NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cuộc Sống Đô Thị của Trường Sinh Chí Tôn - Chương 17 Tôi sẽ không nhận ông làm học trò

  1. Home
  2. Cuộc Sống Đô Thị của Trường Sinh Chí Tôn
  3. Chương 17 Tôi sẽ không nhận ông làm học trò
Prev
Next

Chương 17: Tôi sẽ không nhận ông làm học trò
Khu chợ đồ cổ thành phố Thanh Châu ở ngay gần viện bảo tàng, nhóm Tô Dật vừa ra khỏi viện bảo tàng thì đã chuẩn bị đi mua sắm luôn.
Ngoài Tần Lâm ra thì còn có đoàn Dương Chính Thanh cũng đi theo phía sau bọn họ.
“Ông Dương à, đừng nói là ông tin rằng cái thằng nhóc đó có thể phiên dịch chữ trên tấm bia đá thật đó nhé?”
Các nhân viên công tác đi theo bên cạnh Dương Chính Thành đều cho rằng Dương Chính Thành bị ám rồi.
Mấy thứ như kiến thức hay học thức thường được gắn liền với tuổi tác, thoạt nhìn Tô Dật chỉ mới được bao tuổi chứ, nói không chừng vẫn còn là học sinh cắp sách tới trường đó, một thứ mà đến cả những nhà nghiên cứu già như bọn họ còn không hiểu được, vậy mà hắn lại hiểu được sao?
Dương Chính Thành suy tư trong chốc lát, rồi cau mày nói: “Không tin! Nhưng mà… cũng
muốn tin!”
Đây là một tâm trạng phức tạp biết nhường nào.
Chỉ là ông ấy vẫn ôm một nỗi mong chờ như thế.
Nếu như chàng trai trẻ này thật sự có thể đọc hiểu được những chữ viết trên tấm bia đá, thậm chí những gì hắn nói dều là thật, vậy toàn bộ lịch sử Trung Hoa đều sẽ được viết lại rồi.
Tô Dật không thèm nhìn Dương Chính Thành một lần nào, chỉ đi về phía trước.
Sự sầm uất của thành phố lớn nay đã khác xưa rất nhiều, người người xung quanh rộn ràng náo nhiệt, Tô Dật hết nhìn trái lại nhìn phải, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ
Dư Huy Âm nhìn thoáng qua đằng sau rồi khẽ thầm thì: “Tô Dật, ngài Dương vẫn đỉ theo phía sau đó, thái độ của anh không tốt chút nào, dù sao anh cũng là sinh viên đại học Thanh Châu, còn ông ấy là cựu hiệu trưởng đó.”
Tô Dật lạnh nhạt đáp: “Bây giờ ông ta cũng không phải là hiệu trưởng nữa.”
“…” Dư Huy Âm phát hiện ra mình mà nói chuyện với cái người này là sẽ tức chết.
ít nhất thì cô ấy không nhận ra bất cứ một
ý tứ kính trọng người già nào từ Tô Dật cả.
Hoàn toàn không hề nể mặt luôn!
Tần Lâm vẫn đi theo đằng sau không chịu rời, nghe thấy Tô Dật nói vậy thì không kìm được mà nói rằng: “Một kẻ như anh thì sao mà vào đại học Thanh Châu được vậy?1′
Tô Dật quay đầu liếc nhìn Tân Lâm, đáp: “Dư Quốc An bảo tôi vào học.”
Tần Lâm đờ đẫn ra luôn, anh ta nhìn Tô Dật rồi lại nhìn Dư Huy Âm.
Dư Quốc An bảo Tô Dật vào học sao?
Hơn nữa, Tô Dật lại còn gọi thẳng tên của lão, ngay trước mặt Dư Huy Âm mà gọi thẳng tên ông nội cô ấy luôn.
Cứ như xưng hô giữa những người đồng trang lứa.
Hoặc có thể nói, giọng điệu như vậy của Tô Dật cứ như thể không thèm coi Dư Quốc An ra gì.
