Cường giả đô thị - Chương 266 Nguy hiểm thật
Chương 266 Nguy hiểm thật!
Nhìn ánh mắt chân thành của Long Gia Di, Lâm Phong vẫn hạ quyết tâ, ăn hết toàn bộ mâm bánh quy này.
“Ông chú, thế nào?”
“Không tệ, thật sự không tệ!”
Lâm Phong ăn bánh quy Long Gia Dỉ làm, tỏ vẻ rất thơm ngon. Dáng vẻ say mê kia quả thực có thể so với ảnh đế. Nhưng trên thực tế, bánh quy này nhìn còn được, nhưng lúc đã ăn vào thì quả thực như đi vào địa ngục!
“Ăn ngon tới vậy sao?” Long Gia Dỉ nhìn Lâm Phong ăn ngon như vậy, bản tính tham ăn cũng bùng lên mạnh mẽ: “Tôi cũng ăn thử một cái.
“Không, không thể được!”
Vừa nghe Long Gia Dì muốn án bánh quy, Lâm Phong sợ tới mức lập tức giật cái mâm lại. Hắn thì không sao, nhưng nếu để nhóc con này ăn bánh quy cô làm thì không ổn!
Sau khỉ Lâm Phong giật lại mâm bánh quy, hắn còn tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Tôi nói này em gái, không phải em đã đồng ý cho tôi toàn bộ rồi sao? Sao lại còn đổi ý vậy?”
“Anh-1
Nhìn thấy phả ứng này của Lâm Phong, Long Gia Di lập tức nổi giận. Trời ạ, sao lại có người nhỏ mọn tới vậy. Không phải cô chỉ muốn một cái bánh quy thôi sao? Vậy mà cũng không cho!
“Ông chú, anh có ý gì đây?” Long Gia Di thở phì phì nói: “Bánh quy này là do tôi làm, sao tôi lại không được ăn?”
“Tôi mặc kệ!” Lâm Phong vẫn tỏ vẻ kiên quyết: “Tôi chỉ biết em đã bảo cho tôi toàn bộ. Nếu đã nói thì phải giữ lời.”
“Anh…” Long Gia Di cực kì tức giận. Cũng chỉ là một cái bánh quy thôi, có cần đến mức vậy không? Còn giảng đạo lý với cô, đúng là tức chết đỉ được!”
“Đại ca, anh tới phân xử đi.” Long Gia Dỉ tức giận nhưng không cách nào cãi lại, nên đã quay qua xin sự giúp đỡ từ anh trai: “Đây là bánh quy do em làm, sao em lại không được ăn?”
“Em gái, việc này là em không đúng rồi”
Lúc này, Long Viêm đứng dậy, đi qua đứng cạnh Lâm Phong.
Chỉ thấy anh ấy lên tiếng nói: “Em gái, từ nhỏ anh đã dạy em, làm người thì phải giữ lời.
Sao em lại quên rồi? Nếu em đã đồng ý với Tiểu Phong, vậy không được đổi ý. Nếu em nói mà không giữ lời, sau này sao mà có chỗ đứng trong xã hội?”
“Anh, anh-”
Long Gia Di nhìn thoáng qua anh trai mình. Thật sự là anh ruột của cô sao? Sao vẫn luôn bênh ông chú này vậy! Còn chỗ đứng trong xã hội, không phải cô chỉ muốn ăn thử miếng bánh quy thôi sao? Có cần nói nghiêm trọng như vậy không?
“Hai người các người-”
Long Gia Dỉ nhìn thoáng qua Lâm Phong, lại nhìn lại Long Viêm, tức tới mức muốn nổ phổi! Cô chỉ muốn ăn bánh quy do mình làm thôi mà, hai người kia lại đưa chủ đề này sang vấn đề chính trực! Qủa thực là không hiểu nổi, quá vô lý!
“Hai tên khốn kiếp, quỷ tham ăn, em không thèm để ý tới hai người nữa!” Long Gia Di trừng mắt nhìn Lâm Phong và Long Viêm một cái, thở phì phì đóng cửa lại, rời khỏi nhà.
Nhìn bóng dáng Long Gia Di đi xa, Lâm Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, chưa để em gái ăn thử bánh quy do cò tự làm.
“Tiểu Phong, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Lúc này Long Viêm đột nhiên nói: “Sao vừa rồi lại không cho em gái anh ăn bánh quy?”
Long Viêm biết Lâm Phong không nhỏ mọn như vậy, hắn làm vậy nhất định là có lí do của mình. Vậy nên vừa rồi anh ấy mới nói giúp cho Lâm Phong.
Lâm Phong không nóỉ gì, chỉ cười khổ một tiếng, đưa một cái bánh quy cho Long Viêm.
“Hả?” Long Viêm nhíu mày, trong lòng càng thêm khó hiểu. Anh ấy tỏ vẻ hoang mang cầm lấy cái bánh quy, trực tiếp ăn vào,
Ngay sau đó, sắc mặt anh ấy trở nên vặn vẹo. Nếu không phải biết đây là bánh quy do em gái mình làm, thậm chí anh ấy còn cho rằng đây là một loại thuốc độc mạnh. Nói đùa chắc, ngay cả một cao thủ Hóa Cảnh như anh ấy vừa mới nếm thử bánh quy này cũng cảm thấy không thể nào chịu nổi!
