Cuồng long vượt ngục - Chương 505 Rồng âm xuất hiện
Chương 505: Rồng âm xuất hiện
Cùng lúc đó, ở sâu trong Tần Lĩnh, trải qua một ngày một đêm tìm kiếm, đám người Hoa Sơn cuối cùng cũng tìm thấy hồn rồng, đồng thời dùng kiếm trận Hoa Sơn bao vây.
“Nghiệt súc!”
“Còn không mau chịu trói! Mơ tưởng trốn thoát hả?”
Chưởng giáo Hoa Sơn dẫn đầu đám trưởng lão Hoa Sơn đứng đúng vị trí của mình đế giữ kiếm trận.
Mưa kiếm đầy trời giống như vạn mũi tên đâm xuyên tim đánh thẳng xuống hồn rồng phía dưới.
Một hồn ròng khống lồ bị nhốt trong lõm đất, trên đầu là kiếm trận dày đặc, trong nhất thời không chạy trốn được.
Ngao…
Tiếng rồng ngâm rít gào vang liên miên bên tai.
Đệ tử quan môn của chưởng giáo Hoa Sơn là Liêu Trác Xuyên lần đầu nhìn thấy rồng… dù chỉ là một hồn rồng thì cũng rất là chấn động.
Anh ta giật mình, thầm nói: Chỉ là một hồn rồng thôi mà đã có uy lực đến như thế rồi, cần phải cả đám sư phụ sư thúc hợp lực, phối hợp với
kiếm trận Hoa Sơn, mới có thể bao vây được nó.
Nếu gặp được một con rồng thật sự bay lên trời chui xuống đất thì chắc là khó đánh phục hơn nữa.
Thật sự không dám tưởng tượng rốt cuộc vì sao giống loài mạnh mẽ như rồng lại tuyệt tích?
“Sư huynh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không bắt được nó…”
Lúc này, Tàng Kiếm thượng nhân nói: “Con nghiệt long kia là hòn thế, kiếm trận không làm gì được nó…”
Ngược lại, nếu tiếp tục kéo nữa, khi mà bọn họ không thế mở mãi kiếm trận đánh trận chiến tiêu hao, thì khoảnh khắc trận pháp dừng lại, hồn rồng vẫn có thể nhẹ nhàng chạy thoát.
“Haizz, tiếc là Đồ Long Thuật đã thất truyền theo một con rồng cuối cùng bị giết…” Lúc này, một vị trưởng lão Hoa Sơn thở dài: “Trong Đồ Long Thuật chắc chắn có bí pháp thu long hồn!”
Chưởng giáo Hoa Sơn ngạo nghễ nói: “Dù không có Đồ Long Thuật, chẳng lẽ Hoa Sơn ta ngay cả một hồn rồng cũng không đối phó được hay sao?”
“Nghiệt súc! Tao hỏi mày một lần cuối cùng, rốt cuộc mày có đầu hàng hay không?”
“Nếu không chịu đầu hàng Hoa Sơn tao, thì
tao nhất định sẽ làm mày hồn phi phách tán ngay tại đây!”
Ông ta vừa dứt lời, số lượng kiếm trong kiếm trận chợt tăng gấp mười lần, dày đặc như lạch trời, có vẻ là ngay giây tiếp theo sẽ đánh cho hồn rồng hồn phi phách tán.
“Không hố là kiếm trận Hoa Sơn, quả nhiên khiến cho người ta sợ hãi! Đứng từ xa thôi mà đã cảm nhận được mũi nhọn bộc lộ, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn…”
Lúc này, cách đó không xa có một già một trẻ đi đến.
“Thiên Cơ Tử?”
Chưởng giáo Hoa Sơn nhìn kỹ thì thấy là Thiên Cơ Tử, môn Bặc trong năm môn cố võ.
“Ông nội, bên này kiếm khí sắc nhọn, chúng ta xuống núi trước đi…” Cháu trai Ngô Nhạc khuyên nhủ.
Thiên Cơ Tử lắc đầu, khăng khăng đi lên, ôm quyền nói: “Mục chưởng giáo, tôi có lời không biết có nên nói hay không.”
“Mời Thiên Cơ Tử nói.” chưởng giáo Hoa Sơn khiêm tốn học hỏi.
Không biết vị Thiên Cơ Tử nối tiếng biết quá khứ biết tương lai này nhìn ra được cái gì?
Thiên Cơ Tử tiếp tục nói: “Tuy rằng kiếm trận
Hoa Sơn rất có uy lực, nhưng mà chẳng làm được gì hồn rồng cả.”