Giọng điệu như thế, thật sự quá ngông cuồng!
Tần Lâm không thể tin nổi rằng Dư Huy Âm lại có thể chung sống hòa bình với một kẻ như thế.
Dư Huy Âm nhìn Tô Dật chằm chằm, cuối cùng mới nghiến răng nói rằng: “Tô Dật, lúc anh nhắc tới ông nội tôi có thể tỏ ra tôn trọng một tí được không?1′
Tô Dật quay qua nhìn Dư Huy Âm, hắn cười không đáp lời.
Bảo hắn nhắc tới Dư Quốc An một cách tôn trọng ấy hả?
Nếu Dư Quốc An ở đây, Tô Dật mà nói chuyện cực kỳ khách sáo với lão thì e rằng lão sẽ sợ đến nỗi quỳ xuống tại chỗ luôn mất.
“Quên đi, tùy anh vậy.” Dư Huy Âm thật sự không thể hiểu nổi vì sao ông nội cô ấy lại coi trọng Tô Dật, buổi tối về nhà rồi cô ấy nhất định phải hỏi cho rõ.
Ánh mắt Tô Dật lướt qua một số quầy hàng ven đường rồi nói: “Mấy món kia trông cũng không tệ.”
“Đúng là không tệ, ở khu chợ đồ cổ thì ít nhất bảy mươi phần trăm đồ ở đây đều là đồ giả, cho dù có là đồ thật thì lúc giao dịch vẫn rất có khả năng sẽ bị đánh tráo.” Dư Huy Âm cảnh báo: “Đừng hòng chiếm được lợi thế, nếu không sẽ bị lỗ đây, ở đây có rất nhiều người thích giả dang làm nông dân, nhìn thì trông chất phác hiền hậu, nhưng thật ra trong đầu toàn là ý đồ
xâu.
Tô Dật cười: “Nghe rồi, có vẻ như cô rất am hiểu.”
Dư Huy Âm tức giận nhìn hắn một cái, cố nặn ra một gương mặt tươi cười đáp: “Đúng vậy! Tôi chỉ nói với anh thôi, dù sao thì anh cũng sẽ không mua!”
Gương mặt tươi cười đó biến mất rất nhanh, Dư Huy Âm vẫn khá bất mãn với thái độ và cái dáng vẻ cao cao tại thượng đó của Tô Dật.
Tô Dật cũng không giận cô ây, mà chỉ ngồi xổm xuống trước một gian hàng, trên quầy hàng này có bày một ít đồ bằng đồng và đồ bằng ngọc, rực rỡ muôn màu, rất đẹp.
Dư Huy Âm cũng chỉ có thể đứng lại, cô ấy cũng muốn nhìn thử xem Tô Dật có thể bày ra trò gì, cô ấy liếc mắt cái là nhận ra trên quầy hàng này toàn là đồ thủ công hiện đại.
Điều quan trọng nhất là, trên người Tô Dật còn chẳng có nổi một đồng tiền.
“Chiếc ly ngọc này bán thế nào?” Tô Dật nhìn chằm chằm vào một chiếc ly ngọc trong suốt rồi hỏi.
Người bán hàng rong nhìn thoáng qua Tô
Dật, rồi lại nhìn Dư Huy Âm đang đứng chờ đằng sau hắn, trên mặt người bán hàng nở nụ cười: “Chàng trai, đây chính là chiếc ly ngọc thời Càn Long, cậu xem chất lượng này, kiểu dáng, những bài thơ khắc trên nó này…”
“Ba trám, bán không?” Tô Dật cắt đứt lời người bán hàng rong.
“Cậu… Cậu tới đây quấy rối hả?” Nụ cười trên gương mặt người bán hàng rong khựng lại ngay lập tức, ông ta còn chưa báo giá mà Tô Dật đã trả ông ta ba trăm, như này thì ông ta còn giở trò kiểu gì được nữa?
