NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cuộc Sống Đô Thị của Trường Sinh Chí Tôn - Chương 18 Cút đỉ cho tôi

  1. Home
  2. Cuộc Sống Đô Thị của Trường Sinh Chí Tôn
  3. Chương 18 Cút đỉ cho tôi
Prev
Next

Chương 18: Cút đỉ cho tôi
Tô Dật nhìn mâỳ thứ lặt vặt trước mắt rồi nói với Dương Chính Thành: “Tất cả những món đồ ở quầy hàng này, ông mua rồi đưa đến nhà tôi hết đi, đếm thử xem có bao nhiêu món đi!1′
“Chỉ mấy thứ này thôi sao?” Dương Chính Thành nhíu mày: “Chỉ là mấy món đồ mỹ nghệ thôi mà.”
Người bán hàng rong nghe vậy thì không khỏi nổi giận: “Này! ông già kia, ông đến đây gây sự đấy hả? Cái gì mà chỉ là mấy món hàng mỹ nghệ chứ? ở chỗ tôi có nhiều đồ xịn lắm đấy! Ông nói như thế là đang hủy hoại danh tiếng của tôi đó.”
Tô Dật đáp: “Tôi cũng không cân đồ cổ, mấy món đồ mỹ nghệ hiện đại cũng không tệ, tôi để trưng bày trong nhà.”
Người bán hàng rong cảm thấy mình bị lờ đi thì gọi Tô Dật: “Chàng trai, cậu không nghe tôi nói gì hả? Chỗ tôi có nhiều đồ cổ lắm đó, nếu cậu mà mua hết thì ít nhất cũng phải hai mươi vạn, ít hơn một xu tôi cũng không bán đâu!”
“Tống cộng hai nghìn, có bán không?” Tò
Dật nói rồi nhìn người bán hàng rong chằm chằm.
Mẹ nó! Lại nữa?
Trước giờ người bán hàng rong chưa từng thấy ánh mắt như vậy bao giờ, rõ ràng chỉ là một thằng nhóc rất trẻ tuổi, vậy mà chỉ cần nhìn vào ông ta thôi cũng khiến ông ta cảm thấy như mình đã bị nhìn thấu.
Hai nghìn tệ, bán hết tất cả, thì hôm nay có thể lãi được khoảng 800 tệ.
Nhưng mà, mẹ nó đây là đồ cổ đó!
Biết đồ cổ là cái gì không?
Là cái thứ mà một năm không đi bán, vừa mở hàng cái là đủ ăn một năm đó!
Nếu như bán như thế thì chẳng phải là bị sỉ nhục sao?
“Bán cho cậu!” Người bán hàng nghiến răng, xem ra sau này không thể bày hàng ở đây được nữa, phải đi kiếm ăn ở mảnh đất khác thôi.
Dương Chính Thành không kìm được mà bật cười, nói: “Hai nghìn tệ thì cũng được.” Nói xong, ông âỳ quét mã trả tiền luôn, trên quầy hàng nhỏ có bày chín món đồ nhỏ, nói cách khác, hai nghìn tệ để học chín chữ cái, tính toán
thế nào cũng thấy đáng giá!
“Chàng trai, nhà cậu ở đâu? Tôi cho người mang tới nhà cậu.” Dương Chính Thành trả tiền xong thì không khỏi thấy có chút chờ mong, nếu như Tô Dật thật sự hiểu được những chữ cái kìa, rồi ông ấy bái hắn làm thầy thì sao?
“Phố Ngô Đồng, ngôi nhà có cây ngô trong sân, cứ để đồ ở trong sân là được.” Tô Dật nói xong thì liếc mắt nhìn Dương Chính Thành: “Chín chữ, không thể nhiều hơn, hôm nay tâm trạng tôi tốt, có thể dạy ông một tí, nhưng nếu sau này muốn học thì còn để xem tâm trạng tôi đã!”
