Cường giả đô thị - Chương 271 thật là nhân ái
Chương 271 thật là nhân ái.
Lâm Phong thử quan sát một chút, liền phát hiện đúng như lời người đàn ông mập mạp này nói. Hầu hết người đứng ở đây đều da dẻ trắng nõn, môi hồng răng trắng, hơn nữa quần áo mặc trên người vô cùng xa hoa, phụ kiện đeo cùng cũng rất xa xỉ!
Xem ra người đàn ông mập mạp này không có nói dối. Những ứng viên tớỉ đây không thật sự muốn nghiêm túc tìm một công việc, mà chỉ muốn mượn thân phận vệ sĩ tiếp cận đại tiểu thư nhà này, mong ôm được người đẹp về nhà!
Nhưng Lâm Phong cực kì phản cảm với cách làm của những người này. Rõ ràng là tới ứng làm vệ sĩ, lại bắt bẻ diện mạo của chủ nhà. Con mẹ nó, những người này tới làm vệ sĩ, hay là tới làm đại ga?
“Tôi không thích đại tiểu thư nhà họ, tôi chỉ đơn thuần là muốn công việc vệ sĩ này. Chỉ thế mà thôi” Lâm Phong bình thản nói, rồi đi về phía bên phải.
Với hắn làm vệ sĩ cho aỉ cũng được cả. Vậy nên dĩ nhiên hắn sẽ lựa chọn bên phải không có đối thủ cạnh tranh, Dù sao thêm một chuyện cũng không bằng bớt một chuyện, hơn nữa, với thân phận binh vương của hắn, nếu còn thông
đồng với đám người này làm bậy há chẳng phải tự hạ thấp giá trị của mình sao?
“Người anh em, cậu điên rồi, mau tới đây đi!”
Vào lúc Lâm Phong định đi về phía bên phả ỉ, người đàn ông mập mạp giữ chặt tay Lâm Phong, kéo hắn về phía bên trái.
Nhưng dù cậu ta có dùng hết sức của mình, Lâm Phong vẫn đứng yên không nhúc nhích như thể mọc rễ dưới chân.
Nhìn thấy Lâm Phong như vậy, người đàn ông mập mạp nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị. Người anh em này, không phải có đam mê kì lạ như vậy đó chú? Thôi mặc kệ đi, mỗi người có một sở thích riêng. Nghĩ tới đây, người đàn ông mập mạp buông Lâm Phong ra, chạy qua bên phía bên trái.
“Khụ khụ, mau xếp thành hàng đi”
Rất nhanh, người quản gia trung niên kia đã lên tiếng. Những ứng viên bên trái dều đứng thẳng người, gắt gao nhìn chằm chằm ông ta.
“Nhóm các cậu đều tới ứng làm vệ sĩ cho đại tiểu thư nhà tôi?”
Người quản gia nhìn từ trên xuống dưới đám thanh niên trước mặt một lượt, lúc đang
định lên tiếng răn dạy, lại đột nhiên dừng lại.
Không biết vì sao, ánh mắt ông lại đặt trên người Lâm Phong.
“Nhóc con, sao cậu còn chưa đứng vào?”
Người quản gia mất kiên nhẫn nói: “ứng làm vệ sĩ của đại tiểu thư là đứng bên này, đừng lầm!”
Từ câu nói người quản gia kia có thể thấy được số người nhận nhầm không phải một hai người. Đối với người đứng nhầm nơi, ông ta cũng đã thấy nhiều nên không trách.
“Tôi không ứng làm vệ sĩ của đại tiểu thư nhà các người” Lâm Phong nghiêm túc nói: “Mà là nhị tiểu thư.”
“Hả?”
Người quản gia mở to hai mắt nhìn. Nhà bọn họ cũng từng tuyển thêm rất nhiều người làm, nhưng trước nay ông ta chưa từng thấy người đồng ý làm bạn với nhị tiểu thư nhà bọn họ. Rất nhiều người làm vừa nghe nói chủ nhân của mình là nhị tiểu thư, đều sợ tới mức trực tiếp từ chức. Nhóc con này, không phải nhận nhầm đại tiểu thư và nhị tiểu thư nhà bọn họ đó chứ? Dù sao thì nhị tiểu thư nhà bọn họ cũng là một cô gái vô cùng xấu xí.
“Nhóc con, cậu chắc không?’
Vào lúc người quản gia đang muốn xác nhận lại, một dáng người thiếu nữ yểu điệu chậm rãi đỉ qua bên này.
“Quản gia Hậu, vất vả cho ông rồi.”
Lâm Phong tập trung nhìn, cô gái này có vóc dáng nhỏ nhắn, khí chất nhẹ nhàng, thanh thoát. Vừa nhìn là biết chính là loại con gái dịu dàng, biết đối nhân xử thế.
“Cô gái xinh đẹp này, chẳng lẽ là đại tiểu thư nhà này?”
Lâm Phong vừa nghĩ tới đây, đã lập tức xua đi. Vì hắn thấy rõ bên phải gương mặt cô gái này có một cái bớt lớn, phá hỏng toàn bộ sự xỉnh đẹp của cô.
