NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cuồng long vượt ngục - Chương 501 Đồ Long Thuật

  1. Home
  2. Cuồng long vượt ngục
  3. Chương 501 Đồ Long Thuật
Prev
Next

Chương 501: Đồ Long Thuật
“ô? Có chuyện lạ này nữa hả?”
Nghe vậy, mọi người đều giật mình.
Thấm Thường Thanh vội vàng lên tiếng: “Mau gọi tên thị vệ may mắn còn sống kia lại đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu ta!”
Rốt cuộc thì đây chính là chuyện có liên quan đến rồng trong truyền thuyết, cần phải điều tra rõ ràng mới được.
Rất nhanh sau đó, một tên thị vệ cánh tay treo băng vải khập khiễng đi vào.
Anh ta chính là người bị phái đi điều tra vụ án thôn biến mất, kết quả là bị oan hồn của rồng làm hại.
“Thuộc hạ vô năng, các anh em đều gặp chuyện hết rồi, chỉ có một mình tôi liều chết chạy về đế bẩm báo chuyện này.”
Anh thị vệ kia kể lại chuyện gặp rồng.
“Hồn rồng?”
Nghe vậy, mọi người đều thầm cảm thán, đồng thời tràn đầy tò mò với loại sinh vật trong truyền thuyết kia.
“Có quay lại không?” Thấm Thường Thanh hỏi tiếp.
“Có!” Anh thị vệ kia vội vàng lấy điện thoại ra:
“Có điều lúc ấy chỉ quay được một ít tàn ảnh thôi, cơ bản là không quay được trọn cảnh rồng!”
Mọi người đi lên xem video, phát hiện cảnh tượng hỗn loạn, thỉnh thoáng có thị vệ ngã xuống, giống như là bị một thứ vô hình nào đó đánh lén.
Trong video chỉ thấy một ít tàn ảnh, cơ bản là không quay được ảo ảnh.
Chỉ là anh thị vệ còn sống sót cứ mãi khẳng định là rồng, anh ta sẽ không nhìn lầm.
“Đừng xem nữa!” Lúc này, Diệp Lâm chợt lên tiếng: “Các thiết bị quay chụp hiện nay không thế nào quay được rồng, huống chi còn là hồn ròng nữa.”
Giống như bất cứ máy quay nào cũng không thế quay được bóng quỷ. Bởi vì quỷ là sự tồn tại vượt qua duy độ của thế giới này, với trình độ khoa học kỹ thuật của hiện đại là không thể làm được.
“Thảo nào các loại truyền thuyết về rồng chỉ có miêu tả bằng văn tự chứ không có hình ảnh.” Hàn Sơn Hà hiểu ra, sau đó cười hỏi: “Diệp lão đệ, cậu cũng có nghiên cứu về rồng hả?”
“ừ, hiếu sơ sơ thôi.” Diệp Lâm gật đầu.
Rốt cuộc thì vị sư phụ thứ bảy mươi của anh chính là một kẻ giết rồng cuối cùng, ông ấy nói một con rồng cuối cùng trên thế gian này đã ngã xuống trong tay ông ây.
Không ai biết ông ấy nói thật hay nói dối.
Có điều, ông ấy bị bỏ tù với tội danh phi pháp giết hại giống loại lâm nguy được quốc gia bảo vệ, bị phán chung thân.
Diệp Lâm học hết bản lĩnh giết rồng từ ông ây. Chỉ là trên thế gian này không còn rồng nữa, vậy nên chẳng thể dùng tới.
Có điều, vị sư phụ thứ bảy mươi nói là rồng có giết thế nào cũng không hết, dù cho giết hết rồng phương đông rồi thì vẫn còn rồng phương tây.
Chỉ là vị sư phụ kia còn chưa kịp đi phương tây giết rồng thì đã rơi vào lưới pháp luật rồi.
Ông ấy bảo Diệp Lâm chú ý đến các nơi hưng thịnh, chắc chắn sẽ có tung tích của rồng.
Trong đó có núi Trường Bạch và Tân Lĩnh.
“Ông có thống kê chi tiết nhân viên mất tích chưa?” Diệp Lâm hỏi.
“Có có có!” Thống đốc phủ Trường An vội vàng nói: “Dựa theo tin tức từ nhân viên báo án, chúng tôi đã thống kê một danh sách chi tiết rõ ràng.”
Dứt lời, thống đốc gọi người lấy một phần hồ sơ, trên hồ sơ có ghi rõ ràng các thông tin như tên họ, tuổi tác…
Diệp Lâm nhìn kỹ xong rồi cười nói: “Quả
nhiên!”
“Hả?” Mọi người cảm thấy khó hiếu, không biết Diệp Lâm nhìn ra manh mối gì từ danh sách kia.
Rốt cuộc thì danh sách có đủ già trẻ trai gái, tuổi tác dòng họ, cơ bản là không có một sự liên kết nào cả.
