Cuộc Sống Đô Thị của Trường Sinh Chí Tôn - Chương 20 Quán bar đầu tiên mà Ngưu Lang nhận việc
- Home
- Cuộc Sống Đô Thị của Trường Sinh Chí Tôn
- Chương 20 Quán bar đầu tiên mà Ngưu Lang nhận việc
Chương 20: Quán bar đầu tiên mà Ngưu Lang nhận việc
Dư Huy Âm lái xe, trong lòng cô ấy cũng bắt đầu suy nghĩ về thân phận của Tô Dật.
Ban đầu thì cô ấy còn hơi thiếu chú trọng, nhưng bây giờ đến cả Bạch Miếu Mỉểu và Diệp Hạ Huyên cũng bắt đầu tìm tớỉ Tô Dật, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây?
Rất rõ ràng, hai người bọn họ đều giống nhau, là do người nhà sắp xếp cho hai người họ đi tìm Tô Dật.
Nhà họ Bạch và nhà họ Diệp cũng được coi là danh môn ở khắp thành phố Thanh Châu này.
Hơn nữa trong nhà họ Dư bọn họ đã có ba người nhà muốn có quan hệ tốt với Tô Dật, như vậy có nghĩa là, Tô Dật không hề đơn giản!
Không hề đơn giản một tí nào!
‘Tiểu Dư, cô đưa tôi đến cửa quán rượu rồi các cô có thể đi được rồi, sau này không có chuyện gì thì cố gắng đừng tới tìm tôi.” Tô Dật cười nói: “Tôi hiểu mà, nếu như cô ở bên cạnh tôi thì sẽ dẫn tới rất nhiều những phiền toái
không cần thiết.1
“Tiểu Dư?” Trong lòng Dư Huy Âm hơi điên lên, lại còn gọi cô ấy là Tiểu Dư nữa?
Cái tên này trông còn nhỏ hơn cô ấy mà!
“Như này có phải là anh định qua cầu rút ván không?” Cuối cùng Dư Huy Âm vẫn nhẫn nhịn, nói rằng: “Anh cũng đã nói vậy rồi thì chắc chắn sau này tôi sẽ không đỉ tìm anh.”
Cả ngày hôm nay cô ấy cũng gọi là đã cẩn thận đi theo Tô Dật nguyên một ngày, coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ mà ông nội giao cho, bây giờ Tô Dật bảo cô ấy sau này đừng tới tìm hắn nữa, cô ấy cũng có thể quay về báo cáo lại với ông nội.
Tô Dật ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Cô hiểu là tôi qua cầu rút ván cũng được, sau khỉ cô quay về thì làm phiền cô chuyển lời lại cho ông nội cô là, tôi hy vọng sau này không có ai tới làm phiền tôi nữa, tháng sau phát tiền lương, tôi sẽ trả lại cô số tiền hôm nay tôi mượn cô.”
Dư Huy Âm xấu hổ: “Tôi sẽ chuyển lời của anh lại cho ông nội tôi.”
Thái độ của Tô Dật thật sự quá kiêu ngạo.
Lại còn hy vọng không có ai tới làm phiền hắn nữa, tưởng mình là nhà lãnh đạo vĩ đại
chắc?
Khỉ xe chạy tới cửa quán bar Thanh Tỉnh thì mới năm giờ chiều, quán bar vẫn đang đóng cửa.
“Chưa mở cửa, tôi có cần phải đưa anh đi dạo chỗ khác không?” Dư Huy Âm nhìn thoáng qua phía quán bar Thanh Tỉnh rồi nói.
Nơi này cũng được coi là một quán bar khá lớn trên khắp con phố này, nhưng quán bar càng lớn, thì chắc chắn bên trong càng loạn.
Nhiều người say rượu cũng chen chúc chung một nơi, kiểu gì mà chẳng xảy ra chút xích mích.
“Cô cứ cho tôi xuống trước đã!” Tô Dật nhìn ra ngoài cửa xe, hắn cau mày lại, trên gương mặt nở một nụ cười mong đợi.
Dư Huy Âm quay đầu lại liếc nhìn Tò Dật, nhìn theo tầm mắt của Tô Dật, cô ấy thấy một cô gái nhỏ đứng trước cửa quán rượu.
Trông cô gái này mới chỉ chừng hai mươi, ngũ quan thanh tú, vóc người mảnh mai yêu kiều, ăn mặc rất giản dị.
Dư Huy Âm không nhịn được mà hỏi: “Bạn anh à?”
Tô Dật đáp: “Coi là vậy đi.1
“Anh tự nắm lấy cái tay nắm cửa là cửa sẽ mở ra.” Dư Huy Âm tin rằng với trí thông minh của Tô Dật thì chắc chắn là hắn có thể học được cách mở cửa xe chỉ trong chốc lát.
Cũng không thể nào để lần nào cũng bắt cô mở cửa xe cho được!
“Ô! Sao cô không nói sớm.” Tô Dật đưa tay ra mở cửa xe, làm Dư Huy Âm giận đến nỗi nghiến răng ken két, chỉ ước gì có thể lao tới cắn hắn một phát ngay bây giờ.
Sau khỉ xuống xe, Tô Dật từ tốn đỉ tới chỗ cô bé ở trước cửa quán rượu, khi hai người còn cách nhau tầm ba mét, cô gái kia ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi đầu, rõ ràng là không biết Tô Dật.
Tò Dật đi tới bên cạnh cô gái, lúc này cô gái mới nghiêng đầu liếc nhìn Tô Dật rồi hỏi: “Anh trai, anh cũng đi làm ở chỗ này hả?”
Tô Dật gật đầu, nở nụ cười xán lạn rồi tự giới thiệu bản thân: “Tòi là Tô Dật.”
