa tới viện bảo tàng để trưng bày, sau này có muốn nằm thì còn phải mua về nữa.
Dư Huy Âm xỉn lỗi với Dương Chính Thành, cũng chỉ đành đi theo Tô Dệt.
“Tô Dật, anh không thể nói chuyện với người già lê phép một tí được hay sao?” Dư Huy Âm cũng hơi ngứa mắt cái điệu bộ kiêu ngạo của Tô Dật.
Tò Dật cười đáp: “Phải lễ phép thế nào nữa? Tôi đã nói cho ông ta trên bia đá viết gì fôỉ, còn muốn gì nữa? Lại còn muốn bái tôi làm thầy, làm gì có chuyện tốt như thế chú?”
,,…ir Dư Huy Âm suýt nữa đã tức đến bùng nổ.
Có thể nói tiếng người đi được không?
Cái gì mà muốn báỉ anh làm thầy chứ?
Lại còn chuyện tốt?
Ông trời ơi! Sao trên đời này lại có thể có một người không biết xấu hổ như này chú?
Tô Dật cũng không giải thích, chẳng phải những đệ tử của hắn đều là những người lưu danh sử sách sao, hơn nữa hắn có yêu cầu khỉ thu nhận đồ đệ.
Hơn mười tám tuổi là hắn nhất định không nhận, dù sao thì tuổi thọ người thường có hạn, còn ông già này, đã bị chôn vùi nửa cơ thể rồi, chắc chỉ còn lại mỗi cái đầu nữa thôi, còn muốn bái hắn làm thầy nữa, như vậy chẳng phải là mơ tưởng hão huyền sao?
Dư Huy Âm cũng không nói gì, Tô Dật im lặng không lên tỉêhg mà chỉ đi dạo trong bảo tàng, ngoài những đồ vật bên trong huyệt mộ của hắn ra thì có không ít di vật văn hóa quý hiếm, nhưng trong mắt hắn những thứ đó cũng chẳng hơn gì những thứ này.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 15 Làm gì có chuyện tốt như thế"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com