Dương Chính Thành cười lúng túng, thanh niên này ngông cuồng cỡ nào vậy chú?
Muốn học chữ mà còn phải xem tâm trạng của hắn sao?
“Ông Dương, đi thôi! Hà cớ gì ông cứ phải chịu đựng như thê?” ông già đứng bên cạnh Dương Chính Thành đã không nhìn nổi nữa rồi, lời nói của Tô Dật, giọng điệu của hắn, thái độ của hắn, thật sự là khiến người ta khó mà có thể chấp nhận nối.
Dương Chính Thành phất tay áo, lấy bút vở ra rồi sau đó viết chữ lên vở.
“Chàng trai, chữ này nghĩa là gì?”
Tô Dật liếc một cái, nói: “Chữ này có nghĩa là đạo sĩ già Hồng Quân.1′
“Chỉ một chữ mà có nghĩa là đạo nhân Hồng Quân sao?1′ Dương Chính Thành nhíu mày, cũng hơi hơi giống tiếng anh, chỉ có một từ đơn.
“Chữ kia thì sao?”
“Nhàm chán.”
“Khụ! Nhàm chán chỗ nào chứ?”
“Tôi nói chữ này có nghĩa là nhàm chán, ông bị ngu à?”
Tò Dật nhìn Dương Chính Thành với vẻ mặt ghét bỏ, mà Dương Chính Thành cũng không nổi giận, ông ấy chỉ cười ngượng ngùng rồi viết tiếp chữ tiếp theo.
“Chết!”
Lần này, Dương Chính Thành không hỏi lại nữa mà liên tục viết tiếp những chữ còn lại, đồng thời viết hết nghĩa của các chữ cái đó mà Tô Dật đã phiên dịch ra xuống phía dưới.
Những chữ mà ông ấy viết đã bị xáo trộn lên hết, sau khỉ Tô Dật dịch đủ chín chữ cái ra, khi kết hợp ý nghĩa của các từ đó lại, sẽ thành: Đạo nhân Hồng Quân đã chết rồi, thấy hơi chán
nên đã chia thần hồn của hắn thành ba phần, coi như là tái sinh đi vậy.
Nhất khí hóa Tam Thanh?
Dương CHính Thành nhớ lại những lời mà Tô Nghị đã dịch trước đó, dường như từ và nghĩa dều nhất quán.
Những từ ngữ thần bí này trông có vẻ rất đơn giản, nhưng lại cực kỳ phi thường, nếu như trước đó Tô Dật chỉ tiện mồm nói bừa thì chắc chắn không thể nào có thể tiện mồm dịch chính xác như vậy được.
Hắn thật sự hiểu những chữ cái trên tấm bia đá!
Dương Chính Thành nhìn Tô Dật chằm chằm, con ngươi đột nhiên co rút lại, ông ấy phấn khích nói: “Người anh em, cậu muốn thứ gì nữa? Chỉ cần cậu thấy thích là tôi sẽ mua hết cho cậu.”
Tô Dật cau mày nói: “Tôi nói là, hôm nay tâm trạng tôi tốt nên mới cho ông cơ hội này, ông mà làm phiền tôi nữa, thì cút đi cho tôi.1′
Mấy người nhóm Dư Huy Âm nghe vậy mà choáng váng, làm vậy cũng hơi đáng sợ quá rồi.
Lại còn có người bảo Dương Chính Thành cút đi sao?
Mấy nhân viên công tác đi sau lưng Dương Chính Thàn cũng không thể chịu nổi mà nói: “Chẳng phải chỉ là mấy chữ cái thôi sao? Đến nỗi to tát vậy hả? ông Dương, hay là chúng ta đi thôi.”
“Không biết thằng nhãi này chui từ đâu ra, tôi thật sự muốn đi tới đánh nó một trận ra trò lắm đây!”