Cô gái vội vã nở nụ cười gật đầu với Tô Dật: “Xỉn chào, tôi là Lâm Dĩ Văn.”
Tô Dật hỏi: “Cô cũng đi làm ở đây sao?”
“Dúng vậy, hôm qua tôi tới phỏng vấn, làm phục vụ.” Lâm Dĩ Văn đáp: “Anh vừa mới bước
xuống từ chiếc xe kia, chắc anh có nhiều tiền lắm nhỉ.”
Chưa nói tới kiểu dáng xe, chỉ cần nhìn biển số xe là biết chủ nhân của chiếc xe đó không giàu thì cũng sang.
Tô Dật lắc đầu đáp: “Tôi không có tiền, chiếc xe kia là của bạn tôi.”
“Ô!” Lâm Dĩ Van hời hợt đáp một tỉêhg, sau đó cũng không thèm nói gì, rõ ràng là không muốn đề ý tới Tô Dật nữa.
Tô Dật cũng không nói thêm, hai người cứ lẳng lặng đứng trước cửa quán rượu như thế.
Hoàng hôn dần buông, những ngọn đèn đường cũng lục tục bật sáng, cho đến khi một người phụ nữ trung niên đẫy đà xinh đẹp bước tới mở cửa quán bar.
“Hai người tới nộp đơn xỉn việc hả?” Người phụ nữ trung niên liếc mắt nhìn Tô Dật và Lâm Dĩ Văn rồi nói: “Đi vào trong với tôi trước đã.”
“Tôi là Trương Đình, hai người có thể gọi tôi là chị Đình.” Người phụ nữ trung niên đi tới trước sân khấu, nói tiếp: “Nộp bản photo căn cước của hai người cho tôi, rồi lưu số điện thoại và tên.”
“Chị Đình, chào chị, em là Lâm Dĩ Văn.”
“Tôi là Tô Dật.”
Trương Đình nhìn thoáng qua Lâm Dĩ Văn thật sâu, rồi nở nụ cười hỏi cô ấy: “Tiểu Lâm, em nộp đơn làm nhân viên phục vụ sao? Nhưng tiền lương của nhân viên phục vụ không hề cao đâu.”
Lâm Dĩ Văn biết cô ta đang nóỉ tới điều gì, liền vội đáp: “Chị Đình, em chỉ muốn làm nhân viên phục vụ thôi, tiền lương thấp một tí cũng không thành vấn đê, ở chỗ các chị không có tệ nạn gì chứ? Nếu như thật sự hỗn loạn quá thì thôi đi vậy.”
Trương Đình gật đầu đáp: “Nếu em chỉ làm nhân viên phục vụ thì chị đảm bảo sẽ không để em gặp chuyện không may, sau này nếu như em gặp phải vấn đê gì thì cứ nói thẳng với chị Đình, chị sẽ bảo vệ em.”
Tô Dật nghe cuộc nói chuyện giữa hai người họ mà cứ cảm thấy dường như có gì đó mờ ám.
“Chị Đình, ngoài làm nhân viên bán hàng ra thì còn có thể làm gì nữa?” Tô Dật rất tò mò với thế giới mới này, chẳng lẽ là còn có thể làm những việc khác được nữa sao?
Hôm qua lúc hắn tới đây có thấy qua thông báo tuyển dụng của quán bar, có quản lý
đại sảnh, có quản lí nghiệp vụ gì gì đó, nhưng mà tiền lương đãi ngộ lại không giống nhau.
“Cậu sao?” Trương Đình quan sát Tô Dật, thằng nhóc này trông có vẻ khôi ngô, hơn nữa độ tuổi này cũng là độ tuổi tỉnh thần và thể lực dồi dào nhất.
Trương Đình hỏi: “Tửu lượng của cậu thế nào?”
Tô Dật suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời: “Ngàn ly cũng không say!”
“Hả!” Trương Đình không khỏi bật cườỉ một tiếng, trong quán bar cũng có nhiều người nói mình có thể uống ngàn ly không say lắm đó.
“Để cậu uống rượu, nói chuyện phiếm với các chị gái, có được không? Lương căn bản ba nghìn, cộng thêm tiền hoa hồng từ rượu nữa.” Trương Đình đã mở không biết bao nhiêu quán bar, có đôi khi nhu cầu của phụ nữ còn cao hơn cả đàn ông rất nhiều.
Tô Dật nhíu mày hỏi: “Chỉ uống rượu và nói chuyện phiếm thôi cũng được sao?”
Trương Đình hờ hững đáp: “Nếu như có chị gái nào cần thì cậu cũng phải ngủ với người ta.”
“Vậy thì không được!” Tô Dật từ chối luôn, bảo hắn ngủ với phụ nữ ấy hả?
Đùa gì thế?
Bao nhiêu phụ nữ ham muốn cơ thể của hắn mà còn không đạt được mong muốn, chỉ ba nghìn tệ mà còn phải ngủ với một đống phụ nữ, vậy sao mà được?
Trương Đình nở nụ cười: “Vậy cậu có thể nói chuyện phiếm được không? Không ngủ với bọn họ cũng được, chỉ cần cậu phục vụ các chị gái hài lòng, rồi họ tới những lần sau nữa, vậy là được.”
“Nói chuyện phiếm? Chắc là không vấn dề gì.” Hôm qua Tô Dật đã hỏi thử rồi, nếu làm nhân viên phục vụ thì việc phải làm hằng ngày là dọn bàn rượu, khui rượu cho khách hàng, khách hàng muốn gì thì lấy cái đó, là một công việc đơn giản không phức tạp mấy.
Nhưng nếu chỉ nói chuyện phiếm uống rươu là có thể nhận được tiền thì cũnq được.