Tô Dật nhìn ông ta mà không nói gì, ánh mắt hắn tỏ ra vui vẻ.
Người bán hàng rong bị Tô Dật nhìn chăm chú đến nỗi da đầu hơi tê dại, như thể chút bí mật nhỏ nhoi trong lòng ông ta đều đã bị chàng thanh niên này nhìn thấu.
“Quên đi, tôi bán cho cậu.” Người bán hàng rong thở dài nặng nề, đây chỉ là một món đồ thủ công bằng thủy tinh, giá thành cùng lắm cũng chỉ chừng ba mươi tệ, cũng chỉ để lừa mấy tay mơ không biết gì hết.
Giá ba trăm thì cũng coi như là kiếm hời được một ít rồi, ít nhất đến bây giờ quầy hàng vẫn chưa thu được đồng tiền nào.
Tô Dật quay đầu lại, Dư Huy Âm cũng quay mặt đi, người này sẽ không trơ trẽn mượn tiền cô ấy đó chú?
Dư Huy Âm nói: “Nếu như anh thật sự cần tiền thì tự mà nhận lấy thẻ đi.”
Đưa thẻ cho hắn hắn không nhận, giờ mua đồ lại vay tiền cô ây, như này là sao hả?
Tô Dật cũng không để ý Dư Huy Âm, mà chỉ đưa ngón tay về phía Dương Chính Thành đỉ theo đằng sau, rồi ngoắc ngón tay với ông ấy.
Dương Chính Thành vừa nhìn Tô Dật chằm chằm vừa chỉ vào mình, vẻ mặt đầy nghỉ hoặc.
Đã bao nhiêu năm rồi? Đã bao nhiêu năm rồi mới có một kẻ ngoắc ngón tay với ông ấy một cách ngông cuồng như thế.
Tô Dật gật đầu với Dương Chính Thành, ý bảo là mình gọi ông ấy.
“Này… Ông Dương, thằng nhóc này cũng kiêu ngạo quá fôi!”
“Tôi thật sự muốn đi tới tẩn cho thằng nhóc này một trận đây!”
“Chưa từng gặp một đứa nào quá đáng như thế!”
Đám người đằng sau lưng Dương Chính
Thành đều đang tức giận đến nỗi xắn tay áo, từ trước tới nay chưa từng thấy một thanh niên nào như Tô Dật.
“Theo tôi qua đó đi.” Dương Chính Thành vươn tay bảo bọn họ bình tĩnh một chút chớ nóng giận, sau đó từ tốn đi tới bên cạnh Tô Dật.
Tô Dật đứng dậy nói: “ông mua món đồ này cho tôi, tôi dạy ông một chữ, thế nào? Tôi sẽ không nhận ông làm học trò đâu.”
Tôi sẽ không nhận ông làm học trò?
Suốt cả buổi Dương Chính Thành vẫn không thốt nên lờì, nói như vậy, nghe cứ như ông ấy cực kỳ muốn bái Tô Dật làm thầy vậy.
“Cậu thật sự hiểu được chữ trên tấm bia đá chứ?” Dương Chính Thành vẫn không chịu buông tha, lỡ đâu, lỡ đâu Tô Dật hiểu được chữ trên bia đá thật thì sao?
Tô Dật nhấc chân đi, chỉ là một chiếc ly mà thôi, chẳng qua là hắn cảm thấy trông nó rất đẹp, có lấy nó hay không cũng chẳng làm sao.
“Được! Chỉ cần cậu có thể dạy tôi chữ trên tấm bia đá, thì cậu cứ mua gì tùy ý đi, tất cả mọi thứ.” Dương Chính Thành cũng muốn biết Tô Dật có thật sự hiểu được chữ trên tấm bia đá không, ông ấy đã nhớ kỹ cách viết chữ những
đoạn văn trên tấm bia đá thần bí kia, đợi lát nữa ônq ấy sẽ viết ra một tờ qiấy cho Tô Dật đọc.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 17 Tôi sẽ không nhận ông làm học trò"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com