Toàn thân Dương Chính Thành đã run rẩy, vệ sĩ đỉ phía sau ông ấy còn tưởng rằng là do ông ấy đang tức giận nên đã có người tiến đến đỡ lấy Dương Chính Thành, khuyên nhủ ông ấy: “Ông Dương, ngài đừng tức giận, để tôi đây đi tới dạy bảo thắng nhóc kiêu ngạo này.”
“Mày dám!” Dương Chính Thành bị kích thích đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, ông ấy ngăn người vệ sĩ đằng sau mình lại, sau đó cẩn thận đưa một tấm danh thiếp cho Tô Dật: “Là anh Tô đúng không? Sau này khỉ nào cậu có tâm trạng tốt thì có thể dạy tôi những chữ cái khác được không?”
Tô Dật cũng không nhận danh thiếp của ông ấy, hắn đáp: “Chờ tới khi tâm trạng tôi tốt fôỉ hẵng nói, mang người của ông đỉ đi, ông làm như vậy khiến mọi người đỉ dạo phố khó chịu lắm.”
Chẳng phải hắn dạy ông ấy chỉ là vì thấy ông ấy có hơi phiền phức đó sao?
Chín chữ cái thôi, vậy là đủ rồi.
Dương Chính Thành lúng túng cất danh thiếp đi, rồi nói với người bên cạnh rằng: “Đừng có đứng đây nữa, tất cả giải tán hết đi! Đưa đồ đến nhà của người anh em Tô đi.”
Tô Dật nhấc chân bước đi, Dư Huy Âm cũng chỉ đành theo sát phía sau, cô ấy thật sự chưa từng thấy ai kiêu căng như Tô Dật, cho dù là người có giá trị hàng trăm vạn hàng nghìn vạn cũng không dám nói những lời như thế với Dương Chính Thành đâu.
Tuy rằng Dương Chính Thành chẳng có nhiều tiền, nhưng những học trò của ông ấy trải dài đủ mọi ngành nghề, trong đó có không biết bao nhiêu là nhân viên quan trọng hay những người tai to mặt lớn có địa vị cao.
Đắc tội với Dương Chính Thành, là đang đi tìm chết đó!
Dương Chính Thành bị mắng hết lần này tới lần khác mà vẫn tỏ ra khiêm tốn như thế với Tô Dật, đúng là chưa từng thấy bao giờ!
“Tô Dật, anh… Anh không thể lịch sự với người khác một chút được hay sao?” Cũng coi
như là Dư Huy Âm đã được nhìn thấy chút tài cán của Tô Dật nhưng giọng điệu nói chuyện của Tô Dật thật sự là quá kiêu ngạo rồi.
Tô Dật nhìn Dư Huy Âm, hắn chớp chớp mắt: “Tôi cũng khá lịch sự với cô còn gì.”
Dư Huy Âm không nói gì, Tô Dật mà lịch sự với cô ấy sao?
Tôi xin anh, rõ ràng là anh đang coi người ta là giúp việc thì có!
Như này mà gọi là lịch sự à?
“Đi dạo như vậy cũng đủ rồi, tôi phải tới chỗ làm đây.” Tô Dật đã mất hứng rồi.
Không thể phủ nhận rằng, chắc chằn là trên con phố này có đồ cổ thật, nếu như Tô Dật muốn “kiềm tí của hời” thì ắt hẳn cũng có thể kiếm được một tí, nhưng hắn chẳng có một tí hứng thú nào với mấy món đồ cố đó cả.
Đồ cổ ư?
Nếu như hắn muốn đồ cổ, thì mộ cổ trong thiên hạ, hắn muốn đào bao nhiêu là có thể đào được bấy nhiêu.
Trong mắt Tô Dật, những món đồ cổ này chẳng phải là thứ gì hay ho, đối với hắn mà nói, chúng còn chẳng thú vị bằng mấy món đồ mỹ nghệ hiện đại.
Nhất là mấy món đồ dùng hằng ngày này, dường như ngày nay mấy thứ này còn dùng thích hơn trước.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 18 Cút đỉ cho tôi"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com