NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cuồng long vượt ngục - Chương 37 Tao tới rồi

  1. Home
  2. Cuồng long vượt ngục
  3. Chương 37 Tao tới rồi
Prev
Next

Chương 37: Tao tới rồi
LÚC này, đại sảnh ở tầng trên cùng.
Do lúc trước liên tục thất thế cho nên bầu không khí tại hiện trường bấy giờ cũng có vẻ hơi buồn tẻ, kèm theo chút căng thẳng.
Mọi người đều hồi hộp chờ đợi, chỉ hy vọng Nhị đương gia sẽ đắc thắng trở về, cho bọn họ được nở mày nở mặt.
“Long Vương đại nhân.” Tô cửu Xuyên cũng có chút bất an, thấp giọng hỏi: “Lần này thật sự ổn rồi chú? Có cần phái thêm người xuống hồ trợ không?”
Hắc Long Vương mỉm cười: “ông chủ Tô cứ yên tâm.”
“Người anh em kia của tôi là một tay súng thiện xạ, trăm phát trăm trúng không trượt phát nào!”
“Có hắn ta ở đấy thì chỉ cần tiện tay bắn một phát, chỉ e thằng nhãi kia còn chưa kịp phản ứng thì óc đã bị bắn vỡ tung tóe rồi!”
“Nếu không có gì bất ngờ gì xảy ra thì có lẽ bây giờ hắn ta đang kéo xác thằng nhãi kia vào thang máy rồi.”
Lời này vừa nói ra, đám đàn em tại hiện trường cũng lần lượt hưởng ứng.
“Tài thiện xạ của Nhị đương gia kia có một không hai! Chắc chắn sẽ không có sai sót gì!”
“Bây giờ em sẽ tới cửa thang máy chờ sẵn để đón mừng Nhị đương gia chiến thắng trở về!”
Người nọ vừa nói vừa cười.
“Báo cáo!”
Một số tên đàn em hoảng sợ lao vào.
Hắc Long thấy vậy cười nói: “Người anh em của tôi trở về rồi!”
Đám đàn em còn chưa kịp báo cáo thì phía sau lưng đã vang lên vô số tiếng kêu la thảm thiết.
Mọi người trong hội trường nghe thấy âm thanh đó thì không khỏi cười nói.
“Xem ra thằng nhãi ấy còn chưa bị bắn chết, vần còn có thế kêu gào được cơ mà!”
“Nhất định là do Nhị đương gia nương tay tha cho cái mạng nhỏ của cậu ta!”
“Ha ha, với tài thiện xạ của Nhị đương gia, chỉ cần không bắn vào chồ hiểm cũng đủ để cậu ta lãnh đủ!”
“Chậc chậc… tiếng hét này đúng là rất thê thảm!”
Chỉ có Hắc Long nghe được tiếng kêu này thì hơi nhíu mày, gã nghĩthầm: Sao tiếng kêu này nghe quen thế nhỉ? Cứ như người anh em kia của gã đang kêu gào thảm thiết vậy?
Trong lúc gã còn đang nghi ngờ thì lại thấy Độc Nhãn cả gương mặt đầy máu được hai tên đàn em khiêng vào đại sảnh.
Hình ảnh này lập tức khiến đám người đang cười đùa im bặt, đám người hoảng sợ không thôi.
“Đại ca!”
“Anh phải báo thù cho em!”
Độc Nhãn che hai mắt của mình lạt há miệng kêu gào.
“Thằng nhóc đó… Bắn mù mắt em! Em không nhìn thấy gì hết! A!”
Hắc Long nhìn thấy bộ dạng thê thảm của thân tín mình thì tức tới mức đầu bốc khói, đôi mắt gã trợn trừng, khóe mắt như muốn nứt ra!
“Thằng nhãi này! Đúng là khinh người quá đáng!”
Đầu tiên là phế đi hai chân của đồ đệ mình, sau đó lại bắn mù con mắt duy nhất của tâm phúc mình.
Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ!
Chuyện này rõ ràng là không thèm đặt Hắc Long gã vào mắt!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, một lão già ở bên cạnh Hắc Long đứng lên hỏi: “Sao Nhị đương gia lại bị bắn mù một mắt? Những người khác đâu rồi?”
Lão già này là cao thủ số một dưới trướng Hắc Long, thường gọi là Từ đại sư, là một cao thủ trong giới võ đạo.
Ông ta và Nhị đương gia là cánh tay phải đắc lực của Hắc Long, một kẻ chuyên dùng viền trình kích trăm phát trăm trúng và một kẻ chuyên cận chiến bất khả chiến bại.
Câu hỏi của Từ đại sư cũng chính là câu hỏi của tất cả mọi người trong đại sảnh.
“Chết sạch!”
“Bọn họ đều bị thằng nhãi kia bắn chết rồi!”
“Chỉ có Nhị đương gia là bị bắn mù một mắt rồi bị ném vào thang máy quay trở về.”
Cái gì?
Nghe thấy thê’ cả đám người kinh hãi khồng thôi.
“Chẳng lẽ trong tay thằng nhãi đó cũng có súng à?”
“Không đúng nha… Cho dù là cậu ta thật sự có súng thì cũng chỉ có một mình, đám anh em đồng như thế, còn có một tay súng thiện xạ là Nhị đương gia đây thì sao có thể đánh không lại cậu ta chứ?”
Từ đại sư cau mày nghĩ thầm: Chẳng lẽ thằng nhãi đó cũng giống như mình, mình đồng da sắt đao thương bất nhập sao?
