Cuồng long vượt ngục - Chương 510 Vượn tôn phát uy
Chương 510: Vượn tôn phát uy
Vượn tôn Hoa Sơn là một con vượn khổng lồ màu trắng, cao mười trượng, sừng sững như một ngọn núi.
Nghe nói con vượn đã hơn một nghìn tuổi, là bạn thân của chưởng môn lập phái Hoa Sơn, còn mang đến một bộ kiếm phổ, chính là kiếm pháp Hoa Sơn sau này.
Nhờ có bộ kiếm phổ kia, Hoa Sơn nối tiếng thiên hạ, trở trành môn phái đứng đầu Tây Nhạc.
Còn con vượn vẫn luôn ở lại bảo vệ môn phái do bạn thân sáng lập.
Vậy nên đệ tử Hoa Sơn đời sau hay gọi nó là “vượn tôn”.
Nó có địa vị cao quý, thực lực mạnh mẽ, không chỉ có mạnh hơn các đời chưởng môn, mà còn mạnh nhất đương thời.
Đương nhiên, còn có lời đồn khó tin hơn nữa là vượn tôn chính là kẻ sáng lập Hoa Sơn.
Có rất nhiều phiên bản được truyền lại, nhưng vì thời gian trôi qua lâu lắm rồi, không thế nào kiểm chứng được.
Chỉ biết rằng mỗi khi Hoa Sơn gặp nguy hiếm, vượn tôn đều sẽ ra tay giúp đỡ, trở thành chỗ dựa lớn nhất của Hoa Sơn.
Giờ phút này, thấy vượn tôn đột nhiên xuất
hiện đánh nhau với rồng âm, đám người Hoa Sơn đều cảm thấy yên tâm.
“Vượn tôn ra tay, vậy là chúng ta không cần phải lo lắng nữa rồi!”
Bọn họ còn đang lo lắng rồng âm chạy thoát gây họa khắp Tần Lĩnh lẫn Đại Hạ.
Bây giờ xem ra là không cần phải lo lắng… Chỉ là một con rồng âm mà thôi!
Lúc này, dù trời có sập xuống thì vẫn còn có vượn tôn chống.
“Đây chính là con vượn già Hoa Sơn đấy hả?” Thấy vậy, Thiên Cơ Tử âm thầm giật mình.
Thời còn trẻ, ông ta từng may mắn được gặp nó một lần. Không ngờ thoáng cái đã sắp trăm năm, nó vẫn mang phong thái như cũ, còn ông ta thì đã già rồi, hâm mộ chết mất thôi.
“Ông nội, chẳng lẽ con quái vật kia chính là thần thú hộ sơn sánh vai với Huyền Quy của Võ Đang, Thừa Hoàng của Thiên Sơn, Khai Minh Thú của Côn Lôn đấy hả?” Ngô Nhạc cảm thấy mở rộng tầm mắt.
Lúc này, đám người Diệp Lâm cũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy con quái vật khống lồ màu trắng kia.
Lục Cảnh Sinh và Tần Tịch Dao chỉ ngạc nhiên cảm thán với vóc dáng của nó, không ngờ
trên thế gian này lại có một con quái vật khổng lồ như thế.
Còn Diệp Lâm thì lại ngạc nhiên với thực lực khủng bố bùng nố trong chớp mắt của con vượn, gần như bắt chẹt cả con rồng âm trong lòng bàn tay.
“Đi! Mau đi xem!”
Đám người Hoa Sơn, hai ông cháu Thiên Cơ Tử và ba người Diệp Lâm đều chạy nhanh về phía hai con thú đánh nhau.
Lúc bọn họ chạy đến gần, lại nghe thấy một tiếng gào to chấn động đất trời, chấn đến mức đau lỗ tai.
Ngay sau đó, cự vượn một tay nắm đầu rồng, một tay nắm đuôi rồng, dùng sức xé rách ra.
Phụt… máu tươi đầy trời!
Con rồng âm khổng lồ bị cự vượn xé ra làm hai, hai khúc mình rồng vẫn còn vặn vẹo vì đau đớn, cuối cùng lại bị cự vượn nuốt sống từng ngụm từng ngụm vào trong bụng.
Đám người Diệp Lâm vừa đến liền thấy một màn đẫm máu kia, ai nấy đều ngây ngấn cả người.
Diệp Lâm muốn chém rồng là phải dùng Đồ Long Thuật. Còn cự vượn trước mắt thì chỉ dùng tay không xé sống rồi nuốt tươi thôi.
Có thể thấy rõ ràng sự chênh lệch giữa hai
bên.
“Không hố là vượn tôn! Thế mà lại có thể xé sống nuốt tươi con rồng âm khó nhai kia!” Đám người Hoa Sơn vừa giật mình vừa cảm thán.
“Con rồng âm kia ở trong tay cự vượn giống như là một con cá chạch! Thực lực của nó khủng bố quá đi!” cháu trai Ngô Nhạc của Thiên Cơ Tử ngửa đầu lên nhìn, mặt mày tràn đầy vẻ kinh sợ.
