Cuộc Sống Đô Thị của Trường Sinh Chí Tôn - Chương 16 Chữ trên bia đá đó là do tôi khắc
Chương 16: Chữ trên bia đá đó là do tôi khắc
Trước đây số lượng đồ sưu tầm trong bảo tàng thành phố Thanh Châu không được coi là nhiều, nhưng những món di vật được phát hiện trên núi Tấy Kiếm trong hai ngày trước đủ để khiến nơi đây trở thành viện bảo tàng đa dạng nhất, giá trị nhất trên toàn quốc, thậm chí là trên toàn thế giới.
Tô Dật đi dạo một vòng thì chẳng phát hiện ra món đồ di vật nào thú vị nữa, hắn chỉ có thể xác nhận được rằng tám mươi phần trăm đồ vật trong huyệt mộ của hắn đều đang ở trong bảo tàng này.
“Cô xem xong chưa?” Hôm nay Tô Dật tới đây cũng coi như là để liếc nhìn lại những món đồ trước đây của mình một lần nữa, nếu đã bị lưu trữ cho người ta tham quan thì cứ để họ tham quan đi vậy.
“vẫn chưa.” Dư Huy Âm trả lời nhỏ: “Anh đọc hiểu được những chữ trên tấm bia đá đó thật ư?”
Tô Dật nhìn cô ấy cười không đáp, trong
đôi mắt hắn đầy ý cười.
Dư Huy Âm bị hắn nhìn chòng chọc thì trong lòng hơi hoảng hốt, cô ấy giả vờ như tùy ý nghiêng đầu qua chỗ khác, nói với hắn: ”Không nói thì thôi, chỉ là tôi có hơi tò mò rốt cuộc chủ nhân của huyệt mộ trên núi Tay Kiếm có thân phận thế nào? Vì sao đồ vật trong mộ của hắn lại trải dài suốt mấy nghìn năm.”
Tô Dật lạnh nhạt đáp: “Cái này thì ai mà biết được?”
“Anh nói xem liệu có người trường sinh bất tử không nhỉ?” Dư Huy Âm cũng nghe thấy mấy người Dương Chính Thành phiên dịch, nếu những gì khắc trên bia đá đó là sự thật, mà lại cùng là do một người khắc, vậy chẳng phải có nghĩa là đã có người sống mấy nghìn năm, thậm chí là còn lâu hơn thế sao?
Bạch Thanh Nghiên kéo tay Dư Huy Âm nói: “Làm sao có được hứ, trường sinh bất tử, vậy chẳng phải là cương thi hay quỷ hút máu gì đó sao? Đừng lạc hậu đừng mê tín thế!”
“Thế nhưng những gì được khắc trên tấm bia đá kia phải giải thích thế nào đây?” Dư Huy Âm cũng bị nội dung trên tấm bia đá dọa khiếp sợ, cô ấy cũng không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc là ai đã khắc những chữ đó lên tấm bia
đá.
Cô ấy cũng không tưởng tượng nối rằng, người đã khắc chữ đó bây giờ đây đang đứng ngay bên cạnh mình.
Tô Dật nói: “Vậy cô thử nghĩ xem nếu như trên đời này thật sự có người sống mấy nghìn năm, thậm chí là hơn vạn năm thì sao?”
“Nếu như?” Bạch Thanh Nghiên đáp: “Đồng chí Tiểu Tô, tôi phải nói với anh thế này, khoa học rất khắt khe, cơ thể con người sẽ mai một dần đi, các cơ quan nội tạng cũng sẽ dần dần già yếu, cho nên chắc chắn không thể có chuyện trường sinh bất lão được.”
“Khoa học!” Tô Dật gật đầu, trước đây hắn cũng từng băng qua đại dương đến nơi phương Tây để sinh sống trong một khoảng thời gian nên cũng biết rất nhiều thứ hiếm có kỳ lja.
Còn về “khoa học” mà Bạch Thanh Nghiên nói, thì thật ra đúng là có chuyện như thế thật, bởi vì hắn cũng từng nghiên cứu sinh lão bệnh tử của người thường, đơn giản thì là sự già yếu bệnh tử của các cơ quan nội tạng khiến cơ thể không thể hỗ trợ được cho ý thức nên dẫn tới tử vong.
Thật ra Tô Dật cũng làm vài cách để kéo dài tuổi xuân, kéo dài tuổi thọ, nhưng những
cách làm này chỉ có tác dụng với phụ nữ, hoặc nói cách khác, hắn cũng chỉ có thể giúp phụ nữ làm được việc này mà thôi.
Dù sao thì cách làm này chính là nuốt trọn tỉnh hoa của hắn…
Trước đây đã từng có phụ nữ thử, chỉ cần nuốt nó vào là có thể đảm bảo kéo dài tuổi xuân thêm ít nhất năm mươi năm nữa, tuổi thọ cũng có thể tăng thêm vài trăm năm, còn về phần muốn sống lâu thì không thể được.
Bạch Thanh Nghiên quan sát Tô Dật một phen, rồi vuốt cằm nói: “Anh nói là anh biết những chữ viết trên tấm bia đá kia, chẳng lẽ anh chính là hậu duệ của người khắc chữ lên tấm bia đá đó, hay là… Anh chính là người đó?”
Tô Dật gật đầu đáp: “Thật ra chính tôi đã khắc lên tấm bia đá đó, những thứ bọn họ lâỳ từ trên núi xuống cũng chính là đồ dùng hằng ngày của tôi.”
Một câu trả lời thật chân thành giản dị biết bao!
Bạch Thanh Nghiên bật cười ha ha: “Anh thật đúng là biết khoác lác đó! Tôi tin tôi tin! Anh nói cho tôi nghe một vài chuyện cũ giữa anh và đạo nhân Hồng Quân đi.”