Nhìn tớỉ đây, Lâm Phong không nhịn được nhíu mày.
“Qua đáng tiếc, đúng là minh châu phủ bụi trần.”
Lâm Phong đã thấy qua vô số người con gái, chỉ nhìn một cái đã biết ngay vị nhị tiểu thư này là cực phẩm mỹ nữ. Chỉ nhìn dáng người này thôi, ngay cả Lâm Phong cũng muốn đắm chìm trong sắc đẹp của cô ây. Nếu không phải có vết bớt trên mặt này, vẻ đẹp của cô có thể
đạt 9,5 trên 10.
“Tôi nói này nhị tiểu thư, cô không ở bên đại tiểu thư đỉ, chạy tới đây làm gì?” giọng điệu của người quản gia có phần vô lê, giống như ông ta mới là chủ còn nhị tiểu thư này là người hầu vậy.
Vừa nghe tới ba chữ “nhị tiểu thư’, trên mặt những ứng viên ở đó, ngoài trừ Lâm Phong đều tỏ vẻ gượng gạo. Thậm chí có người trực tiếp lui về sau hai bước, hệt như không khí xung quanh cô âỳ có độc vậy.
“Chậc chậc, đây là nhị tiểu thư à, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, mẹ nó, xấu thật.”
“Đúng vậy, mắt chó bằng hợp kim titan của bổn đại gia cũng bị thứ này làm mù mất”
Mấy tên nhà giàu chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán nhị tiểu thư, hơn nữa còn không thèm hạ giọng, hiển nhiên là không sợ nhị tiểu thư nghe được.
Nhìn thấy vậy, Lâm Phong không nhịn được nhíu mày. Những người này cũng thật quá đáng.
Hắn cò tưởng người quản gia này sẽ đuổi mấy tên ăn nói lỗ mãng kia đi. Dù sao vị nhị tiểu thư này có xấu cũng là tiểu thư nhà bọn họ,
không tới lượt người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nhưng điều Lâm Phong không ngờ tới là, người quản gia này lại để bọn họ tùy ý trào phúng, một chút phản ứng cũng không có.
Thậm chí cả vị nhị tiểu thư kia nghe thấy bọn họ cười nhạo cũng không nói gì cả, xem ra là không thèm để ý đến. Nhưng Lâm Phong nhạy bén phát hiện ra, trong mắt cô lóe lên một tia ảm đạm. Dù sao cũng là một cô gái, bị người ta công khai trào phúng như vậy dù là ai cũng sẽ khó chịu.
“Đúng là một cô gái kiên cường.” Lâm Phong nhìn vị nhị tiểu thư này, càng lúc càng tán thưởng cô ấy. Có thể làm vệ sĩ của cô ấy kỳ thực cũng không tồi.
Ngay sau đó, vị nhị tiểu thư kia chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Phong.
“Anh này, anh đứng sai chỗ fôỉ. Anh muốn ứng làm vệ sĩ của chị tôi thì phải đứng qua bên kia”
Giọng của cô gái nhỏ như tiếng muỗi kêu, nếu không phải lỗ tai Lâm Phong thính thì không thể nghe rõ được. Tuy giọng nói này có hơi nhỏ, nhưng lại cực kỳ dễ nghe, hệt như một cơn mưa phùn tưới vào trong tỉm, chữa khỏi lòng người.
“Nhị tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tôi tới ứng làm vệ sĩ của cô.”
Lâm Phong không biết đại tiểu thư nhà này thế nào, nhưng ấn tượng của hắn với vị nhị tiểu thư nhà này không tồi.
“Cái gì?”
Nghe Lâm Phong nói xong, nhị tiểu thư lập tức sửng sốt. Trong một khắc, thậm chí cô ấy còn tưởng mình nghe Lâm.
“Anh… Anh nói thật à?” Nhị tiểu thư tưởng mình đang nằm mơ. Vì để xác nhận, cô ấy còn hỏi lại lần nữa.
“Dĩnhiên là thật” Lâm Phong cười rộ lên. Dáng vẻ rực rỡ như ánh mắt trời, làm ấm lòng vị nhị tiểu thư này. Từ nhỏ tới lớn, Lân đầu tiên có người tươi cười rạng rỡ với cô ấy như vậy.
“Tôi nói này, mau bắt đầu kiểm tra đi, ông đây không chờ kịp muốn làm vệ sĩ cho nhị tiểu thư nhà các người rồi!” Lâm Phong nhìn quản gia, vô cùng khí phách nói.
“Nhóc con, cậu không cần kiểm tra, trực tiếp thông qua!”
Nghe Lâm Phong hỏi như vậy, người quản gia kia vội vàng gật đầu nói.
Tuyển vệ SI cho nhị quản gia nhà bọn họ
vẫn luôn là chuyện khiến đám người làm bọn họ đau đầu, bây giờ có người chủ động nhận lấy sao bọn họ có thể bỏ qua đươc?