“Lớn quá đi…” Lục cảnh Sinh nhìn thấy nửa người dưới của cự vượn, trên mặt hiện lên vẻ chấn động.
Giờ phút này, ngay cả La Sát điểu mà Diệp Lâm thu phục cũng thầm than đáng tiếc, không chừa cho nó một chút thịt rồng nào.
“Mày ăn thi thể một vạn tông sư còn chưa đủ sao?” Diệp Lâm cạn lời luôn rồi.
“Nhưng đó là rồng nha!” La Sát điếu nói: “Tôi chưa được ăn rồng!”
Khoảnh khắc mọi người đắm chìm trong cơn chấn động, cự vượn quay lại nhìn mọi người, mở miệng gào lên một tiếng, giống như đang trách chỉ một chuyện nhỏ thôi mà cũng làm phiền mình ra tay.
Ngay sau đó, cự vượn bật người nhảy lên, biến mất ở chỗ sâu trong Tân Lĩnh.
“Cung tiễn vượn tôn!”
Chưởng giáo Hoa Sơn dẫn đầu đám trưởng lão khom người thi lễ đưa tiễn.
“Đó… đó là gì vậy?”
Lúc này, Lục cảnh Sinh chỉ vào chỗ mất mạng lúc nãy của rồng âm, hô lên thành tiếng.
ở đó có một luồng khí đen mờ mịt dần dần tụ lại, giống như là sương mù, nhanh chóng lan tràn khắp xung quanh.
Thấy vậy, mọi người không nhịn được rùng mình một cái, cảm giác cả người phát lạnh, nhiệt độ quanh thân lập tức giảm xuống.
“Là hồn rồng!” Diệp Lâm nói: “Hồn rồng chết lần nữa, oán khí lớn hơn nữa!”
Rốt cuộc thì con rồng âm kia tốn biết bao nhiêu thời gian mới trọng sinh. Kết quả vừa trọng sinh lại chết mất, đổi thành người nào cũng không chịu nổi.
Vậy nên con rồng âm kia oan còn hơn Đậu Nga, oán khí bay thẳng lên cao.
Rồng là một sinh vật rất mang thù.
Ví dụ như trong truyền thuyết Kính Hà long vương bị chém, dám lấy mạng Nhân vương; Na Tra chém rồng, cũng gây ầm ĩ cả tam giới.
“Không ổn rồi!”
Chưởng giáo Hoa Sơn thấy vậy thì giật nảy
mình.
Tuy rằng vượn tôn xé sống rồng âm, nhưng mà hồn rồng vẫn là cái thứ gây hại cực lớn.
“Mau!” Chưởng giáo Hoa Sơn chỉ huy trái phải: “Mau bày kiếm trận thu hồn rồng!”
Ngay sau đó, kiếm khí tung hoành, đan chéo thành võng, nhốt kín luồng khí đen kia.
Lúc đầu kiếm trận có uy lực rất lớn, hoàn toàn áp chế được hồn rồng hóa thành oán khí.
Nhưng khi hồn rồng dần dần sống lại, khí đen tràn ngập, lớn mạnh hơn nữa.
Cho dù kiếm khí mạnh mẽ áp chế được vạn vật thì cũng khó có thế trói buộc được hồn rồng ám.
Rất nhanh sau đó, hồn rồng giống như là không khí không thế bắt giữ, tản ra khắp nơi, phá tan nhà giam được tạo thành từ kiếm khí, cuối cùng chạy ra bên ngoài tụ lại thành hình.
“Không ổn rồi! Hồn rồng chạy rồi!”
Chưởng giáo Hoa Sơn hô lên, vội vàng di chuyển kiếm khí, tiếp tục bày trận ở gần hồn rồng.
Lặp đi lặp lại chỉ là phí công, cơ bản là không thế nhốt được hồn rồng, ngược lại còn khiến đám trưởng lão thở hồng hộc vì kiệt sức.
“Làm vậy là không nhốt được hồn rồng…”
Thiên Cơ Tử nhíu mày, lắc đầu nói: “cần phải dùng thuật pháp chuyên thu hồn này kia mới được.”
Nhưng đây là điểm yếu của Hoa Sơn.
Rốt cuộc thì Hoa Sơn là danh môn chính phái, sao có thể học công phu thu hồn bắt quỷ tà ác kia chứ?
Trong nhất thời, đám người Hoa Sơn và cả chưởng giáo cũng không thể làm gì hồn rồng.
Tuy rằng Hoa Sơn không có năng lực thu hồn, nhưng lại có thể đánh cho nó hồn phi phách tán.
Có điều, chưởng giáo Hoa Sơn lại có chút không nỡ làm vậy.
Bởi vì ông ta vốn định thu phục hồn rồng, sau đó dung nhập vào đại trận thủ sơn đế tăng cường khí thế.
Chỉ là không ngờ qua thêm một lần mất mạng, hồn rồng có nhiều oán khí hơn nữa và khó bắt lấy hơn nữa.
“Đế tôi thử xem!”
Lúc này, Diệp Lâm đi lên một bước, chuẩn bị ra tay.