“Thì ra là thế” Long Viêm khổ sở nói. Anh âỳ đã biết, hóa ra Lâm Phong không muốn làm cho Long Gia Di xấu hổ, nên mới giành ăn hết số bánh quy này.
“Tiểu Phong, không ngờ cậu lại tinh tế tới
_ _ – ft
vậy.
Nhìn Lâm Phong, khóe miệng Long Viêm cong lên ý cười. Không tệ, Lâm Phong trông có vẻ cũng rất để ý tới em gái mình.
Nghĩ tới đây, anh ấy cười càng thêm vui vẻ. Nếu Lâm Phong và em gái anh ấy có thể thành một đôi, vậy chẳng phải thân càng thêm thân sao?
“Đại ca, tôi sẽ đưa Hồng Diễm Thạch cho anh.”
Lâm Phong không biết đại ca hắn đang suy nghĩ gì. Sau khỉ ăn bánh quy xong, Lâm Phong liền lấy Hồng Diêm Thạch ra đưa cho Long Viêm. Đối với đại ca, Lâm Phong vô cùng tin tưởng.
“Này…này…này thật sự là Hồng Diễm Thạch!
Lúc nhìn thấy Hồng Diễm Thạch, cả người Long Viêm trở nên ngây dại. Ngay cả một cao thủ Hóa Cảnh như anh ấy cũng không thể áp chế được sự khiếp sợ khỉ nhìn thấy Hồng Dỉễm Thạch thật! Có thể thấy được Hồng Diễm Thạch này vô cùng quý giá.
“Đại ca đừng ngây ra đó, cầm lấy dùng đi.” Lâm Phong nói.
Lần trước hắn dùng Hồng Diêm Thạch để tay tủy vẫn cần thêm một mảnh đá băng xanh nhỏ. Đó là do hắn chỉ ở cảnh gỉớỉ Ám Kính, năng lực của hắn không thể tiêu hóa hết số năng lượng kia. Nhưng đại ca hắn là cao thủ Hóa Cảnh, anh ấy hoàn toàn có thể tiêu hóa hết số năng lượng mạnh mẽ của Hồng Diêm Thạch.
“Tiểu Phong, tôi chỉ mượn nó hai tiếng. Hai tiếng sau, tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu”
Đối với đồ vật quý giá như vậy, thái độ Long Viêm vô cùng nghiêm túc. Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu vụ anh em phản nhau vì bảo vật. Anh ấy bắt buộc phải thể hiện một chút để Lâm Phong tin tưởng anh ây.
Nhưng ai mà ngờ được, Lâm Phong lại tỏ vẻ không để ý đến. Hắn tùy tiện nói: “Đại ca, chúng ta là anh em, sao còn phải phân chia rõ ràng như vậy? Anh cứ việc cầm lấy dùng đi, dùng xong thì trả lại cho tôi”
Lâm Phong tuyệt đối tin cậy Long Viêm. Có thể nói nếu không có Long Viêm, cũng không có hắn ngày hỏm nay.
Tiếp đó, nếu đại ca hắn thật sự có dã tâm cướp đoạt bảo vật, thì anh ấy đã sớm dùng thực lực của Hóa Cảnh nghiền nát hắn, cần gì phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy? Nhưng đạỉ ca
hắn không làm vậy, việc này đã sớm chứng mình tất thảy.
Hơn nữa đại ca hắn đã đem viên thuốc thành phẩn duy nhất của Cl cho hắn. Trình độ của viên thuốc đó cũng không thua gì Hồng Diễm Thạch. Nếu hắn còn tính toán chỉ lỉ, chẳng phải là quá keo kiệt rồi sao?
“Đại ca, anh cứ lo cầm lấy dùng đỉ, anh em giúp anh hộ pháp.” Lâm Phong còn nói thêm.
“Tiểu Phong.”
Long Viêm lập tức cảm động tới mức không nói thành lời. Có được người anh em như vậy, cả đời anh ấy còn mong gì thêm nữa?
Ngay sau đó, sắc mặt Lâm Phong lập tức trở nên nghiêm túc, cả người đều tiến vào trạng thái cảnh giác. Đại ca hắn đang chữa thương, tuyệt đối không cho phép bất kì tác động ngoài nào quấy nhiễu.
Thời gian trôi qua từng chút, từng chút. Cho tới khỉ Long Viêm đỉ ra thì vừa đúng hai tiếng.
“Tiểu Phong, trả cho cậu.” Long Viêm trả lại Hồng Diêm Thạch cho Lâm Phong. Tuy Lâm Phong không ngại để anh ấy dùng lâu một chút, nhưng trong lòng anh ấy vẫn cứ băn khoăn.
“Đại ca, thế nào?” Lâm Phong nhận lấy Hồnq Diễm Thạch, sau đó liền hỏi.