“Các anh nhìn kỹ năm sinh của bọn họ đi!” Diệp Lâm chỉ ra điểm mấu chốt: “Bọn họ đều tuổi rồng, sinh ra trong năm rồng.
“Ồ!”
Mọi người lập tức hiểu ra.
“Hầy, sao trước đây tôi lại không nhìn ra vậy?” Thống đốc phủ Trường An thấy vậy thì không nhịn được vỗ bàn khen ngợi.
Ông ta đã xem danh sách nhiều lần lắm rồi, vậy mà không hề phát hiện điểm chung, bây giờ mới biết là đế sót cầm tinh của bọn họ.
“Hồn rồng chuyên ra tay với những người sinh năm rồng hả?” Hàn Sơn Hà ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ giữa chúng nó có mối liên hệ tất nhiên nào hả?”
“Ừ!” Diệp Lâm khẳng định: “Trong cơ thế người sinh năm rồng đều có chứa một tia khí rồng.
“Oan hồn rồng muốn hấp thu khí rồng quý
giá trong cơ thể con người để chuyển thành rồng âm.”
“Một khi rồng âm xuất hiện, nó mang theo oán hận phàm nhân, mọi khu vực lân cận Tần Lĩnh đều sẽ trở thành một vùng đất đai cằn cỗi, không thích hợp đế sinh sống.”
Nghe Diệp Lâm giải thích, mọi người ngạc nhiên lại nghi ngờ, không biết là thật hay giả.
“Nếu đúng như lời nói của Diệp chiến thần thì thành Trường An nguy rồi!” Thống đốc phủ Trường An rất sợ hãi.
Với thái độ thà tin rằng có, thống đốc tiếp tục hỏi Diệp Lâm: “Không biết Diệp chiến thần có cách giải quyết hay không?”
“Đương nhiên là có cách rồi!” Diệp Lâm khẳng định.
“Cách gì vậy?” Thống đốc vui mừng nói: “Phủ Trường An chúng tôi sẽ dốc hết sức làm theo!”
“Giết rồng âm!” Diệp Lâm nói: “Nhìn từ video có thể thấy được con rồng kia đã chuyển sinh hơn phân nửa, thậm chí sắp hóa thành rồng âm.
“Dù nó hóa thành hay không thì cứ chém chết đế ngừa họa về sau là được rồi!”
Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy khó tin.
Thẩm Thường Thanh chớp mắt, đột nhiên
hỏi lại: “Diệp chiến thần có chắc là giết được con rồng âm kia hay không?”
Nghe vậy, Diệp Lâm cười nói: “Chỉ là một con rồng âm chưa thành hình thôi mà, chém một cái là chết!”
Với Đồ Long Thuật mà Diệp Lâm nắm giữ, đừng nói là rồng âm, dù có là tộc rồng mạnh mẽ thì cũng có thế chém giết.
“Hay lắm!” Thấm Thường Thanh rất vui mừng: “Diệp chiến thần, hiện nay cậu chính là chiến thần Ung Châu trấn giữ một vùng, bảo vệ lê dân bá tính nơi đây.”
“Tân Lĩnh bị rồng âm làm hại cũng nằm trong khu vực quản lý của cậu. Cậu đã có lòng tin như vậy thì làm phiền cậu đi một chuyến trừ hại cho dân.”
Thống đốc phủ Trường An cũng nói: “Bổn phủ sẽ dốc hết sức phối hợp với Diệp chiến thần!”
Diệp Lâm nhìn thoáng qua Thẩm Thường Thanh, cười nói: “Không cần Thấm đại nhân nói, dù thế nào thì tôi cũng phải đi Tần Lĩnh một chuyến.”
“Hay lắm! Rất dứt khoát!” Thấm Thường Thanh vội vàng nâng cốc: “Bản quan kính chiến thần một cốc, chúc cậu chiến thắng trở về!”
Thấy Diệp Lâm tự mình đồng ý đi chém rồng,
Thẩm Thường Thanh cực kì vui mừng.
Bởi vì dù thành công hay không thì đều là kết quả mà ông ta mong muốn.
Nếu là thua, Diệp Lâm chết dưới tay hồn rồng, thì bộ quốc phòng sẽ dễ dàng mà đoạt lại vị trí chiến thần Ung Châu.
Mượn tay hồn rồng giết chết chiến thần mới nhậm chức là mưu kế của Thấm Thường Thanh. Diệp Lâm tất nhiên là biết, nhưng mà anh không thèm để ý.
Anh vừa mới nói rồi, nếu ở đây có hồn rồng thì đây chính là cơ hội nghìn năm có một, anh chắc chắn phải đi xem một cái.
Nếu anh có thế thu hồn rồng cho đại xà mà mình chăn nuôi cắn nuốt, thì có lẽ đại xà có thế hóa thành giao long.
Lúc mọi người đang bàn bạc, ông chủ Túy Tiên Cư tới báo: “Hoa khôi Bạch nương tử muốn lên đây kính rươu các vị!”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 501 Đồ Long Thuật "

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com