Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện - Mặc Tu Trần - Chương 737
Ôn Nhiên gật đầu, không còn nói gì nữa, chỉ nắm lấy cánh tay của anh trượt xuống, Mặc Tu Trần khoác tay lên cổ cô, ôm thân thể mềm mại của cô vào lòng, lòng bàn tay lớn vỗ về cô: “Ngoan, nhắm mắt lại đi em.”
Anh cảm thấy thân thể cô hơi cứng lại, nhưng lại giả vờ như không biết.
Ôn Nhiên mím môi, nghiêng người hướng về trước mặt anh,
vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong vòng tay của anh, tìm một tư thế ngủ thoải mái, nhắm mắt lại.
Căn phòng yên tĩnh, có một luồng không khí yên tĩnh ấm áp tràn ra, có người mình yêu làm gối, trong lòng Ôn Nhiên vững chắc, không lâu sau yên tâm ngủ say.
Mặc Tu Trần yên lặng nhìn cô hồi lâu, sau đó yêu thương hôn lên trán cô, vén chăn lên, xuống giường đi về phía phòng làm việc.
Lúc nãy anh đang tắm, trong đầu
lướt qua những gì ôn cẩm nói qua điện thoại, anh ngồi trên ghế trong phòng làm việc, bấm nút nguồn máy tính, bấm số của Đàm Mục, trong lúc chờ đợi máy tính đã bật lên.
Anh chuyển điện thoại sang tay trái, cầm chuột trên tay phải.
Điện thoại được bắt máy, giọng nói của Đàm Mục mang theo chút mệt mỏi truyền đến: “Alo, Tu Trần, có chuyện gì vậy?”
Nửa đêm anh không cùng vợ đi ngủ mà còn gọi điện cho anh ấy, chắc chắn là có việc gì đó.
Một tay Mặc Tu Trần gõ bàn phím, gõ vài chữ, đáp: “Tôi vừa nhận được điện thoại của ôn Cẩm, nói người liên hệ với Phó Kinh Nghĩa có thể là Tần Sâm.”
“Tần Sâm?”
Giọng nói của Đàm Mục có chút sững sờ, một giây sau biến thành trong sáng, hơi trầm giọng: “Có chứng cứ không?”
Mặc Tu Trần nhấp chuột tìm kiếm, trên màn hình nhanh chóng hiện lên kết quả tìm kiếm, ánh mắt của anh nhanh chóng lướt qua, giọng nói tràn ra môi mỏng
tràn đầy hờ hững: “Tạm thời vẫn chưa có, Lục Chi Hành đang điều tra ông ta, nhưng tôi có chút lo lắng…”
Nghe xong, Đàm Mục thấp giọng nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nói chuyện với ông già nhà tôi. Hai ngày trước, lúc nói chuyện với ỏng ấy, tôi tình cờ nghe thấy ông ấy nhắc tới một số chuyện.”
“ừm, tôi cũng có ý này. Anh rể của Tần Sâm là kẻ thù không đội trời chung của chú Đàm, nếu ông ta thật sự có vấn đề thì…”
Mặc Tu Trần không nói ra những
lời phía sau.
Bời vì anh biết khi mình nói đến đây, Đàm Mục sẽ biết lời của anh đại diện cho cái gì.
“Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho ông già.” Đàm Mục nói xong lại hỏi: “Còn có việc gì cần tôi làm không?”
Khóe miệng Mặc Tu Trần khẽ giật, bình tĩnh nói: “Tạm thời không có, bây giờ tôi đang rảnh rỗi, tôi muốn tự mình làm những việc đó.”
“Nếu cậu cần tôi làm việc gì thì
hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Mặc dù hai ngày nay anh ấy cũng đang chuẩn bị rời đi, nhưng cho dù anh ấy đang ở bất cứ nơi đâu, chỉ cần anh em cần mình thì gọi lúc nào anh ấy sẽ tới lúc đỏ.
Trong lòng Mặc Tu Trần ấm áp, bạn bè không cần khách sáo nói một câu cảm ơn, anh bình tĩnh đáp: “Cậu cứ nghỉ ngơi vài ngày trước đi, có lẽ qua vài ngày nữa tôi thật sự có việc cần cậu giúp.”
Anh đang nói chuyện điện thoại, nhưng đôi mắt hẹp và sâu của anh nhìn chằm chằm vào màn
hình LCD, anh đọc lướt qua thông tin, đó là những thông tin được biết đến nhiều nhất.
Khóe môi mỏng gợi lên một vòng cung lạnh lẽo, dù sao đêm nay anh cũng không muốn ngủ, đúng lúc có thể luyện tay, đã lâu rồi anh không làm chuyện như vậy, đột xuất xem tay của mình có bị ngượng tay hay không.
Nhà họ Bạch, trên tầng hai, trong một phòng ngủ tối với ngọn đèn tường ấm áp.