Tên đàn em kia lắc đầu, dùng hết sức lực cùng vốn từ vựng ít ỏi của bản thân để miêu tả lại cảnh tượng xảy ra lúc ấy.
Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng bi thảm máu me đó, tên đàn em kia đã cảm thấy ớn lạnh toàn thân run lên bần bật.
“… Đạn bắn ra không có một viên nào trúng người cậu ta… “phịch” một tiếng, tất cả đạn bay ngược trở lại… tất cả đều chết… đáng sợ quá…”
Đám người nghe thế thì vô cùng hoảng sợ.
“Đúng là chúng ta đã khinh địch rồi!” Hắc Long cũng hãi hùng khiếp vía: “Không ngờ thằng oắt đó lại lợi hại như vậy?”
Từ đại sự lúc này cũng trầm giọng nói: “Hóa ra là thuật pháp Chân nhân! Chẳng trách Nhị đương gia lại thua trong tay đối phương!”
Dù là cao thủ võ đạo hay thuật pháp Chân nhân, điểm khác biệt duy nhất là một bên là ngoại tu luyện gân luyện cốt, còn một bên là nội tu, phương pháp tu luyện khác nhau mà thôi, cho nên cũng khó mà phân cao thấp.
Thuật pháp Chân nhân am hiếu thi triển thuật pháp, điếm mạnh của bọn họ là đánh xa.
Tuy Nhị đương gia là tay súng thiện xạ nhưng gặp phải thuật pháp Chân nhân vậy thì cũng không khác gì một đòn công kích tầm xa, vốn không cùng cấp bậc.
“Ông Từ, ông cảm thấy thực lực của thằng nhãi kia thế nào? Có tự tin đánh thắng nó không?” Hắc Long hỏi.
“Theo như những gì mà đám anh em kế lại thì quả thật thằng nhãi kia có chút đạo hạnh.” Từ đại sư mỉm cười tự tin: “Nhưng già đây cũng đã luyện thế được 50 năm, cho dù thuật pháp của nó có cao cường cỡ nào thì cần bị tôi tiếp cận thì đó chính là lúc nó phải chết!”
Hắc Long gật đầu nói: “Được! Lần này chúng ta
cùng đi xuống gặp thằng nhãi kia!”
Lần này Hắc Long không dám qua loa nữa, gã tự mình dẫn người ra mặt.
“Báo thù cho Nhị đương gia!”
“Đi theo Từ đại sư, góp sức giết chết thằng nhãi kia!”
Những thủ lĩnh khác cũng hưởng ứng, bọn họ đứng dậy đi theo Hắc Long, đám người đông nghịt nối đuôi nhau xuống tầng một.
Lúc này, Diệp Lâm chắp tay sau lưng đứng ở sảnh tầng một. Trên người anh tỏa ra một cỗ uy áp, ép tới mức khiến cả đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Sự kiên nhẫn của Diệp Lâm sắp hết, anh đang chuẩn bị tự mình lên trên nắm đầu Hắc Long thì đúng lúc này.
“Ngài… Ngài Diệp…”
Lúc này người đẹp ở quầy phục vụ cầm cốc nước rón rén bước tới.
“Xin… Mời uống nước…”
Người đẹp ấy dùng hai tay nâng cốc nước lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Lâm.
“ừm?”
Diệp Lâm giật mình cầm lấy cốc nước, thấy cồ sợ tới mức run bần bật thì không khỏi tò mò hỏi: “Cô khồng sợ tôi sao?”
Nghe vậy, cả người cô gái giật bắn lên, yếu ớt
nói: “Sợ…”
“Sợ tôi mà còn dám rót nước tới mời tôi à?” Diệp Lâm hứng thú hỏi.
“Bởi vì sợ… cho nên tôi mới mang cho anh cốc nước… xin đừng… giết chúng tôi…” Người đẹp nức nở nói.
Diệp Lâm cười nói: “Đừng lo…”
Khi bọn họ đang nói chuyện thì thang máy ở sảnh “ting” một tiếng, từ từ mở ra.
Cùng lúc đó bên phía cầu thang cũng truyền tới tiếng rầm rập.
Giây tiếp theo, một nhóm người từ cầu thang bộ và thang máy lao ra, đứng dẹp qua hai bên.
Sau cùng, Hắc Long Vương dần đầu đám đông bình an bước ra ngoài.
“Cuối cùng cũng đến rồi…” Diệp Lâm nhìn chằm chằm người đàn ông cường tráng đứng đầu, thầm nghĩ kẻ này chính là Hắc Long – con trai trưởng trong chín người con trai mà Thất sư phụ nhận nuôi sao?
“Thằng nhãi kia, không phải mày muốn gặp tao à?” Hắc Long gầm lên như sấm: “Tao, Hắc Long Vương, ở đây!”
Hắc Long Vương vừa xuất hiện đã tràn đầy khí thế, lập tức khiến hiện trường bình tĩnh lại. Ngay cả nhân viên ở quầy phục vụ cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Thằng oắt con, nhanh chóng giao Long Vương
Lệnh ra đây!”
“Nhìn thấy Hắc Long Vương, sao mày không quỳ xuống chào đón!”
Một đám thủ lĩnh phía sau Hắc Long cũng hét lên.
“Đại ca, xin đợi một lát. Đế tồi đi gặp thằng nhãi đó trước!”
Từ đại sư sốc lại tinh thần, đấy nhanh tốc độ, lao về phía Diệp Lâm.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 37 Tao tới rồi"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com