Dư Huy Âm cũng chỉ nhìn Tô Dật thật sâu, người này khoác lác một cách nghiêm túc cứ như đó là sự thật vậy.
“Nói đến tên đạo sĩ trẻ kia sao?” Tô Dật nghiêm túc đáp: “Năm âý cậu ta bàn về kinh và Đạo với tôi, tôi dạy cậu ta không ít điều, sau này cậu ta còn sáng lập một đạo giáo, ừ, tài nghệ cũng hơi kém, tôi chấp cậu ta một tay hai chân, không dùng đồ gì hết, mà cậu ta cũng không đánh lại tôi, cuối cùng tôi vẫn hòa với cậu ta, dù sao thì không thể làm khó người khác quá được, cô thấy đúng không!”
“Vâng vâng vâng!” Bạch Thanh Nghiên liên tục cười: “Vậy giữa anh và Tần Thủy Hoàng đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Dật cười nói: “Tân Thủy Hoàng ấy à? Đây là cách mà người đời sau này gọi hắn, hắn là đệ tử dưới trướng ta mấy tháng, tôi chỉ dạy hắn một vài kỹ thuật cải tạo vũ khí thôi, aỉ mà ngờ hắn lại có thể thống nhất thiên hạ.”
Bạch Thanh Nghiên nhìn Tô Dật chằm chằm, tặc lưỡi: “Nói chuyện với anh đúng là thú vị thật, anh khoác lác mà chẳng cần phải chuẩn bị trước, mặt cũng không đỏ tí nào, chắc hẳn bình thường cũng lừa phụ nữ đến nỗi choáng váng luôn đây.”
Tô Dật lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ lừa phụ
nữ.”
Hắn sống nhỉều năm như vậy, đúng là chưa từng lừa gạt phụ nữ bao giờ, bởi vì hắn cũng chưa bao giờ thiếu phụ nữ.
Do trường sinh bất lão, nên hắn cũng rất khó có con cháu đời sau.
Quy luật của tự nhiên cũng rất đơn giản, một giống loài càng mạnh mẽ thì càng khó nảy nở thêm đời sau, ít nhất là qua nhiều năm như vậy, cho tới tận bây giờ vẫn chưa có người phụ nữ nào có thể mang thai con của hắn.
“Ha! Tôi tin!” Bạch Thanh Nghiên chớp mắt một cái rồi nói: “Anh hãy nói thật đi, có phải là anh thích chị Dư của tôi đúng không?”
Tô Dật liếc nhìn Dư Huy Âm, nói rằng: “Cô ấy còn nhỏ quá.”
Bạch Thanh Nghiên cũng nhìn chằm chằm vào trước ngực Dư Huy Âm, rồi lại cúi đầu nhìn mình, lấm bẩm: “Như này mà còn nhỏ á?”
Tô Dật nghiêm túc gật đầu: “Cũng hơi hơi.”
Gương mặt xinh đẹp của Dư Huy Âm đỏ bừng, cô ấy không thể lường trước được rằng hai người nói chuyện phiếm một hồi rồi lại nói về cô ấy, thậm chí còn xoi mói cô ấy nữa.
Cái gì mà nhỏ hay không nhỏ chứ?
,rĐỈ dạo đủ chưa? Đủ rồi thì chúng ta đỉ thôi!” Dư Huy Âm lười nói chuyện với hai người này, xung quanh cũng không thiếu người, bọn họ bàn luận chuyện to nhỏ của người khác một cách vô liêm sỉ như thế thì thật xấu hổ quá.
“Đi dạo đủ rồi!” Bạch Thanh Nghiên cười hì hì nói: “Chị Dư, bây giờ vẫn còn sớm thế này, hay là chúng ta cứ sang khu phố cổ bên cạnh mua sắm đi, dù gì đồng chí Tiểu Tô của chúng ta cũng là người sống mấy nghìn năm mà, nói không chừng liếc mắt một cái là có thể nhận ra đồ cổ, chúng ta còn có thể kiếm hời một tí.”
Cái gì mà người sống mấy nghìn năm chứ? Da mặt của Tô Dật chính xác là dày như tu luyện mấy nghìn năm, nói gì mặt cũng không đổỉ sắc, nếu như đầu óc Dư Huy Âm mà hơi thiếu tỉnh táo một chút thì nói không chừng cũng đã tin luôn rồi.
Tân Lâm đi theo đằng sau đã tức giận đến run cả người, như này là sao đây?
Thằng nhãỉ nhà quê Tô Dật nói toàn lời khoe khoang, Dư Huy Âm lại lười trả lời hắn, bản thân cô ấy trưởng thành chín chắn, mà Dư Huy Âm cũng chẳng liếc nhìn anh ta Lân nào.
Cả Bạch Thanh Nghiên nữa, trước khi tới
đây bọn họ đã bàn bạc là sẽ tạo cơ hội chung đụng cho anh ta và Dư Huy Âm rồi, bây giờ lại nói chuyện hăng say với Tô Dật, uổng công anh ta mua cho hai tấm vé vào cửa bảo tàng.
Tô Dật nghe nói có phố đồ cổ thì cũng thấy hơi hứng thú, hắn nói: “Vậy đỉ mua sắm thôi.”
Trên đời này chắc chẳng có ai hiểu rõ đồ cổ hơn Tô Dật đâu, những người khác toàn là phỏng đoán niên đại của đồ cổ thông qua một vàì dấu vết đặc thù, nhưng Tô Dật thì đã thật sự trảỉ qua những lịch sử ây, bất cứ vật gì hắn cũng chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể nói được đại khái lai lịch rồi.