“Các ông nhìn kỹ đi, dù hồn rồng bị nhốt sâu trong kiếm trận, trông có vẻ gào rống đau đớn, thật ra thì nó không hề tránh né kiếm, thậm chí còn chủ động đón kiếm nữa.”
Mọi người tập trung nhìn kỹ, quả nhiên…
Phạm vi kiếm trận khoảng hơn một nghìn mét, với tốc độ bay của hồn rồng, nếu nó muốn thì có thể chạy thoát phần lớn sự ăn mòn của kiếm khí.
Có điều, hồn rồng trông có vẻ bị đánh túi bụi, liên tiếp bị kiếm khí xỏ xuyên, thực tế thì nó đang chủ động đón kiếm, cổ ý đâm vào trong kiếm khí.
Hành vi quỷ dị của nó khiến đám người Hoa Sơn vừa bất ngờ vừa lo sợ.
Thầm nghĩ chẳng lẽ hồn rồng điên ròi? Hay là vì thấy nguy hiểm nên chủ động tự mình hại mình tìm đường chết?
“Xin hỏi Thiên Cơ Tử lão tiên sinh chuyện này là sao vậy?” Chưởng giáo Hoa Sơn nghĩ mãi không ra, đồng thời có cách nhìn mới về Thiên Cơ Tử có thể nhìn ra manh mối, dùng cách gọi cung kính “lão tiên sinh” để hỏi.
“Hồn rồng đã hấp thu đủ khí rồng, đang chuẩn bị đột phá.” Thiên Cơ Tử nói: “Vừa lúc rơi
vào trong kiếm trận, mượn uy lực từ kiếm trận đế rèn luyện, hóa hình thành rồng.”
Cái gì?
Nghe vậy, đám người Hoa Sơn đều giật nảy mình, có người không tin, có người nửa tin nửa không tin.
“Nếu thật sự là như thế thì phải làm sao?” Tàng Kiếm thượng nhân hỏi.
“Lập tức cho dừng trận pháp.” Thiên Cơ Tử nói: “Nếu không rồng âm xuất hiện, gây họa khắp Tần Lĩnh, trăm họ lầm than.”
Nghe vậy, chưởng giáo Hoa Sơn dần đầu đám trưởng lão đều im lặng suy nghĩ, dường như là đang cân nhắc lợi và hại.
“Ông già kia, ông đừng có ăn nói bậy bạ!” Lúc này, Liêu Trác Xuyên lên tiếng quát: “Có phải ông là một đám với hồn rồng, cố ý bảo chúng tôi thả hồn rồng hay không?”
Nghe vậy, Thiên Cơ Tử cười ha ha, sau đó nhìn thoáng qua bên kia, thở dài: “Tin hay không tin đều không quan trọng nữa rồi.”
“Bởi vì không thế ngăn chặn rồng âm xuất hiện nữa rồi…”
Tuy rằng Thiên Cơ Tử có thế biết quá khứ biết tương lai, nhưng mà ông ta cũng không có khả năng xoay chuyển càn khôn, rất nhiều chuyện
nên xảy ra thì vẫn sẽ xảy ra. Đáy chính là vận mệnh vô thường!
“Rồng âm… sắp xuất hiện?”
Nghe lời nói của Thiên Cơ Tử, đám trưởng lão Hoa Sơn giật nảy mình, sôi nổi cúi đầu xuống xem.
Trong kiếm trận, những vết kiếm trên người hồn rồng đều biến thành vảy, sau lại có kiếm khí rơi xuống đều lập tức tan mất.
Hồn thể dần dần hóa hình, thay gân đổi cốt, dựng lại thân rồng.
Âm khí dần tụ tập thành hình, giống như phía dưới là một cái hố chôn vạn người, âm trầm lại quỷ dị.
Cuối cùng, kiếm khí trong kiếm trận giống như là bị một luồng lực lượng vô hình dẫn đường, quấn quanh người hồn rồng, cuối cùng bị rồng âm đã hóa hình chuyển thành lực lượng của mình.
Lực lượng kiếm trận lập tức bị hấp thu sạch sẽ.
Cuối cùng, chỉ nghe một tiếng ngâm kinh thiên động địa…
Rồng âm bay thẳng lên cao, đột phá kiếm trận, bay lượn phía chân trời, thân hình lớn gấp mấy lần, nhìn xuống đám người bên dưới.
Sau đó, nó mở ra cái miệng giống như vực
sâu, phun ra một hơi thở rồng xuống phía dưới.
Ầm!
Ngay sau đó, chỗ đứng của đám người Hoa Sơn lập tức bj san thành bình đja.